Đỉnh Phong Học Phách

Chương 127: Chơi chính là tâm tính (3)

Điền Ngôn Chân hiểu rõ vì sao đối phương lại đặc biệt gọi cho hắn cuộc điện thoại này. Nếu chỉ là giúp sửa đổi mô hình, thì sau khi phòng thí nghiệm bên kia hoàn thành kết quả, mời khách một bữa cơm là ổn thỏa. Dù sao trung tâm nghiên cứu số liệu bên này chỉ giúp căn cứ số liệu để điều chỉnh mô hình, còn vấn đề cụ thể vẫn là do phòng thí nghiệm tự thông qua mô hình tiến hành mô phỏng kết hợp, phân tích mô phỏng mà ra.
Hơn nữa, dù là bên viện toán học hay trung tâm nghiên cứu số liệu, cũng có rất nhiều hạng mục ứng dụng yêu cầu hợp tác với bên viện hóa học. Tỉ như, trong các hạng mục ngân sách quỹ khoa học tự nhiên, có những đề tài tương tự như phương pháp sàng lọc và tối ưu hóa thuốc kháng thể mới dựa trên sự kết hợp của thống kê cao chiều và trí tuệ nhân tạo; hay đề tài về mô phỏng pin lithium vượt chuẩn và thiết kế vật liệu then chốt được hỗ trợ bởi trí tuệ nhân tạo. Dù là do giáo sư toán học đứng ra xin, nhưng nếu không có sự phối hợp của phòng thí nghiệm hóa học, không lấy được số liệu trực tiếp thì đề tài này căn bản không có cách nào hoàn thành.
Nhưng sau khi hoàn thành đề tài, thông thường sẽ cho nhân viên chủ yếu của phòng thí nghiệm đã tham gia trợ giúp được ghi tên. Tương tự, nếu trình tự then chốt trong thao tác phòng thí nghiệm hóa học được thực hiện theo vấn đề mà Kiều Dụ trực tiếp chỉ ra thì công lao đóng góp sẽ rất lớn. Nhất là khi đây là một dự án ngang cấp… Kiều Dụ nếu là học sinh của người khác thì không nói làm gì, đằng này lại vừa là học sinh của hắn, hiện tại còn là đối tượng bồi dưỡng chung của hai trung tâm nghiên cứu số liệu lớn của Yến Bắc và Hoa Thanh, đối phương thực sự có thể không biết nên cảm ơn như thế nào cho phải.
Điều này khiến Điền Ngôn Chân cũng có chút đau đầu. Ông không còn tâm trí đi nghĩ xem Kiều Dụ làm sao có bản lĩnh lớn đến vậy, mà đến phòng thí nghiệm hóa học cũng có thể đưa ra đề xuất cụ thể trực tiếp, còn thành công. Thay vào đó, ông mở miệng hỏi: "Hạng mục này có thỏa thuận bảo mật không?"
"Có, vốn dĩ là để bên A hỗ trợ tối ưu hóa dây chuyền sinh học. Chi tiết kỹ thuật chắc chắn không thể công khai. Hơn nữa, theo tình hình hiện tại, dự án này có tiềm năng đăng ký bằng sáng chế độc quyền. Cho dù muốn công bố luận văn thì khối chi tiết kỹ thuật cũng sẽ được xử lý mập mờ."
Điền Ngôn Chân suy tư một lát rồi nói: "Ta hiểu rồi. Vậy, ta cứ hỏi xem Kiều Dụ có ý kiến gì rồi tính tiếp."
"Được, tiện thể giúp ta gửi lời cảm ơn đến cậu ấy nhé. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà! Điền giáo sư, tôi còn có chút dao động đấy. Hay là cứ để cậu ấy rảnh thì đến viện hóa của chúng tôi nghe thử vài khóa, lấy cái song bằng. Kỹ năng nhiều không lo đè thân."
Trương giáo sư có ý tưởng khá hay, nhưng đề nghị này đã bị Điền Ngôn Chân trực tiếp từ chối giúp Kiều Dụ một cách khéo léo: "Ha ha, được, lát nữa ta sẽ nhắc thằng nhóc này. Nhưng ông đừng kỳ vọng gì nhé. Nó có lẽ còn có chút hứng thú với vật lý, còn hóa học thì thôi vậy."
Đùa gì vậy? Để Kiều Dụ đi vào phòng thí nghiệm hóa học? Nếu Kiều Dụ chịu, thì người làm đạo sư như ông đây còn khó mà đồng ý. Cũng không phải là coi thường hóa học. Mà vì cái gì tòa nhà mới của viện hóa học đại học Yến Bắc lại xây ở ngay cổng phía đông, gần phía Hoa Thanh, lẽ nào các giáo sư của viện hóa không hiểu điều này sao?
Không quá khoa trương, những người mới đến phòng thí nghiệm, tính một người thì tính, ai nấy đều là tay thiện nghệ tìm đường ch·ế·t cả. Thực ra, cũng không có cách nào khác, không phải ai cũng có thể có ý thức an toàn, chỉ dựa vào sự chỉ bảo tận tình của lão sư là được. Thường thì chỉ có sau khi trải qua nguy hiểm thì người ta mới ý thức được sinh mạng đáng quý nhường nào. Người mới đến phòng thí nghiệm hóa học thì sẽ thấy tò mò ở khắp mọi nơi, chỉ hận không thể sờ chỗ này đụng chỗ kia. Còn người làm hóa chất lâu năm bước vào một phòng thí nghiệm hóa học mới toanh, việc đầu tiên sẽ là tìm đường thoát thân và xác định vị trí các loại bình cứu hỏa, xem kỹ xem chúng có hết hạn chưa... Mà oái oăm thay, trường học lại là nơi bồi dưỡng những người mới này.
"Haizz... Lần sau có cơ hội có thể vẫn phải nhờ Kiều Dụ giúp đỡ. Giúp tôi nhắn lại với cậu ấy, có yêu cầu gì cứ nói. Bên tôi sẽ cố gắng đáp ứng."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Điền Ngôn Chân nhắm mắt trầm tư một lát. Rồi sau đó ông mở điện thoại lên gọi cho Kiều Dụ. Rất nhanh ông liền nghe được giọng nói tràn đầy nhiệt huyết của Kiều Dụ: "Alo, Điền đạo, thầy khỏe ạ, có gì dặn dò không, học trò luôn sẵn sàng ạ."
Điền Ngôn Chân nói: "Ừ, xem ra gần đây tâm trạng con rất tốt nhỉ?"
"Ai, trong cái khổ có cái vui thôi thầy ạ. Đề tài của Lý giáo sư bên kia con vẫn chưa có đầu mối gì. Nhưng con thì sắp viết xong thêm một bài luận văn nữa rồi, chính là về phân tích điểm dị biệt trạng thái sống lưng lạc, đặc biệt là phân tích về tính dị biệt. Con cảm thấy mình viết rất tốt. Con đang định viết xong thì sẽ hỏi thầy xem nên đăng ở đâu?"
Khá lắm, lại thêm một bài luận văn nữa ra lò. Nhìn từ ảnh hưởng lực, thì bài luận văn này chắc chắn có thể được đăng trên một tạp chí tốt. Thế là Điền Ngôn Chân trực tiếp đưa ra lời khuyên: "Bài luận văn này có thể cân nhắc đăng trên I nữent. Math. Đó cũng là một trong những tạp chí đỉnh cao của giới toán học, là tập san của nhà xuất bản Springer. Nhưng mà ta không phải hỏi con chuyện đó, mà là đề tài của Trương giáo sư, con đã giúp họ xử lý xong rồi chứ?"
"Dạ xong rồi, ai, chuyện đó cũng quá đơn giản. Con cứ tùy tiện liếc qua số liệu một chút là biết vấn đề nằm ở đâu. Con ngại không dám báo cáo với thầy nữa. Con nghi mấy người trong phòng thí nghiệm của Trương giáo sư học đại học không chịu học cao số cho đàng hoàng. Vấn đề rõ rành rành như thế mà cũng không thấy. Thầy có thể kiến nghị, để họ đến trung tâm nghiên cứu số liệu của chúng ta đào tạo sâu một thời gian. Cho học bổ túc lại hết các môn như phương trình vi phân, đại số tuyến tính, với lại các nguyên lý thống kê. Sau này chắc họ không cần phải đi nhờ chúng ta giúp nữa."
Điền Ngôn Chân lập tức lên tiếng dạy bảo: "Những lời này con chỉ cần nói với ta là được, ở những chỗ khác thì đừng có mà nói lung tung!"
"Dạ thầy yên tâm, con ở phòng thí nghiệm rất ngoan, con toàn khen kỹ thuật của họ rất tinh xảo mà."
Điền Ngôn Chân có chút đau đầu, đây là lần đầu ông cảm thấy học sinh quá giỏi cũng không phải là chuyện hoàn toàn tốt: "Con biết điều là tốt, vừa rồi Trương giáo sư gọi điện tới, hỏi con muốn thưởng gì."
"Thưởng ạ? Con chỉ là giúp người ta một chút thôi, cũng có thưởng sao?"
Điền Ngôn Chân giải thích: "Nếu như con chỉ giúp điều chỉnh mô hình thì ta cũng cảm thấy không cần thiết thảo luận chuyện thưởng gì. Nhưng vì con đã trực tiếp đưa ra đề xuất thì có thưởng vẫn nên nói. Ví dụ như có thể được đứng tên thứ hai trong luận văn, nhưng mà dự án này thuộc dạng ngang cấp, còn có ký thỏa thuận bảo mật kỹ thuật nữa. Nên là dù có đăng bài cũng chỉ là những nguyên lý khái quát thôi. Mấy tạp chí đặc biệt tốt ở nước ngoài chắc chắn không đăng được. Mà nếu là tạp chí trong nước thì đối với con cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng những dự án ngang cấp như vậy, nếu mà có thành quả thì thường sẽ có thưởng, việc phân phối tiền thưởng cũng khá linh hoạt."
"Ý thầy là thưởng tiền mặt à? Cái đó cũng được ạ, hai hôm nay con vẫn còn đang nghĩ làm sao tranh thủ kiếm tiền cho nhanh."
"Cuộc sống của con đang có khó khăn gì sao?"
"Về mặt cuộc sống thì ngược lại không khó khăn, nhưng Điền đạo, con là người có chí lớn mà. Con tính đợi tốt nghiệp thì sẽ tự mở công ty, con định trong lúc đi học sẽ tích lũy đủ số vốn để lập nghiệp sau này."
Điền Ngôn Chân cảm thấy huyết áp mình có chút tăng cao, nói: "Con sau này phải tập trung vào lý luận toán học là chính! Còn bày ra cái trò lập nghiệp gì chứ? Mở công ty cái gì? Con mà tạo ra được thành quả thì sau này còn sợ không có tiền dùng sao?"
"Không phải, Điền đạo, lập nghiệp với làm lý thuyết toán học đâu có mâu thuẫn gì đâu ạ? Con vừa nghiên cứu lý luận, nếu mà thấy nó có giá trị ứng dụng thì cũng có thể làm toán ứng dụng. Kiếm được tiền rồi thì con đâu cần phải xin kinh phí nghiên cứu khoa học chuyên dụng làm gì nữa, muốn làm cái gì thì cứ thế mà làm. Mà để những cơ hội khác cho người khác nữa. Thầy thấy đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận