Đỉnh Phong Học Phách
Chương 87: Không có so sánh liền không có thương hại (2)
Chương 87: Không có so sánh liền không có t·ổ·n th·ư·ơng (2) Nói xong, Tiết Tùng căn bản không cho Kiều Dụ cơ hội nói chuyện, lần nữa trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó ngồi trở lại chỗ ngồi, khi ánh mắt hướng tới luận văn trên máy vi tính, càng nghĩ càng tức giận, thậm chí đột nhiên có chút không nỡ một người ưu tú như vậy.
Hắn cho dù tương lai có thể dẫn dắt một trăm nghiên cứu sinh tiến sĩ ra trường, cũng có khả năng không bằng dẫn một đệ tử như Kiều Dụ.
Bất quá nghĩ đến công việc của mình còn đang bề bộn...
Thế là trong lòng thở dài, đang định mở hòm thư, trực tiếp gửi bản thảo đi, đột nhiên ánh mắt lại dừng ở trên điện thoại di động.
Ngồi ở đó cẩn thận suy nghĩ một lát sau, Tiết Tùng cầm điện thoại lên, tìm một số điện thoại.
Số này trong danh bạ đại biểu cho một trong những người lãnh đạo học thuật xuất sắc nhất của giới toán học Hoa Hạ đương đại. Mặc dù cũng có một số tranh luận xoay quanh ông ta, nhưng tầm quan trọng của ông ta trong giới toán học Hoa Hạ vẫn rất lớn.
Gần như hoàn mỹ đáp ứng yêu cầu của Tiết Tùng khi chọn giáo sư hướng dẫn cho Kiều Dụ.
Hắn có được số này là vì được mời làm một trong những người chấm thi toán học Tiểu Lý Ba Ba, vị đại lão này đang ở trong ban tổ chức cuộc thi. Hai người may mắn gặp mặt một lần, mới để lại số điện thoại.
Khi giao diện danh bạ tìm thấy tên viện sĩ Điền Thật, Tiết Tùng lại do dự rất lâu, mới dứt khoát bấm nút gọi điện thoại.
Người tốt thì phải làm đến nơi đến chốn, nếu như có thể khiến Kiều Dụ ngay lập tức được coi trọng, những biến số trong tương lai sẽ giảm bớt đi rất nhiều. Hơn nữa gọi điện thoại thử một chút cũng không mất mát gì, tối đa cũng chỉ là người ta không bắt máy mà thôi.
Tiết Tùng nghĩ vậy trong lòng, điều khiến hắn không ngờ tới chính là, âm thanh thông báo bên này vừa vang lên ba tiếng, điện thoại đã kết nối, còn nhanh hơn cả tên nhóc Kiều Dụ kia bắt máy vừa nãy.
"Alo, tôi là Điền Thật đây..."
Quả thực rất tốt, đại lão không hề lưu số của hắn. Việc nghe máy của ông ta, có lẽ vì số này là dạng rất kín, không công khai cho bên ngoài.
"Thưa giáo sư Điền, chào ngài, tôi là Tiết Tùng đến từ đại học Dư Giang."
"À, giáo sư Tiết, chào anh, có việc gì không?"
"Là thế này, ngài có nhớ Kiều Dụ ở đường đua số học cuộc thi toán Tiểu Lý Ba Ba năm nay không?"
"Là cậu học sinh trung học đó hả? Ha ha, tất nhiên là nhớ chứ, mấy học trò của tôi còn đặc biệt gửi video phỏng vấn của cậu ấy cho tôi xem, rất thú vị đấy chứ."
Nghe thấy tiếng cười truyền đến từ đầu dây bên kia, Tiết Tùng cảm thấy càng có hứng thú hơn.
Điều này nói rõ đại lão có ấn tượng với Kiều Dụ.
Tiết Tùng cũng xem video phỏng vấn của Kiều Dụ rồi, lúc đó chỉ thấy thằng nhóc này đúng là có chút đắc ý quên mình, hắn vẫn không hề nghĩ tới, học trò của Điền Thật cũng để ý đến, lại còn có hơn một người gửi cho giáo sư.
Đương nhiên với địa vị của vị đại lão này trong giới học thuật, những học sinh mà ông ta nói đến có lẽ phần lớn không phải sinh viên đang học. Nhiều người đã là giáo sư các trường đại học nổi tiếng của Hoa Hạ, hoặc là nghiên cứu viên các viện nghiên cứu.
Việc bình thường cùng lão sư liên lạc chia sẻ một vài tin tức thú vị vẫn rất bình thường.
Tiết Tùng chợt nhớ ra, Điền Thật từng đảm nhận dạy học tại MIT và Princeton, vừa vặn trong cuộc phỏng vấn Kiều Dụ có nhắc đến hai trường này, vậy rất có thể cũng là nguyên nhân khiến video phỏng vấn của Kiều Dụ được các học sinh chia sẻ.
Nghĩ như vậy, vận khí của Kiều Dụ vẫn đúng là không tệ, thuộc dạng vô tình gây chuyện.
Thế là hắn lập tức thừa thắng xông lên: "Đúng vậy, chính là cậu ấy, thằng bé có chút ngông cuồng, nhưng gần đây trong tình huống không có ai hướng dẫn, gần như hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân để hoàn thành một bài luận văn, hơn nữa chất lượng luận văn khiến tôi rất bất ngờ."
"Ồ? Học sinh cấp ba đã tham gia nghiên cứu khoa học rồi? Tự mình hoàn thành một bài luận văn? Còn tự mình chọn đề tài?"
Quả nhiên, đại lão cũng tò mò, nhưng câu hỏi nêu ra cũng hoàn toàn chính xác nhắm vào vấn đề cốt lõi.
Tiết Tùng lập tức mở miệng kể: "Nói đến chọn đề tài thì thật ra còn có một câu chuyện, cũng không biết bên chỗ ngài có bận không, cái này mà kể ra sẽ hơi tốn chút thời gian."
"Anh cứ nói nghe xem."
Tiết Tùng lập tức thuật lại một lần sự tình bản thân phát phương trình ở diễn đàn số học đại số, sau đó bị Kiều Dụ giải ra, giảng rất ngắn gọn, dù sao đại lão chịu nghe, cũng không có nghĩa là bằng lòng tốn nhiều thời gian để nghe.
Sau khi kể xong, Tiết Tùng mới nói thêm: "Chuyện này khi đó ở diễn đàn nhiều giáo sư đều biết, còn có không ít giáo sư chú ý đến Kiều Dụ. Tôi đơn thuần là thấy lời giải của cậu ấy có thể viết thành một bài luận văn, đúng, chuyện đó là từ tháng tám. Buổi trưa hôm nay cậu ấy mới gửi luận văn cho tôi. Tôi vừa xem xong, cảm giác không có gì để giúp cậu ấy sửa, dự định cứ như vậy mà ở mục thông tin tác giả điền tên vào, trực tiếp giúp cậu ấy nộp lên tạp chí Journal of Number Theory."
Nói đến đây thì ý đã khá rõ ràng rồi.
Nếu như đại lão vẫn không hứng thú, Tiết Tùng cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Bất quá nghĩ đến khi luận văn thật sự đăng, nếu Điền Thật nhớ lại cuộc điện thoại hôm nay, chắc cũng sẽ ngó qua một chút.
Vậy coi như cuộc điện thoại của hắn không phải vô ích.
Đầu dây bên kia không khiến hắn thất vọng, sau một giây trầm ngâm, giọng nói dịu xuống: "Vậy à, vậy nếu anh với cậu nhóc kia đều không ngại, gửi bài luận văn cho tôi xem qua một chút nhé? Nhưng tôi không chuyên sâu về số học lắm, e là cũng không cho được ý kiến gì hữu ích đâu."
"Giáo sư Điền, ngài quá khiêm tốn rồi. Cậu nhóc Kiều Dụ mà biết ngài sẵn lòng chỉ bảo, có lẽ bây giờ đang cao hứng điên lên mất. Ừm, vậy tôi gửi cho ngài luôn nhé?"
"Được, à, anh có biết hòm thư cá nhân của tôi không?"
"Tôi chỉ biết cái hòm thư công khai của trường thôi."
À, cái hòm thư đó chủ yếu do thư ký trung tâm nghiên cứu phụ trách, vậy lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh vậy.
"Được, làm phiền ngài giáo sư Điền."
"Giáo sư Tiết khách sáo rồi."
Cúp điện thoại, quả nhiên không bao lâu sau, Tiết Tùng đã nhận được tin nhắn do Điền Thật gửi tới, đưa cho hắn một tài khoản hòm thư riêng.
Tiết Tùng liền trực tiếp chuyển thư mà Kiều Dụ đã gửi tới.
Đây cũng là nguyên nhân Tiết Tùng yêu cầu Kiều Dụ nhất định phải dùng email để gửi luận văn. Thông qua hòm thư chính quy gửi đi thì trên luận văn sẽ có thời gian cụ thể và dấu vết rõ ràng, có thể đảm bảo tối đa lợi ích cho tác giả luận văn.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là, với vị thế của đại lão này trong giới học thuật, sẽ không thèm ngó đến luận văn của Kiều Dụ.
Sau khi gửi luận văn cho Điền Thật xong, Tiết Tùng lại mở công cụ trên máy tính, chuyển đổi luận văn của Kiều Dụ sang dạng PDF, nhưng cũng không gửi đi.
Mặc dù cả hai đều biết mục đích thật sự hắn gửi luận văn tới là gì, nhưng vì đã nhờ người ta chỉ bảo, với sự trả lời tin nhắn của đại lão trước đó, tốt nhất là chưa nên gửi luận văn đi trước.
Đây là phép lịch sự tối thiểu.
Chủ yếu cũng không vội vàng một hai ngày này.
Sắp đến Quốc khánh, may là, ngoại trừ các đơn vị thường trú ở nước ngoài, thì các biên tập xã tạp chí nước ngoài khác cũng chỉ ăn lễ Quốc khánh của Hoa Hạ.
Hoa Hạ, Tinh Thành, trung tâm trường học.
Thời gian lùi về trước mười phút, Kiều Dụ nghe âm thanh tút tút dài trong điện thoại thì ngẩn người ra một hồi lâu.
Giúp sư huynh sửa luận văn? Còn phải cho ý kiến xét duyệt? Cái danh xưng sư huynh này sao lại gán lên đầu hắn vậy?
Được rồi, mặc dù Kiều Dụ hoàn toàn không hề làm qua giáo viên, nhưng theo lẽ thường thì cái này chẳng lẽ không phải nhiệm vụ của giáo sư hướng dẫn sao?
Hơn nữa bài luận văn ngày đó có cần thiết phải sửa đâu? Rõ ràng phải trực tiếp viết lại mới đúng chứ?
Kiều Dụ rất muốn tranh cãi dựa trên lý lẽ, nhưng lão Tiết bên kia trực tiếp cúp máy, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phát huy. Cái này quá không hợp lẽ thường rồi.
Phải biết lý do của hắn rất đầy đủ đấy chứ.
Mọi người đều biết, theo luật pháp thì không thể bóc lột lao động trẻ em, các văn phòng trò chơi các kiểu đều cấm cái này.
Về mặt lý luận thì việc xét duyệt luận văn cũng là công việc, cho nên chẳng lẽ cái này không tính là thuê lao động trẻ em sao? Lão Tiết có phải đã quên hắn còn chưa đủ tuổi trưởng thành không?
Lại nữa, rác thì nên bị ném vào thùng rác, ném cho hắn để giải quyết vấn đề gì?
Hắn có phải là trung tâm thu gom rác đâu chứ?
Bực cả mình!
Tóm lại, chuyện này quá nhiều điểm đáng nói, khiến Kiều Dụ đến chơi bóng rổ cũng không có tâm trạng, thuận miệng chào hỏi với đồng đội xong, rồi chạy đến nhà vệ sinh ở khu nhà dạy rửa mặt, sau đó chạy về phòng tự học.
Trước đó luận văn đã bị hắn xóa mất, may mà file bản thảo trong hòm thư vẫn chưa xóa, Kiều Dụ lại tải về máy tính lần nữa.
Lần này hắn không còn tâm thái của người đến triều bái, mà bắt đầu dùng ánh mắt phê phán để xem lại bản luận văn của sư huynh này.
Chỉ có thế thôi sao? Còn là sư huynh? Vừa nãy còn có chút cảm kích với vị sư huynh họ Tần này, giờ phút này lập tức không còn nữa.
Trong đầu trong nháy mắt hiện lên một loạt các vấn đề vô cùng sắc bén.
Đều là nghiên cứu sinh rồi, mà sao viết luận văn còn không bằng cả học sinh cấp ba? Lớn tuổi rồi thì kiến thức đã cho chó ăn hết rồi à? Rốt cuộc ở trường đại học đã học được những cái gì? Làm sao vượt qua được điểm sàn tuyển sinh cao học? Còn cả vòng hai nữa? Có phải là lão Tiết bị đói rồi không? Sao học sinh nào ông ấy cũng nhận hết vậy?
Xong, lần này càng nhìn càng không thể nào nuốt nổi, cả tóm tắt và dẫn nhập đều viết thành một mớ, đây gọi gì là bảo hắn sửa? Là bảo hắn viết lại giúp thì có!
Thật, chỉ nhìn qua một lát, Kiều Dụ cảm thấy bụng đói meo.
Chỉ có thể nói duyệt luận văn này cần quá nhiều năng lượng.
Thôi được rồi, đi ăn cơm trước đã!
Cầm phiếu cơm hướng tới nhà ăn thì Kiều Dụ đã quyết định.
Sửa thì không thể sửa nghiêm túc được, nếu không thì có khác gì viết lại một lần, hắn cùng lắm chỉ nói ra tất cả những chỗ bản thân cảm thấy có vấn đề, sau đó cho đại mấy câu bình xét góp ý, rồi cho nộp lại là xong.
Đùa gì vậy? Hắn vẫn còn là con nít đấy!
Đúng vậy, chỉ cần chưa đến mười tám tuổi, coi như cả thế giới đều không xem hắn là một đứa trẻ, thì Kiều Dụ vẫn muốn đối xử với mình như một đứa trẻ! Có câu nói hay: Ở ngoài, thân phận cũng là do tự mình tạo ra!
Sau đó ngồi trở lại chỗ ngồi, khi ánh mắt hướng tới luận văn trên máy vi tính, càng nghĩ càng tức giận, thậm chí đột nhiên có chút không nỡ một người ưu tú như vậy.
Hắn cho dù tương lai có thể dẫn dắt một trăm nghiên cứu sinh tiến sĩ ra trường, cũng có khả năng không bằng dẫn một đệ tử như Kiều Dụ.
Bất quá nghĩ đến công việc của mình còn đang bề bộn...
Thế là trong lòng thở dài, đang định mở hòm thư, trực tiếp gửi bản thảo đi, đột nhiên ánh mắt lại dừng ở trên điện thoại di động.
Ngồi ở đó cẩn thận suy nghĩ một lát sau, Tiết Tùng cầm điện thoại lên, tìm một số điện thoại.
Số này trong danh bạ đại biểu cho một trong những người lãnh đạo học thuật xuất sắc nhất của giới toán học Hoa Hạ đương đại. Mặc dù cũng có một số tranh luận xoay quanh ông ta, nhưng tầm quan trọng của ông ta trong giới toán học Hoa Hạ vẫn rất lớn.
Gần như hoàn mỹ đáp ứng yêu cầu của Tiết Tùng khi chọn giáo sư hướng dẫn cho Kiều Dụ.
Hắn có được số này là vì được mời làm một trong những người chấm thi toán học Tiểu Lý Ba Ba, vị đại lão này đang ở trong ban tổ chức cuộc thi. Hai người may mắn gặp mặt một lần, mới để lại số điện thoại.
Khi giao diện danh bạ tìm thấy tên viện sĩ Điền Thật, Tiết Tùng lại do dự rất lâu, mới dứt khoát bấm nút gọi điện thoại.
Người tốt thì phải làm đến nơi đến chốn, nếu như có thể khiến Kiều Dụ ngay lập tức được coi trọng, những biến số trong tương lai sẽ giảm bớt đi rất nhiều. Hơn nữa gọi điện thoại thử một chút cũng không mất mát gì, tối đa cũng chỉ là người ta không bắt máy mà thôi.
Tiết Tùng nghĩ vậy trong lòng, điều khiến hắn không ngờ tới chính là, âm thanh thông báo bên này vừa vang lên ba tiếng, điện thoại đã kết nối, còn nhanh hơn cả tên nhóc Kiều Dụ kia bắt máy vừa nãy.
"Alo, tôi là Điền Thật đây..."
Quả thực rất tốt, đại lão không hề lưu số của hắn. Việc nghe máy của ông ta, có lẽ vì số này là dạng rất kín, không công khai cho bên ngoài.
"Thưa giáo sư Điền, chào ngài, tôi là Tiết Tùng đến từ đại học Dư Giang."
"À, giáo sư Tiết, chào anh, có việc gì không?"
"Là thế này, ngài có nhớ Kiều Dụ ở đường đua số học cuộc thi toán Tiểu Lý Ba Ba năm nay không?"
"Là cậu học sinh trung học đó hả? Ha ha, tất nhiên là nhớ chứ, mấy học trò của tôi còn đặc biệt gửi video phỏng vấn của cậu ấy cho tôi xem, rất thú vị đấy chứ."
Nghe thấy tiếng cười truyền đến từ đầu dây bên kia, Tiết Tùng cảm thấy càng có hứng thú hơn.
Điều này nói rõ đại lão có ấn tượng với Kiều Dụ.
Tiết Tùng cũng xem video phỏng vấn của Kiều Dụ rồi, lúc đó chỉ thấy thằng nhóc này đúng là có chút đắc ý quên mình, hắn vẫn không hề nghĩ tới, học trò của Điền Thật cũng để ý đến, lại còn có hơn một người gửi cho giáo sư.
Đương nhiên với địa vị của vị đại lão này trong giới học thuật, những học sinh mà ông ta nói đến có lẽ phần lớn không phải sinh viên đang học. Nhiều người đã là giáo sư các trường đại học nổi tiếng của Hoa Hạ, hoặc là nghiên cứu viên các viện nghiên cứu.
Việc bình thường cùng lão sư liên lạc chia sẻ một vài tin tức thú vị vẫn rất bình thường.
Tiết Tùng chợt nhớ ra, Điền Thật từng đảm nhận dạy học tại MIT và Princeton, vừa vặn trong cuộc phỏng vấn Kiều Dụ có nhắc đến hai trường này, vậy rất có thể cũng là nguyên nhân khiến video phỏng vấn của Kiều Dụ được các học sinh chia sẻ.
Nghĩ như vậy, vận khí của Kiều Dụ vẫn đúng là không tệ, thuộc dạng vô tình gây chuyện.
Thế là hắn lập tức thừa thắng xông lên: "Đúng vậy, chính là cậu ấy, thằng bé có chút ngông cuồng, nhưng gần đây trong tình huống không có ai hướng dẫn, gần như hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân để hoàn thành một bài luận văn, hơn nữa chất lượng luận văn khiến tôi rất bất ngờ."
"Ồ? Học sinh cấp ba đã tham gia nghiên cứu khoa học rồi? Tự mình hoàn thành một bài luận văn? Còn tự mình chọn đề tài?"
Quả nhiên, đại lão cũng tò mò, nhưng câu hỏi nêu ra cũng hoàn toàn chính xác nhắm vào vấn đề cốt lõi.
Tiết Tùng lập tức mở miệng kể: "Nói đến chọn đề tài thì thật ra còn có một câu chuyện, cũng không biết bên chỗ ngài có bận không, cái này mà kể ra sẽ hơi tốn chút thời gian."
"Anh cứ nói nghe xem."
Tiết Tùng lập tức thuật lại một lần sự tình bản thân phát phương trình ở diễn đàn số học đại số, sau đó bị Kiều Dụ giải ra, giảng rất ngắn gọn, dù sao đại lão chịu nghe, cũng không có nghĩa là bằng lòng tốn nhiều thời gian để nghe.
Sau khi kể xong, Tiết Tùng mới nói thêm: "Chuyện này khi đó ở diễn đàn nhiều giáo sư đều biết, còn có không ít giáo sư chú ý đến Kiều Dụ. Tôi đơn thuần là thấy lời giải của cậu ấy có thể viết thành một bài luận văn, đúng, chuyện đó là từ tháng tám. Buổi trưa hôm nay cậu ấy mới gửi luận văn cho tôi. Tôi vừa xem xong, cảm giác không có gì để giúp cậu ấy sửa, dự định cứ như vậy mà ở mục thông tin tác giả điền tên vào, trực tiếp giúp cậu ấy nộp lên tạp chí Journal of Number Theory."
Nói đến đây thì ý đã khá rõ ràng rồi.
Nếu như đại lão vẫn không hứng thú, Tiết Tùng cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Bất quá nghĩ đến khi luận văn thật sự đăng, nếu Điền Thật nhớ lại cuộc điện thoại hôm nay, chắc cũng sẽ ngó qua một chút.
Vậy coi như cuộc điện thoại của hắn không phải vô ích.
Đầu dây bên kia không khiến hắn thất vọng, sau một giây trầm ngâm, giọng nói dịu xuống: "Vậy à, vậy nếu anh với cậu nhóc kia đều không ngại, gửi bài luận văn cho tôi xem qua một chút nhé? Nhưng tôi không chuyên sâu về số học lắm, e là cũng không cho được ý kiến gì hữu ích đâu."
"Giáo sư Điền, ngài quá khiêm tốn rồi. Cậu nhóc Kiều Dụ mà biết ngài sẵn lòng chỉ bảo, có lẽ bây giờ đang cao hứng điên lên mất. Ừm, vậy tôi gửi cho ngài luôn nhé?"
"Được, à, anh có biết hòm thư cá nhân của tôi không?"
"Tôi chỉ biết cái hòm thư công khai của trường thôi."
À, cái hòm thư đó chủ yếu do thư ký trung tâm nghiên cứu phụ trách, vậy lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh vậy.
"Được, làm phiền ngài giáo sư Điền."
"Giáo sư Tiết khách sáo rồi."
Cúp điện thoại, quả nhiên không bao lâu sau, Tiết Tùng đã nhận được tin nhắn do Điền Thật gửi tới, đưa cho hắn một tài khoản hòm thư riêng.
Tiết Tùng liền trực tiếp chuyển thư mà Kiều Dụ đã gửi tới.
Đây cũng là nguyên nhân Tiết Tùng yêu cầu Kiều Dụ nhất định phải dùng email để gửi luận văn. Thông qua hòm thư chính quy gửi đi thì trên luận văn sẽ có thời gian cụ thể và dấu vết rõ ràng, có thể đảm bảo tối đa lợi ích cho tác giả luận văn.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là, với vị thế của đại lão này trong giới học thuật, sẽ không thèm ngó đến luận văn của Kiều Dụ.
Sau khi gửi luận văn cho Điền Thật xong, Tiết Tùng lại mở công cụ trên máy tính, chuyển đổi luận văn của Kiều Dụ sang dạng PDF, nhưng cũng không gửi đi.
Mặc dù cả hai đều biết mục đích thật sự hắn gửi luận văn tới là gì, nhưng vì đã nhờ người ta chỉ bảo, với sự trả lời tin nhắn của đại lão trước đó, tốt nhất là chưa nên gửi luận văn đi trước.
Đây là phép lịch sự tối thiểu.
Chủ yếu cũng không vội vàng một hai ngày này.
Sắp đến Quốc khánh, may là, ngoại trừ các đơn vị thường trú ở nước ngoài, thì các biên tập xã tạp chí nước ngoài khác cũng chỉ ăn lễ Quốc khánh của Hoa Hạ.
Hoa Hạ, Tinh Thành, trung tâm trường học.
Thời gian lùi về trước mười phút, Kiều Dụ nghe âm thanh tút tút dài trong điện thoại thì ngẩn người ra một hồi lâu.
Giúp sư huynh sửa luận văn? Còn phải cho ý kiến xét duyệt? Cái danh xưng sư huynh này sao lại gán lên đầu hắn vậy?
Được rồi, mặc dù Kiều Dụ hoàn toàn không hề làm qua giáo viên, nhưng theo lẽ thường thì cái này chẳng lẽ không phải nhiệm vụ của giáo sư hướng dẫn sao?
Hơn nữa bài luận văn ngày đó có cần thiết phải sửa đâu? Rõ ràng phải trực tiếp viết lại mới đúng chứ?
Kiều Dụ rất muốn tranh cãi dựa trên lý lẽ, nhưng lão Tiết bên kia trực tiếp cúp máy, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phát huy. Cái này quá không hợp lẽ thường rồi.
Phải biết lý do của hắn rất đầy đủ đấy chứ.
Mọi người đều biết, theo luật pháp thì không thể bóc lột lao động trẻ em, các văn phòng trò chơi các kiểu đều cấm cái này.
Về mặt lý luận thì việc xét duyệt luận văn cũng là công việc, cho nên chẳng lẽ cái này không tính là thuê lao động trẻ em sao? Lão Tiết có phải đã quên hắn còn chưa đủ tuổi trưởng thành không?
Lại nữa, rác thì nên bị ném vào thùng rác, ném cho hắn để giải quyết vấn đề gì?
Hắn có phải là trung tâm thu gom rác đâu chứ?
Bực cả mình!
Tóm lại, chuyện này quá nhiều điểm đáng nói, khiến Kiều Dụ đến chơi bóng rổ cũng không có tâm trạng, thuận miệng chào hỏi với đồng đội xong, rồi chạy đến nhà vệ sinh ở khu nhà dạy rửa mặt, sau đó chạy về phòng tự học.
Trước đó luận văn đã bị hắn xóa mất, may mà file bản thảo trong hòm thư vẫn chưa xóa, Kiều Dụ lại tải về máy tính lần nữa.
Lần này hắn không còn tâm thái của người đến triều bái, mà bắt đầu dùng ánh mắt phê phán để xem lại bản luận văn của sư huynh này.
Chỉ có thế thôi sao? Còn là sư huynh? Vừa nãy còn có chút cảm kích với vị sư huynh họ Tần này, giờ phút này lập tức không còn nữa.
Trong đầu trong nháy mắt hiện lên một loạt các vấn đề vô cùng sắc bén.
Đều là nghiên cứu sinh rồi, mà sao viết luận văn còn không bằng cả học sinh cấp ba? Lớn tuổi rồi thì kiến thức đã cho chó ăn hết rồi à? Rốt cuộc ở trường đại học đã học được những cái gì? Làm sao vượt qua được điểm sàn tuyển sinh cao học? Còn cả vòng hai nữa? Có phải là lão Tiết bị đói rồi không? Sao học sinh nào ông ấy cũng nhận hết vậy?
Xong, lần này càng nhìn càng không thể nào nuốt nổi, cả tóm tắt và dẫn nhập đều viết thành một mớ, đây gọi gì là bảo hắn sửa? Là bảo hắn viết lại giúp thì có!
Thật, chỉ nhìn qua một lát, Kiều Dụ cảm thấy bụng đói meo.
Chỉ có thể nói duyệt luận văn này cần quá nhiều năng lượng.
Thôi được rồi, đi ăn cơm trước đã!
Cầm phiếu cơm hướng tới nhà ăn thì Kiều Dụ đã quyết định.
Sửa thì không thể sửa nghiêm túc được, nếu không thì có khác gì viết lại một lần, hắn cùng lắm chỉ nói ra tất cả những chỗ bản thân cảm thấy có vấn đề, sau đó cho đại mấy câu bình xét góp ý, rồi cho nộp lại là xong.
Đùa gì vậy? Hắn vẫn còn là con nít đấy!
Đúng vậy, chỉ cần chưa đến mười tám tuổi, coi như cả thế giới đều không xem hắn là một đứa trẻ, thì Kiều Dụ vẫn muốn đối xử với mình như một đứa trẻ! Có câu nói hay: Ở ngoài, thân phận cũng là do tự mình tạo ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận