Đỉnh Phong Học Phách

Chương 66: Yên ổn điên cảm giác (1)

Chương 66: Cảm giác yên ổn đến điên (1)
Kiều Dụ ngủ một giấc rất say, lúc tỉnh lại phát hiện trên người đắp một tấm thảm.
Sắc trời ngoài cửa sổ vừa tờ mờ sáng, hắn đứng lên cầm điện thoại di động lên nhìn, mới 5 giờ 40 sáng.
Thời gian còn sớm, bất quá tối qua hắn hình như hơn tám giờ đã lên giường ngủ, tính ra vậy mà ngủ không sai biệt lắm chín tiếng, nghĩ đến đây, Kiều Dụ liền cảm thấy vui vẻ, chút bối rối còn sót lại biến mất không còn dấu vết.
Rón rén ra khỏi phòng, đi vệ sinh, sau khi rửa mặt đơn giản, Kiều Dụ lại về phòng, ngồi xuống trước máy vi tính.
Vừa rửa mặt, ký ức đã chiếu lại trong đầu.
Hôm qua, sau khi ngạo nghễ chỉ điểm giang sơn một trận trên cái diễn đàn nhỏ kia, hắn vốn chỉ định nằm trên giường nghỉ một lát, chờ những người trong diễn đàn phản ứng lại, sẽ xem ai không biết điều, còn dám cãi bướng, rồi tiếp tục chiến đấu một hiệp.
Ai ngờ hắn lại ngủ thiếp đi mất...
Chỉ có thể nói vì giải quyết cái đề này, hắn đã nỗ lực quá nhiều.
Không làm mình nổi đình nổi đám trên diễn đàn, Kiều Dụ cảm thấy thực sự có lỗi với những ngày tháng mất ăn mất ngủ của hắn.
Kết quả đang hưởng thụ thành quả thắng lợi, hắn lại ngủ thiếp đi!
Điều này trực tiếp dẫn đến lúc mở máy vi tính tâm tình hắn có chút ưu tư khó tả.
Cực kỳ giống cảm giác đáng lẽ kiếm được một vạn đồng, cuối cùng lại vì ngủ quên, chỉ kiếm lời ba ngàn đồng.
Dù sao, cảm giác sảng khoái kia, cuối cùng mới là mạnh mẽ nhất, hắn hoàn mỹ bỏ lỡ.
Sau khi đầu óc không bị điện giật làm cho sáng suốt lên, Kiều Dụ bất ngờ phát hiện bài đăng của mình được đưa lên top. Biểu tượng hộp thư tin nhắn góc trên bên phải màn hình còn hiển thị số 37.
Kiều Dụ không vội xem tin nhắn mà ấn mở bài đăng của mình trước.
Hơn một trăm bình luận, hắn đọc từng cái một, rất nhanh phát hiện ra có gì đó không đúng.
Xem giọng điệu của đám người này trong khu bình luận, hình như không giống loại người yêu thích toán học bình thường như hắn đã nghĩ trước đây.
Với tâm lý nghi hoặc, hắn ấn mở tin nhắn, những nghi ngờ trước đó ngay lập tức được xác nhận.
Tin nhắn riêng phần lớn đều trực tiếp tìm hắn xin thông tin liên lạc.
Ngược lại Kiều Dụ không quá lo lắng mấy người này không tranh nổi trên mạng nên muốn gặp hắn ngoài đời, bởi vì ngoại trừ có mấy người xưng hô hắn là đại lão ra, phần lớn đều đi thẳng vào vấn đề tự xưng đơn vị.
Yến Bắc, Hoa Thanh, Song Đán, Dư Giang, Bách Khoa, Giang Đại, Khai Nam...
Ồ? Còn trà trộn cả tên một trường đại học tiếng Anh là University of Cambridge.
Nói thật, lúc này Kiều Dụ có chút mất bình tĩnh.
Tối qua, chẳng lẽ hắn đã chọc tổ ong vò vẽ của các trường đại học nổi tiếng Hoa Hạ cùng một đại học Cambridge nào đó tạo thành sao?
Cái diễn đàn toán học "tiểu thụ ốc" này rốt cuộc là diễn đàn toán học cấp bậc nào vậy?
Kiều Dụ rất nghiêm túc xem lại nội dung mà mình đã đăng trong bài, rồi mặt không đổi sắc di chuột trực tiếp bấm chữ X ở góc trên bên phải trang web.
Không phải hắn sợ mấy người này.
Nhưng khi biết đám người nhàn nhã lên mạng cà khịa này, còn hay giễu cợt người mới trên diễn đàn rất có thể đều là các giáo sư của các trường đại học nổi tiếng ở Hoa Hạ, Kiều Dụ quyết định tạm thời không thể để lộ thân phận.
Lý do rất đơn giản.
Sau khi được Lan Kiệt nhắc nhở, hắn đã đặc biệt xem danh sách các thành viên trong ủy ban tổ chức và ban giám khảo cuộc thi toán học quốc tế của Tiểu Lý ba ba.
Chính xác là có rất nhiều giáo sư đương chức của các trường đại học nổi tiếng ở Hoa Hạ.
Mấu chốt nhất là, vừa rồi hắn thấy trong các tin nhắn riêng quả thật có một số người trùng tên với các chuyên gia trong ban giám khảo cuộc thi.
Dù cho những người kia không phải là các giáo sư chuyên gia trong ban giám khảo, thì có lẽ cũng quen biết những người trong đó.
Thế mà hắn lại tự xưng "tiểu gia" với những người đó trong bài đăng, còn khuyên mấy lão gia hỏa đó đừng quá nóng vội... Nếu lỡ lộ thân phận trước cuộc thi thì những người đó chấm điểm thi cho hắn liệu có công bằng không?
Chẳng lẽ lại cầm hơn hai mươi vạn tiền thưởng ra để đánh cược vào hàm dưỡng của đám giáo sư đại học hàng đầu này sao?
Dựa trên kinh nghiệm của Kiều Dụ bao năm qua, con người vốn là sinh vật cảm xúc.
Nhỡ khi giám khảo chấm bài của hắn mà nhớ tới chuyện hắn đã khiêu khích trong bài đăng, rồi quyết định cho hắn chút bài học răn đe, chấm cho có lệ không thôi thì sao? Rõ ràng có thể được huy chương vàng mà cuối cùng chỉ có thể cầm huy chương bạc, tiền thưởng nhận được ngay lập tức giảm đi một nửa, vậy thì hắn lỗ lớn mất.
Lần này đúng là gặp quỷ rồi, cứ tưởng tình cờ tìm được một diễn đàn toán học chỉ là nơi giao lưu của những người yêu thích toán học bình thường, ai ngờ nó lại là sào huyệt của các giáo sư trường đại học nổi tiếng trong nước. Sớm biết vậy, hắn đã biểu hiện nhu thuận hơn chút, đập một đống mông ngựa rồi.
Nếu vậy, bây giờ hắn sẽ nhắn tin riêng cho các đại lão đó để bày tỏ thân phận, như vậy thì đáp án của hắn dù có sơ sót chút cũng không chừng ban giám khảo sẽ nể tình hắn hiểu chuyện mà không trừ điểm, có khi chỉ được huy chương bạc lại thành huy chương vàng ấy chứ.
Sơ suất rồi!
Cũng may Kiều Dụ có tâm lý tốt, quay đầu liền gác chuyện này sang một bên, đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc cần thiết để đi ra ngoài.
Tiểu Lý ba ba đặt cho hắn cùng người hiền lành vé tàu cao tốc 10:40 sáng nay, dự kiến khoảng 4:20 chiều sẽ đến Tiêu Châu.
Lan Kiệt cũng đã sớm dặn hắn, 9:20 sáng nay sẽ gặp mặt ngay ở cổng khu dân cư.
Thực tế, ủy ban tổ chức ban đầu định cho hắn đi hôm qua, nói theo sắp xếp ban đầu, đến trước hai ngày để có thể dẫn hắn cùng các thí sinh khác vào chung kết tham quan trụ sở chính của Tiểu Lý ba ba và tiêu hồ đại học, nhưng hắn đã lấy lý do người giám hộ không rảnh để từ chối khéo.
Hắn cũng không hứng thú với mấy chuyện tham quan đó, đi muộn một ngày còn có thể ở nhà học thêm được một ngày, đây mới là quan trọng nhất.
Không còn cách nào, Kiều Dụ tự cảm thấy nền tảng của mình vốn yếu hơn các tuyển thủ đã được đào tạo bài bản chính quy, nên dù nhiều ra vài tiếng đồng hồ để học tập thì vẫn là có lợi. Thường thì tỷ lệ chiến thắng vốn được tích lũy từ những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Chơi game cũng vậy, làm toán cũng tương tự.
Vừa nhét mấy bộ quần áo đã giặt vào túi, bên phòng khách truyền đến tiếng động, sau đó cửa phòng hắn bị đẩy thẳng ra, Kiều Hi đứng ở cửa.
"Hôm nay sao dậy sớm vậy? Đừng nói là chỉ đi một chuyến Tiêu Châu thôi mà làm con lo lắng không ngủ được?"
"Lo lắng cái gì? Ta chỉ là hôm qua ngủ sớm thôi!"
"À ha, hôm qua sao con ngủ sớm thế? Còn chưa tới chín giờ mà."
"Hôm qua ta làm chuyện lớn, thêm nữa ông ngoại từ nhỏ đã dạy ta, mỗi khi lâm đại sự cần tĩnh khí, cho nên ta đi ngủ."
Kiều Dụ thành thật trang trọng giải thích.
"Ha ha..."
Thôi được, Kiều Dụ lười khoe khoang với Kiều Hi, người phụ nữ này dù sinh ra hắn nhưng lại không hiểu toán.
Cũng may Kiều Hi cũng chỉ cười khẩy hai tiếng rồi đi rửa mặt, để Kiều Dụ làm một bữa sáng không được coi là phong phú lắm.
Kiều Dụ cũng như thường lệ ăn sáng xong thì ngồi vào máy vi tính, bắt đầu tự học.
Đến 9:10, tắt máy tính, xách túi lên, chuẩn bị xuất phát.
"Chuẩn bị đi rồi à?" Kiều Hi đang quét dọn vệ sinh trong phòng khách liếc nhìn Kiều Dụ.
Kiều Dụ có thể nhìn thấy trong mắt nàng có cảm xúc luyến tiếc, ha... đúng là phụ nữ.
"Ừm."
"Nhớ kỹ lời mẹ nói chứ?"
Kiều Dụ nghĩ nghĩ, không chắc chắn lắm nói: "Ít tính toán, thêm chân thành?"
"Nhớ là tốt rồi, đi đi!"
"Thật không hiểu mẹ lo cái gì, con thế nhưng là người thi môn đạo đức và pháp luật được 57 điểm đó!"
"Con đang nhắc lại chuyện con hiểu về đạo đức và pháp luật không chỉ thấp hơn điểm trung bình các môn khác trong kỳ thi năm nay, thậm chí còn thấp hơn điểm lịch sử sao?"
Bị Kiều Hi nói một câu này, trong lòng Kiều Dụ hoàn toàn dễ chịu.
Đôi mắt ai oán nhìn bà mẹ đang đầy nỗi buồn ly biệt, đúng là không phải mẹ tốt!
Kiều Hi luôn cà khịa hắn mới là người mẹ tốt nhất thiên hạ.
Ít nhất có thể làm hắn cảm thấy tràn đầy tự tin.
"Tóm lại mẹ cứ yên tâm đi! Chờ con đi rinh huy chương vàng về nổi danh chút đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận