Đỉnh Phong Học Phách
Chương 121: Chúc mừng ngươi, đã thấy chút mỹ hảo phong cảnh (2)
Chương 121: Chúc mừng ngươi, đã thấy chút phong cảnh tươi đẹp (2)
Chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn chỉ vừa mới có một chút định hướng, vội vàng thiết kế ra bối cảnh này, khảo nghiệm chính là bản lĩnh ứng biến tại chỗ. Cũng may phương trình mà hắn ném ra dưới kia cũng cần một khoảng thời gian để người ta diễn giải.
Kiều Dụ không quan tâm mọi người đang nhìn hắn như thế nào, dù sao giờ cũng chẳng ai giục, hắn cứ yên lặng suy nghĩ.
Cứ thế mà ngẫm nghĩ đến tận năm phút sau, Kiều Dụ đang đứng trước bảng đen đột nhiên lại cầm phấn lên. Lần này hắn không nói gì, mà bắt đầu trực tiếp viết lên bảng."Xét một cái đám đại số nhiều chiều X, định nghĩa theo dạng sau: X={(x, y, z, w)∈A4∣z^2x^3y^2+ t·ửn(xyz)+w^5=0}."
Viết xong, Kiều Dụ lại lùi về một bước, bắt đầu trong đầu nhanh chóng tính nhẩm, một phút sau mới lên tiếng: "Dựa vào những giải thích vừa rồi, mọi người chắc hẳn có thể thấy, đám đại số X có một điểm kỳ dị tại gần (0, 0, 0, 0), và có mối liên kết qua biến số w với đám đại số tại điểm xa.
Cụ thể hơn thì P1/P2 lần lượt là hai điểm kỳ dị có cấu trúc giống nhau. Đúng, chính xác! Vậy tiếp theo ta sẽ xem xét cấu trúc 'sóng lưng' dưới hệ thống p-adic mà giáo sư Ai Phất Đốn vừa đề cập.
Mọi người hãy nhìn vào điểm kỳ dị P1 và P2 trên X, cấu trúc đại số đồng điệu cục bộ có dạng hai thứ. Thứ nhất, tại gần P1, tính phẳng và xạ ảnh của mô hình p-adic cục bộ M1, mở rộng tới P2 xa qua cấu trúc 'sóng lưng', khiến mô hình phẳng ở P1 không còn giữ tính xạ ảnh.
Thứ hai, do cả hai có cấu trúc liên kết, điểm kỳ dị P1 và P2 ảnh hưởng lẫn nhau thông qua quan hệ đại số đồng điệu phi tuyến tính, dẫn đến nhóm Ext xuất hiện những hành vi bất thường gần 'sóng lưng'. Tức là cấu trúc mô hình cục bộ ở P1 không thể nào toàn cục hóa một cách chính xác, điều này hiển nhiên phá vỡ tính Đẳng Cấu cục bộ - toàn cục.
Tạm thời ta mới nghĩ ra được chừng này. Đương nhiên, đây mới là bước đầu, tiếp theo cần chút thời gian để phân tích cấu trúc mô hình cục bộ. Sau đó đưa vào lý thuyết phạm trù cao cấp, dẫn xuất những tài liệu không còn hiệu lực.
Mọi người nếu từng đọc qua luận văn đầu tiên của Dennis và Sam về việc chứng minh Giả thuyết Lãng Lan Tư trong hình học thì hẳn sẽ biết, nếu ta chứng minh được việc dẫn tài liệu từ cục bộ đến toàn cục không thỏa mãn tính nhất quán trong phạm trù đồng điệu, tức: RHomC(M1, M2) nhiHomC(M1, M2). Vậy thì đủ để chứng minh rằng tính Đẳng Cấu từ cục bộ đến toàn cục trong định lý Ambidexterity đã không còn hiệu lực trong bối cảnh này. Điều kiện phẳng của giả định định lý ở một số cấu trúc có thể sẽ không còn đúng nữa."
Nói xong, Kiều Dụ đặt phấn xuống, phủi tay, nhìn kỹ hai công thức mình để lại trên bảng, sau đó mới xoay người, lần đầu tiên đối diện với tất cả giáo sư dưới đài, và cả giáo sư Ai Phất Đốn bên cạnh.
Sau đó Kiều Dụ chợt nhận ra, tất cả mọi người, đúng vậy, tất cả, một người không sót ai, đều đang ở trong một trạng thái kỳ lạ đến dị thường.
Trong số đó còn có cả sư gia gia, Viên lão tiên sinh và cả giáo sư Ai Phất Đốn trên đài.
Không thể coi là ngây người như phỗng được, dù sao thì vẻ mặt mọi người mỗi người một khác, nhưng lại cứ như thể đều đang đứng hình vậy.
Điều này khiến hắn nhớ đến một bộ phim TV Nhật Bản cũ, trong phim nhân vật chính có một loại năng lực, có thể khiến thời gian dừng lại, sau đó chỉ mình hắn hoạt động được...
Tất nhiên Kiều Dụ trong đầu nghĩ tới "Khủng long đặc biệt gấp khắc nhét hào" cũng không thể cho rằng đầu óc hắn có vấn đề, dù sao thì thể loại phim này cũng có khá nhiều...
Tóm lại, phản ứng của mọi người khiến Kiều Dụ có chút bất an, rồi không nhịn được mà ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, à thì... giáo sư Ai Phất Đốn, ta xuống trước được không?"
"Ờ... Ừm... Được, con có thể xuống trước, cậu bé, à, nếu ta đoán không nhầm, thì con chính là cháu của giáo sư Viên, con tên Kiều Dụ đúng không?" Giật mình tỉnh lại, giáo sư Ai Phất Đốn hỏi.
"Dạ đúng, thưa giáo sư Ai Phất Đốn." Vừa bước xuống bục giảng, Kiều Dụ quay người lại đáp lời.
"Mười sáu tuổi?" Ai Phất Đốn lại hỏi.
Kiều Dụ gật đầu nhẹ.
Giáo sư Ai Phất Đốn mím môi một cái, nhìn thoáng qua về phía Viên Chính Tâm, rồi giơ ngón tay cái lên, nói: "Con rất tuyệt!"
Sau đó ông nhìn Kiều Dụ trở về chỗ ngồi, nhìn một cái vào phần cuối lưng mình, rồi tiếp tục nói: "Vậy chúng ta tiếp tục... À thôi, để chúng ta trước hết thử diễn giải qua một chút phản ví dụ mà cháu trai của giáo sư Viên, Kiều Dụ, vừa nêu ra..."
Nói rồi, Ai Phất Đốn dứt khoát quay người, cầm phấn viết, bắt đầu tiến hành một chút diễn giải đơn giản lên bảng.
Một lát sau, Ai Phất Đốn đột ngột quay người hỏi: "Kiều Dụ, đây là lần đầu con định nghĩa ra một loại điểm kỳ dị, có lẽ con nên cho nó một cái tên, nếu không ta không biết phải diễn đạt nó như thế nào."
"Ờ..." Rõ ràng Kiều Dụ căn bản không nghĩ tới vấn đề này, ngơ người ra.
"Thôi được rồi, xem ra con vẫn chưa nghĩ ra, vậy chúng ta tạm gọi nó là điểm JOE nhé." Ai Phất Đốn nhún vai, rồi quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục diễn giải lên bảng.
Kiều Dụ thở dài một tiếng, không nhìn quá trình diễn giải của thầy giáo già, vì hắn đã tính toán trong đầu rồi, không có vấn đề. Nên chỉ lén nhìn sang giáo sư Phan Kính Nguyên bên cạnh.
Nói đến thì người có lỗi nhất trong chuyện này là giáo sư Phan này.
Người ta nhẫn nại chỉ đạo hắn lâu như vậy, hắn quay đầu đã chứng minh rằng luận văn mà người ta tham gia nghiên cứu bao nhiêu năm nay có sai sót, ít nhiều gì vẫn thấy có chút ngại.
Ai ngờ hắn lén nhìn người ta, giáo sư Phan lại đường hoàng quay đầu lại nhìn hắn, mắt đối mắt, Kiều Dụ càng thấy ngượng hơn.
Ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: "Cái đó, giáo sư Phan, ngài đừng buồn, con đoán mò thôi, cũng không chính xác."
"Ừm..." Phan Kính Nguyên đáp lại một tiếng, âm thanh rất nhẹ, Kiều Dụ không đoán ra, cũng không biết có ý gì, nhưng tư thế ngồi và vẻ mặt đều trở nên ngoan ngoãn hẳn, không hề tỏ ra đắc ý một chút nào.
Vẫn câu nói đó, sư phụ và sư gia gia trang bị cho hắn rất nhiều phòng bị, đều là gia tăng phòng thủ phép thuật, nhưng phòng không được đòn công kích vật lý. Phan ca thì ở ngay bên cạnh, trong tình huống này nhất định phải thành thật.
Ai cũng biết, người hiền lành khi nổi giận sẽ rất đáng sợ.
Giáo sư Ai Phất Đốn lặng lẽ đứng trên bục suy ngẫm, thời gian đã vượt quá thời gian đã định, dần dần phía dưới có người chắc nghĩ ra được gì đó, liền đứng dậy đi lên bục, cùng giáo sư Ai Phất Đốn nghiên cứu thảo luận, thế là trên bảng đen lại xuất hiện thêm nhiều nét bút khác nhau.
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai...
Rất nhanh, bục giảng đã bị vây đầy người, trong quá trình này ngay cả giáo sư Phan Kính Nguyên bên cạnh cũng lên bục giảng.
Kiều Dụ thì hoàn toàn ngơ ngác... Chuyện gì vậy trời, cái buổi tọa đàm này là hết chưa vậy? Hắn đi được chưa?
Thế là Kiều Dụ nhìn sang Viên lão bên kia.
Lão nhân đang cười ha hả nhìn đám người tranh luận trên đài, rồi như cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía Kiều Dụ đang đứng ngồi không yên. Chắc là đoán được suy nghĩ của Kiều Dụ, bèn nhẹ nhàng vẫy tay với cậu.
Thực ra việc ý tưởng của Kiều Dụ đưa ra có đúng hay không không còn quan trọng nữa.
Việc có thể khiến các đại lão trong lĩnh vực này phải coi trọng, bắt đầu nghiên cứu thảo luận đã nói lên rất nhiều điều.
Nhất là cái điểm JOE đó.
Việc giáo sư Ai Phất Đốn công khai hỏi câu đó trước mặt mọi người, cũng đủ để Kiều Dụ hôm nay có một thành công to lớn rồi.
Lão nhân giờ rất vui vẻ, thậm chí còn vui hơn cả khi bản thân ông tạo ra được thành tựu.
Kiều Dụ cũng nhanh chóng bước tới.
"Vừa rồi là con thực sự nghĩ ra đột ngột à?" Lão nhân gia hỏi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn chỉ vừa mới có một chút định hướng, vội vàng thiết kế ra bối cảnh này, khảo nghiệm chính là bản lĩnh ứng biến tại chỗ. Cũng may phương trình mà hắn ném ra dưới kia cũng cần một khoảng thời gian để người ta diễn giải.
Kiều Dụ không quan tâm mọi người đang nhìn hắn như thế nào, dù sao giờ cũng chẳng ai giục, hắn cứ yên lặng suy nghĩ.
Cứ thế mà ngẫm nghĩ đến tận năm phút sau, Kiều Dụ đang đứng trước bảng đen đột nhiên lại cầm phấn lên. Lần này hắn không nói gì, mà bắt đầu trực tiếp viết lên bảng."Xét một cái đám đại số nhiều chiều X, định nghĩa theo dạng sau: X={(x, y, z, w)∈A4∣z^2x^3y^2+ t·ửn(xyz)+w^5=0}."
Viết xong, Kiều Dụ lại lùi về một bước, bắt đầu trong đầu nhanh chóng tính nhẩm, một phút sau mới lên tiếng: "Dựa vào những giải thích vừa rồi, mọi người chắc hẳn có thể thấy, đám đại số X có một điểm kỳ dị tại gần (0, 0, 0, 0), và có mối liên kết qua biến số w với đám đại số tại điểm xa.
Cụ thể hơn thì P1/P2 lần lượt là hai điểm kỳ dị có cấu trúc giống nhau. Đúng, chính xác! Vậy tiếp theo ta sẽ xem xét cấu trúc 'sóng lưng' dưới hệ thống p-adic mà giáo sư Ai Phất Đốn vừa đề cập.
Mọi người hãy nhìn vào điểm kỳ dị P1 và P2 trên X, cấu trúc đại số đồng điệu cục bộ có dạng hai thứ. Thứ nhất, tại gần P1, tính phẳng và xạ ảnh của mô hình p-adic cục bộ M1, mở rộng tới P2 xa qua cấu trúc 'sóng lưng', khiến mô hình phẳng ở P1 không còn giữ tính xạ ảnh.
Thứ hai, do cả hai có cấu trúc liên kết, điểm kỳ dị P1 và P2 ảnh hưởng lẫn nhau thông qua quan hệ đại số đồng điệu phi tuyến tính, dẫn đến nhóm Ext xuất hiện những hành vi bất thường gần 'sóng lưng'. Tức là cấu trúc mô hình cục bộ ở P1 không thể nào toàn cục hóa một cách chính xác, điều này hiển nhiên phá vỡ tính Đẳng Cấu cục bộ - toàn cục.
Tạm thời ta mới nghĩ ra được chừng này. Đương nhiên, đây mới là bước đầu, tiếp theo cần chút thời gian để phân tích cấu trúc mô hình cục bộ. Sau đó đưa vào lý thuyết phạm trù cao cấp, dẫn xuất những tài liệu không còn hiệu lực.
Mọi người nếu từng đọc qua luận văn đầu tiên của Dennis và Sam về việc chứng minh Giả thuyết Lãng Lan Tư trong hình học thì hẳn sẽ biết, nếu ta chứng minh được việc dẫn tài liệu từ cục bộ đến toàn cục không thỏa mãn tính nhất quán trong phạm trù đồng điệu, tức: RHomC(M1, M2) nhiHomC(M1, M2). Vậy thì đủ để chứng minh rằng tính Đẳng Cấu từ cục bộ đến toàn cục trong định lý Ambidexterity đã không còn hiệu lực trong bối cảnh này. Điều kiện phẳng của giả định định lý ở một số cấu trúc có thể sẽ không còn đúng nữa."
Nói xong, Kiều Dụ đặt phấn xuống, phủi tay, nhìn kỹ hai công thức mình để lại trên bảng, sau đó mới xoay người, lần đầu tiên đối diện với tất cả giáo sư dưới đài, và cả giáo sư Ai Phất Đốn bên cạnh.
Sau đó Kiều Dụ chợt nhận ra, tất cả mọi người, đúng vậy, tất cả, một người không sót ai, đều đang ở trong một trạng thái kỳ lạ đến dị thường.
Trong số đó còn có cả sư gia gia, Viên lão tiên sinh và cả giáo sư Ai Phất Đốn trên đài.
Không thể coi là ngây người như phỗng được, dù sao thì vẻ mặt mọi người mỗi người một khác, nhưng lại cứ như thể đều đang đứng hình vậy.
Điều này khiến hắn nhớ đến một bộ phim TV Nhật Bản cũ, trong phim nhân vật chính có một loại năng lực, có thể khiến thời gian dừng lại, sau đó chỉ mình hắn hoạt động được...
Tất nhiên Kiều Dụ trong đầu nghĩ tới "Khủng long đặc biệt gấp khắc nhét hào" cũng không thể cho rằng đầu óc hắn có vấn đề, dù sao thì thể loại phim này cũng có khá nhiều...
Tóm lại, phản ứng của mọi người khiến Kiều Dụ có chút bất an, rồi không nhịn được mà ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, à thì... giáo sư Ai Phất Đốn, ta xuống trước được không?"
"Ờ... Ừm... Được, con có thể xuống trước, cậu bé, à, nếu ta đoán không nhầm, thì con chính là cháu của giáo sư Viên, con tên Kiều Dụ đúng không?" Giật mình tỉnh lại, giáo sư Ai Phất Đốn hỏi.
"Dạ đúng, thưa giáo sư Ai Phất Đốn." Vừa bước xuống bục giảng, Kiều Dụ quay người lại đáp lời.
"Mười sáu tuổi?" Ai Phất Đốn lại hỏi.
Kiều Dụ gật đầu nhẹ.
Giáo sư Ai Phất Đốn mím môi một cái, nhìn thoáng qua về phía Viên Chính Tâm, rồi giơ ngón tay cái lên, nói: "Con rất tuyệt!"
Sau đó ông nhìn Kiều Dụ trở về chỗ ngồi, nhìn một cái vào phần cuối lưng mình, rồi tiếp tục nói: "Vậy chúng ta tiếp tục... À thôi, để chúng ta trước hết thử diễn giải qua một chút phản ví dụ mà cháu trai của giáo sư Viên, Kiều Dụ, vừa nêu ra..."
Nói rồi, Ai Phất Đốn dứt khoát quay người, cầm phấn viết, bắt đầu tiến hành một chút diễn giải đơn giản lên bảng.
Một lát sau, Ai Phất Đốn đột ngột quay người hỏi: "Kiều Dụ, đây là lần đầu con định nghĩa ra một loại điểm kỳ dị, có lẽ con nên cho nó một cái tên, nếu không ta không biết phải diễn đạt nó như thế nào."
"Ờ..." Rõ ràng Kiều Dụ căn bản không nghĩ tới vấn đề này, ngơ người ra.
"Thôi được rồi, xem ra con vẫn chưa nghĩ ra, vậy chúng ta tạm gọi nó là điểm JOE nhé." Ai Phất Đốn nhún vai, rồi quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục diễn giải lên bảng.
Kiều Dụ thở dài một tiếng, không nhìn quá trình diễn giải của thầy giáo già, vì hắn đã tính toán trong đầu rồi, không có vấn đề. Nên chỉ lén nhìn sang giáo sư Phan Kính Nguyên bên cạnh.
Nói đến thì người có lỗi nhất trong chuyện này là giáo sư Phan này.
Người ta nhẫn nại chỉ đạo hắn lâu như vậy, hắn quay đầu đã chứng minh rằng luận văn mà người ta tham gia nghiên cứu bao nhiêu năm nay có sai sót, ít nhiều gì vẫn thấy có chút ngại.
Ai ngờ hắn lén nhìn người ta, giáo sư Phan lại đường hoàng quay đầu lại nhìn hắn, mắt đối mắt, Kiều Dụ càng thấy ngượng hơn.
Ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: "Cái đó, giáo sư Phan, ngài đừng buồn, con đoán mò thôi, cũng không chính xác."
"Ừm..." Phan Kính Nguyên đáp lại một tiếng, âm thanh rất nhẹ, Kiều Dụ không đoán ra, cũng không biết có ý gì, nhưng tư thế ngồi và vẻ mặt đều trở nên ngoan ngoãn hẳn, không hề tỏ ra đắc ý một chút nào.
Vẫn câu nói đó, sư phụ và sư gia gia trang bị cho hắn rất nhiều phòng bị, đều là gia tăng phòng thủ phép thuật, nhưng phòng không được đòn công kích vật lý. Phan ca thì ở ngay bên cạnh, trong tình huống này nhất định phải thành thật.
Ai cũng biết, người hiền lành khi nổi giận sẽ rất đáng sợ.
Giáo sư Ai Phất Đốn lặng lẽ đứng trên bục suy ngẫm, thời gian đã vượt quá thời gian đã định, dần dần phía dưới có người chắc nghĩ ra được gì đó, liền đứng dậy đi lên bục, cùng giáo sư Ai Phất Đốn nghiên cứu thảo luận, thế là trên bảng đen lại xuất hiện thêm nhiều nét bút khác nhau.
Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai...
Rất nhanh, bục giảng đã bị vây đầy người, trong quá trình này ngay cả giáo sư Phan Kính Nguyên bên cạnh cũng lên bục giảng.
Kiều Dụ thì hoàn toàn ngơ ngác... Chuyện gì vậy trời, cái buổi tọa đàm này là hết chưa vậy? Hắn đi được chưa?
Thế là Kiều Dụ nhìn sang Viên lão bên kia.
Lão nhân đang cười ha hả nhìn đám người tranh luận trên đài, rồi như cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía Kiều Dụ đang đứng ngồi không yên. Chắc là đoán được suy nghĩ của Kiều Dụ, bèn nhẹ nhàng vẫy tay với cậu.
Thực ra việc ý tưởng của Kiều Dụ đưa ra có đúng hay không không còn quan trọng nữa.
Việc có thể khiến các đại lão trong lĩnh vực này phải coi trọng, bắt đầu nghiên cứu thảo luận đã nói lên rất nhiều điều.
Nhất là cái điểm JOE đó.
Việc giáo sư Ai Phất Đốn công khai hỏi câu đó trước mặt mọi người, cũng đủ để Kiều Dụ hôm nay có một thành công to lớn rồi.
Lão nhân giờ rất vui vẻ, thậm chí còn vui hơn cả khi bản thân ông tạo ra được thành tựu.
Kiều Dụ cũng nhanh chóng bước tới.
"Vừa rồi là con thực sự nghĩ ra đột ngột à?" Lão nhân gia hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận