Đỉnh Phong Học Phách

Chương 153: Ta có thể có cái gì ý đồ xấu? Chỉ là muốn cho ngài một kinh hỉ. . . (3)

Chương 153: Ta có thể có ý đồ xấu gì chứ? Chỉ là muốn cho ngài một bất ngờ. . . (3)
Xem ra thì thời gian này có thể nói là tương đối dư dả.
Đợt luận văn thứ hai, Kiều Dụ vẫn dự định chia làm hai phần, và vẫn là hắn cùng Trần sư huynh cùng nhau đứng tên tác giả thứ nhất.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Ngẫu nhiên có thể đăng một bài trên các tạp chí hàng đầu, người ta sẽ nghĩ người này chẳng qua là may mắn.
Nhưng nếu có thể liên tục đăng bài trên các tạp chí hàng đầu, mới khiến một số người nhận ra vị đại lão này là đáng để tôn sùng. . .
Thuận tiện có thể quảng bá cho công trình nghiên cứu của mình. Giống như hắn từng nói với Lạc Đặc · Đỗ Căn, toàn bộ hệ thống hắn có thể cần mười bài báo trở lên để xây dựng.
Giai đoạn đầu công việc không nhiều nhưng một khi bắt đầu đưa các lý thuyết, luận điểm này vào hệ thống, thì công đoạn kiểm chứng sẽ tăng lên gấp bội.
Lý do rất đơn giản, khi đưa các lý thuyết phức tạp này vào, nhất định phải đẩy mô hình không gian lên một chiều cao hơn.
Khi lý thuyết đồ thị và lý thuyết đàn hồi được mở rộng ra không gian mô hình nhiều chiều, công đoạn kiểm chứng cho mỗi định lý sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Một ví dụ đơn giản, việc kiểm chứng tính đối xứng của đường đi đàn hồi của một mô hình có thể cần kiểm tra mối quan hệ của nó trên tất cả các chiều.
Chưa kể, lý thuyết đàn hồi và lý thuyết đồ thị bản thân thuộc về hai nhánh toán học khác nhau, việc tích hợp chúng vào cùng một hệ thống đòi hỏi phải chứng minh một số tính chất liên ngành, chẳng hạn như vai trò của biểu diễn đàn hồi trong đường đi của mô hình.
[Nguyên văn tại sáu #9@ thư / a nhìn!] Công việc tăng lên gấp bội, đến lúc đó cho dù có bắt Trần sư huynh hiến tế toàn bộ tóc, thậm chí là mệt chết thì cũng không thể trong vòng vài tháng hoàn thành những công đoạn kiểm chứng phức tạp đó.
Cho nên một mặt Trần sư huynh có thể đạt được mong muốn, mặt khác Trần sư huynh cũng là bộ mặt quảng bá cho tổ đề tài nghiên cứu.
Nhìn đi, đến tổ đề tài nghiên cứu của Kiều Dụ, đăng báo ở các tạp chí hàng đầu dễ như ăn cháo, một năm có thể đăng hai, ba bài.
Kiều Dụ thậm chí còn không lo không đủ người.
Lý do rất đơn giản, sau một thời gian không ngừng mở rộng và bổ sung, Kiều Dụ cảm thấy hệ thống tiên đề này hoàn toàn có thể được xây dựng thành một lý thuyết mang tính mệnh đề hóa cao và module hóa.
Ví dụ như sau khi hắn hoàn thành công việc chứng minh module liên quan đến lý thuyết đàn hồi, thì việc kiểm chứng các hạng mục dẫn nhập của lý thuyết đàn hồi, hoàn toàn có thể chia thành vài bài báo.
Sự đối xứng của không gian mô hình đàn hồi và cấu trúc hình học, quỹ đạo của đường đi đàn hồi trong không gian mô hình và tính tuần hoàn của nó, tác dụng của biểu diễn đàn hồi trong không gian mô hình đa chiều, kiểm chứng lý thuyết đàn hồi về mô hình tích phân, tác dụng của đàn hồi lên hàm mật độ của mô hình, mô tả lý thuyết đàn hồi trong không gian mô hình của các bài toán số cụ thể. . .
Chỉ cần tùy tiện nghĩ, Kiều Dụ đã có thể tìm thấy hàng tá hướng nghiên cứu, và mỗi hướng đều có thể liên quan đến một vấn đề hoặc một công cụ độc lập, tất cả đều là không thể thiếu.
Hơn nữa, hắn còn có đầy đủ lý do để phân loại như vậy. Vì những đề tài này đều tập trung trong một bài báo, quá lớn! Không có lợi cho việc phổ biến.
Tách ra lại có thể thấy rõ sự tinh giản, khi các nhà toán học khác cần dùng, có thể chính xác tìm đến tài liệu tham khảo cần thiết hơn.
Những đề tài này đủ nuôi sống một tổ đề tài nghiên cứu khổng lồ. Giống như trước đây hắn nói với lão Tiết.
Nếu có một ngày trở thành lãnh tụ giới toán học, nắm trong tay vô số tài nguyên, nhưng cùng lúc có hai người thân cận thành tựu không khác biệt lắm, mà vị trí chỉ có một thì phải làm sao?
Kiều Dụ lúc đó đã trả lời là, hãy làm chiếc bánh gatô lớn hơn. Lớn đến mức những người xung quanh đều cảm thấy ăn không hết, thì sẽ không còn tồn tại vấn đề buồn cười này nữa.
Đương nhiên, bánh gatô cũng phải tương xứng với năng lực. Đến cuối cùng, thì người có năng lực sẽ nhận được đề tài nghiên cứu, nghiệm chứng thành công sẽ lên chức.
Nếu không làm được, thật xin lỗi, tự nhiên sẽ bị tổ đề tài đào thải.
Có đội ngũ hùng hậu này làm công đoạn kiểm chứng phức tạp cho hệ thống lý luận của mình, hắn có thể dành chút thời gian trước khi tốt nghiệp tiến sĩ để thực hiện các đề tài mà Điền đạo yêu cầu hắn làm.
Ví dụ như phỏng đoán về số nguyên tố sinh đôi và phỏng đoán Riemann.
Đương nhiên, những tham vọng này, Kiều Dụ cũng không công bố ra ngoài. Thậm chí không nói chuyện này với Điền đạo và Viên lão, dù sao giai đoạn trước công việc không nhiều như vậy, so ra mà nói thì rất nhẹ nhàng.
Hiện tại cũng không ai nghĩ đề tài này có thể trong vòng một năm đăng vài bài ở các tạp chí hàng đầu.
Tóm lại, kế hoạch của Kiều Dụ là như vậy, giai đoạn trước lượng công việc nhỏ, có thể thông qua vài bài luận văn lý luận và kiểm chứng cốt lõi để thu hút sự quan tâm của giới học thuật.
Đến khi công việc kiểm chứng phức tạp được triển khai, sẽ từng bước khiến mọi người biết rằng hắn có ý định xây dựng toàn bộ hệ thống thành một hệ thống nghiên cứu toàn diện và nghiêm ngặt.
Càng về sau, độ khó càng lớn, nhưng những người hợp tác được hấp dẫn đến cũng sẽ càng lợi hại hơn, đây sẽ là một quá trình lâu dài, và cũng là quá trình liên tục tập hợp các nguồn lực.
Hắn chỉ cần đảm bảo toàn bộ quá trình đều là cạnh tranh và phát triển là tốt.
Còn về mục đích của kế hoạch dài hạn này. . .
Thật ra lý do cũng rất đơn giản. Ai cũng biết Kiều Dụ là người có thiên phú vượt trội, nhưng mọi người chưa hẳn đã hiểu hết, thiên phú của Kiều Dụ không chỉ giới hạn trong toán học, mà là cả khoa học.
Càng ở chỗ hắn rất am hiểu việc quan sát và tổng kết mọi thứ trong cuộc sống. Và còn một điều là đã làm thì sẽ làm đến cùng.
Ví dụ, Kiều Dụ rất rõ ràng khi lăn lộn trong giới toán học, điều mà hắn đang thiếu nhất không phải là thiên phú, không phải là luận văn, không phải là thành tựu, thậm chí không phải là những giải thưởng lộn xộn kia, mà là kinh nghiệm và thâm niên.
Dù sao những vinh dự khác hắn đều có lòng tin có thể nắm giữ khi còn trẻ, chỉ có kinh nghiệm và thâm niên không giống bình thường, chỉ có thể dựa vào thời gian từ từ bù đắp.
Đạo sư của hắn Điền Ngôn Chân, sư gia gia của hắn Viên Chính Tâm, còn có Lạc Đặc · Đỗ Căn, thậm chí cả nhạc phụ của người kia Miquel ngươi · Eisen, cùng với những vị đại lão khác, bọn họ có thể nhất ngôn cửu đỉnh, dựa vào không chỉ là những vinh dự bản thân có.
Mà còn vì học sinh của họ trải khắp các trường đại học và viện nghiên cứu trên thế giới. Rất nhiều học sinh ưu tú của họ cũng đã trở thành những đại lão toán học. . .
Thậm chí là ủy viên biên tập tạp chí, tổng biên tập, các giải thưởng lớn, thành viên ủy ban giám khảo ngân sách quỹ khoa học, người phụ trách tổ đề tài nghiên cứu của các trường đại học và viện nghiên cứu.
Giống như một mạng lưới, những người này tụ lại thành một chỉnh thể, có vẻ rời rạc nhưng thật ra có lợi ích chung. Chỉ cần có nhu cầu, thường thường sẽ có thể bộc phát năng lượng cực lớn.
Nhưng Kiều Dụ không thể chờ lâu như vậy.
Chờ đến khi hắn tốt nghiệp, trở thành giáo sư, rồi lại hướng dẫn học sinh, lại còn phải chờ đợi cho đến khi học sinh mình hướng dẫn trưởng thành. . . Đến lúc đó hắn cũng đã già rồi!
Dần dần xây dựng hệ thống lý luận này, lôi kéo những người hiện đang có tiếng nói trong giới học thuật đến bên cạnh mình, trong nước, ngoài nước. . .
Lợi ích cốt lõi của mọi người đều thống nhất. Dù sao, mượn danh đề tài của Kiều Dụ, quyền lên tiếng của họ lớn hơn.
Sau đó thì mọi chuyện sẽ đơn giản. Chỉ cần vài năm, những người vây quanh hắn sẽ thành loa phát thanh của hắn, hắn nhỏ giọng nói gì, cũng có thể vang vọng, cái này mới là vương đạo. . .
Đương nhiên, những điều trên chỉ là quy hoạch tương lai của Kiều Dụ, hiện tại vẫn chưa cần phải cân nhắc nhiều như vậy.
Việc quan tâm đến tất cả thành viên nội bộ của tổ đề tài nghiên cứu ít nhất cũng phải là chuyện khi hắn mười tám tuổi. Cách hiện tại còn hơn một năm nên hắn vẫn còn đủ thời gian để học tập.
Gần đây, điều duy nhất khiến hắn không hài lòng là, khi mọi người đang bận rộn mà phong phú, thì Viên lão lại sắp xếp cho Kiều Hi nhân dịp nghỉ lễ mùng 1 tháng 10 đi du lịch.
Đúng vậy, đúng nghĩa là du lịch, lại còn là du lịch vào ngày nghỉ lễ, tham gia náo nhiệt khắp nơi kiểu đó.
Lý do là do trước đây cảm thấy cuộc sống của Kiều Hi quá đơn điệu và tẻ nhạt, lại không quen giao tiếp với người khác, ra ngoài tiếp xúc với mọi người mới có thể cải thiện được.
Kiều Hi lại thật sự đi. . . Thôi vậy, không quan trọng, nghĩ đến việc Kiều Hi từ trước đến giờ không có ra ngoài chơi đùa đàng hoàng, cuộc sống thật sự cần phải có lúc căng thẳng, lúc thả lỏng.
Tóm lại, kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 10 trôi qua rất nhanh, Kiều Dụ lại bị đạo sư gọi đến văn phòng.
"Năm nay thời gian tổ chức hội nghị thường niên về học thuật toán học đã được định ra, từ ngày 2 đến ngày 6 tháng sau, sáng ngày 4 buổi báo cáo đặc biệt thứ hai, do con đại diện cho Đại học Yến Bắc trình bày 60 phút."
Giọng điệu không cho phép từ chối, trực tiếp làm Kiều Dụ bị đơ ra.
"Không phải, Điền đạo, cái đó. . . Báo cáo 60 phút thì con giảng cái gì?" Kiều Dụ theo bản năng hỏi.
Chẳng lẽ lại đem bài báo của hắn ở hội nghị thế giới đại số hình học liên quan đến phỏng đoán hình học Langlands nói lại một lần sao.
"Cứ giảng về lý luận không gian mô hình của con. Thầy và Viên lão đều cảm thấy đây sẽ là hướng nghiên cứu quan trọng nhất của hình học số trong tương lai. Cơ hội lần này cũng là do chúng ta giúp con giành được.
Lần trước con rút lại dự án đã xin thì thôi vậy, lâu như vậy rồi, trước hết hãy viết một bài tổng quan mang tính tường thuật về ý tưởng của mình đi, gửi lên ủy ban thẩm định. Con đừng xem thường hội nghị thường niên về toán học, đây đã là hội nghị học thuật cao cấp nhất trong nước."
Điền Ngôn Chân trực tiếp chọn cho Kiều Dụ đề tài.
Kiều Dụ cảm thấy có chút hoảng loạn. . .
Lần đầu tiên đăng bài trên tạp chí hàng đầu mà không báo cáo với đạo sư, kết quả lại đụng phải hội nghị toán học học thuật?
Vấn đề mấu chốt hiện tại là hắn đã gửi bản thảo cho Ann. Math, hơn nữa căn cứ phản hồi từ hậu trường, ban biên tập bên đó mới bắt đầu giai đoạn thẩm định đồng nghiệp, lúc này mà hắn cầm một bài báo chưa đăng lên để trình bày trong hội nghị thì có vẻ không được phù hợp lắm. . .
Có lẽ nhận ra tình hình của Kiều Dụ có vẻ không ổn, Điền Ngôn Chân cau mày hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ hơn một tháng này con không làm gì à? Cho dù con không làm gì, còn hơn hai mươi ngày để hoàn thành một bài tóm lược có tính tường thuật nộp cho ủy ban xét duyệt khó với con lắm sao?"
Kiều Dụ lắc đầu, đáp: "Thì là thế này. . . Điền đạo, vốn định cho thầy và Viên lão một bất ngờ. . . Thầy nói bài luận văn đó con đã viết xong, đã nộp cho Ann. Math hai bài rồi, hiện tại đang trong giai đoạn thẩm định."
Lời này làm Điền Ngôn Chân ngây người ra.
Ông biết Kiều Dụ viết luận văn rất nhanh, giống như đủ loại linh cảm cứ vây quanh lấy cậu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Mới có bao lâu, tên nhóc này đã biên soạn xong bài báo, còn gửi cho Ann. Math?
Từ từ. . . Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Điền Ngôn Chân nhíu mày xác nhận nói: "Con vừa nói là hai bài?"
Kiều Dụ vội gật đầu nói: "Đúng vậy, hai bài. Con một bài, Trần sư huynh một bài. Bài luận văn còn chưa chính thức được đăng lên mà đã giảng trong hội nghị thì có vẻ không được thích hợp lắm, cũng không thể một bài nộp hai nơi chứ?
Ngược lại thì con có thể lại viết thêm một bài báo nữa, nhưng mà nếu như không đưa ra trước tính định lý, khi báo cáo có lẽ mọi người sẽ không hiểu con muốn diễn đạt điều gì."
Trong văn phòng hai người mắt to trừng mắt nhỏ im lặng mấy giây, trực tiếp khiến Điền Ngôn Chân bật cười vui vẻ. . .
"Trần sư huynh? Trần Trác Dương? Anh ta cũng có một bài? Được, được, được, gửi bài báo cho thầy xem thử."
Ừm, kỳ thật việc đòi hỏi một bài báo còn chưa được đăng lên thì không quá lễ phép, nhưng xét thấy đây là yêu cầu của đạo sư mình, Kiều Dụ cũng không nói nhảm, ngoan ngoãn chạy nhanh đến bên máy tính của đạo sư bắt đầu thao tác.
Rất nhanh đã tải hai bài báo từ phần đính kèm thư của mình xuống.
"Bài này «The Funda môntal Th·e·oretical Con Struction of the Generalized Modal Number Th·e·ory Axiom Sy Stem » là do con vừa làm, bài còn lại của Trần sư huynh là anh ấy vừa làm."
"Để ta xem cái hậu trường gửi bài của con xem. . ."
"Nha. . ."
Rất nhanh, hậu trường đã chứng minh luận văn thực sự đã đến giai đoạn tìm người thẩm định bài báo, dù sao thì cái Under Review kia sẽ không gạt người.
Điền Ngôn Chân nhìn thời gian gửi bài, chỉ có thể nói tốc độ của ban biên tập tạp chí toán học hàng đầu rất nhanh, vậy mà chỉ dùng có hai ngày đã tìm được người thẩm định, đối với một tòa soạn tạp chí toán học hàng đầu mà nói, quả thực là thần tốc.
Chủ yếu là Điền Ngôn Chân không biết người thẩm định bài báo đều là do Lạc Đặc · Đỗ Căn tự mình mời, hơn nữa còn trực tiếp mượn danh Bì Ai Nhĩ · Đức Lý Ni đánh giá. . . Nên mọi người tự nhiên sẽ nể mặt một chút.
Không nói nhảm với Kiều Dụ nữa, Điền Ngôn Chân mất hơn mười phút lật qua loa hai bài luận văn, liền lập tức hiểu đại khái tình hình là gì.
Đặt luận văn xuống, liếc mắt nhìn Kiều Dụ một cái, nói: "Con đối với Trần Trác Dương đúng thật rất tốt đó."
Kiều Dụ nhếch môi cười ngây ngô, nói: "Ấy, cái này còn không phải là xem ở mặt mũi của thầy hay sao. Sư huynh là học trò của thầy, gần đây anh ấy ở đại học Tân Châu qua không được dễ dàng lắm, anh ấy lại ngại không nói với thầy, nên chỉ có con ra tay."
"Ồ? Rất khó khăn? Sao vậy?" Điền Ngôn Chân nhíu mày hỏi một câu.
"Ấy, thầy không biết đấy thôi. . ."
Kiều Dụ lập tức đem những gì Trần Trác Dương đã nói với hắn kể lại một lần, tiện thể thêm chút mắm muối vào.
Cuối cùng căm giận bất bình tổng kết: ". . . Đại khái tình hình là như vậy, vẫn là do Trần sư huynh quá thành thật, chứ đổi con thì con chắc chắn sẽ bày bọn họ ra làm mười tám kiểu!"
Điền Ngôn Chân không nhìn ra hỉ nộ, nhẹ gật đầu, sau đó trừng mắt Kiều Dụ một cái: "Thôi được rồi, bất quá buổi báo cáo sáng ngày 4 đó không thể đổi người, con tự nghĩ một chút đi, có thể viết ra được bài luận văn nào nữa không. Trước ngày 25 thì nộp cho thầy!"
"Ngày 25? Thầy chắc chứ?" Kiều Dụ trợn tròn mắt.
Điền Ngôn Chân cười lạnh, nói: "Không thì sao? Nộp lên rồi còn cần ủy ban xét duyệt, con cho là có thể để con lên đó nói lung tung sao? Nhanh đi chuẩn bị đi! Đã có thể tự nộp bài cho Ann. Math rồi, còn bị vấn đề nhỏ này làm khó sao?"
Cảm thấy đạo sư mình có vẻ thật sự không vui, Kiều Dụ chỉ có thể ủy khuất gật đầu, lẩm bẩm một câu: "Cái kia, con cố gắng. Bất quá, thật sự chỉ muốn cho thầy một bất ngờ thôi mà. . ."
Đây là bất ngờ à. . .
Cái này mẹ nó đúng là kinh hãi thì có!
Cảm ơn bạn đọc 20241104192300136 đã khen thưởng và cổ vũ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận