Đỉnh Phong Học Phách
Chương 25: Lão sư tốt Lan Kiệt
Chương 25: Thầy giáo tốt Lan Kiệt
Không để bạn học mới, bạn học cũ có nhiều thời gian hàn huyên, Lan Kiệt gần như là theo chân mấy người đi vào phòng học. Nhìn thấy Kiều Dụ trước tiên, Lan Kiệt liền không nhịn được khóe miệng hơi nhếch lên. Hôm nay hắn đến phòng học sớm hơn năm phút đồng hồ, chính là để xem tiểu tử này có đến không. Bây giờ thấy, cũng yên lòng.
"Khụ khụ, người còn chưa đến đủ, bất quá vẫn là giới thiệu trước cho mọi người một chút. Hôm nay lớp Olympics của chúng ta có một bạn học mới, Kiều Dụ. Tuy rằng bạn Kiều là học sinh cấp hai, nhưng trình độ toán học rất cao, nếu sau này mọi người có gì không hiểu, có thể tìm cơ hội thỉnh giáo cậu ấy. Đương nhiên, tuổi của cậu ấy so với các em đều nhỏ hơn, trong sinh hoạt cũng mong mọi người có thể giúp đỡ Kiều Dụ nhiều hơn."
Mặc dù cân nhắc việc nói như vậy trong lớp học, có thể sẽ làm mất tự tin của không ít bạn học lớp Olympics, nhưng Lan Kiệt quyết định vẫn là nói rõ ngọn ngành cho mấy đứa nhóc cấp ba này.
Tựa như câu thoại kinh điển của Chu Tinh Tinh trong phim, phong cách đàn ông, dù ở đâu, tựa như đom đóm trong bóng tối, rất rõ ràng, rất nổi bật. . . Toán học kỳ thực cũng vậy, dù sao bình thường đều phải tiến hành đủ loại huấn luyện và thi cử.
Những người có thể vào lớp Olympics đều có trí thông minh trên mức trung bình, sau vài buổi học, trình độ của mỗi người đều có thể thăm dò rõ ràng. Thay vì đến lúc đó bị đả kích, không bằng bây giờ nói sớm cho những tên tự cao tự đại này biết chân tướng.
Trong phòng học, mọi ánh mắt đều tập trung vào người Kiều Dụ, đa số đều có vẻ không phục. Đương nhiên đây cũng là chuyện bình thường.
Mười sáu mười bảy tuổi là độ tuổi tự cao tự đại, những người có thể được chọn vào lớp Olympics đều là những người có thành tích toán học nổi trội trong lớp, thường ngày thi cử không có gì bất ngờ xảy ra đều có thể đạt điểm tối đa, sao có thể chấp nhận một học sinh cấp hai có trình độ toán học còn cao hơn bọn họ?
Cũng may hai ngày nay Kiều Dụ đã quen với việc bị người vây xem. Cho nên dù ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người cậu, cậu cũng không có gì không thoải mái. Ngược lại, tâm trạng cậu lúc này còn khá tốt. Cậu cảm thấy lời của thầy Lan vừa nãy, tựa hồ là ngầm cho phép cậu có tiền công khi giúp "Các bạn học" giải bài tập.
Một mặt giúp cậu quảng cáo, nói trình độ toán học của cậu rất cao, còn nói hy vọng mọi người quan tâm cậu trong cuộc sống. Trong cuộc sống thì chiếu cố kiểu gì? Đương nhiên chỉ có thể là phân phối lại của cải. Thầy Lan quả nhiên là người tốt, biết cậu gặp khó khăn trong sinh hoạt, dốc hết sức giúp cậu kiếm tiền lẻ.
Kiều Dụ tự giác hiểu được ý thầy. Chỉ bắt một, hai người để vặt lông cừu thì không tốt, dễ khiến bọn họ tiêu hết tiền sinh hoạt. Nhưng nếu là toàn bộ mấy lớp olympic thì khác, mọi người có thể cùng nhau góp tiền mua cậu ra tay, giá cả của cậu cũng có thể thích hợp nâng cao một chút, nhiều người như vậy cùng chia đều, mỗi người cũng không cần phải bỏ ra bao nhiêu tiền, rất hoàn hảo.
Dù sao trong mắt Kiều Dụ, cái lớp gọi là Olympics này chỉ là gánh hát rong tạm thời. Mấy bài dễ như vậy mà cũng phải đặc biệt chạy ra quán net để nhờ cậu giúp giải, năng lực toán học chắc cũng chỉ đến thế. Lớp 13 ngồi cùng bàn nhờ cậu giúp đỡ, cậu còn phải nể mặt, tình nghĩa bạn học, ngại nói giá cả, nhưng đối diện với mấy người không thân thiết này, cậu không có gì phải e ngại.
Theo tiếng bàn tán xôn xao trong phòng học, rất nhanh lại có một nhóm người khác đến, chờ mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, tiếng chuông vào học cũng đúng giờ vang lên. Bất quá, kỷ luật không được tốt lắm, một vài người vẫn còn phải nhìn lại bài ở phía sau dưới sự nhắc nhở của người bên cạnh.
Kiều Dụ đại khái đếm trong lòng, lớp Olympics có xu hướng nam nhiều nữ ít, không tính cậu thì tổng cộng có mười tám người, mười lăm nam sinh, ba nữ sinh. Đáng tiếc là, ba nữ sinh đều không được xinh đẹp cho lắm. Xem ra, việc Hạ Khả Khả được bình chọn là hoa khôi của lớp tên lửa vẫn là có đạo lý nhất định.
"Được rồi, bắt đầu học thôi, hôm nay có một bạn học mới là Kiều Dụ, ta vừa mới giới thiệu rồi. Để các bạn làm quen sau vậy. Tuy rằng cậu ấy vẫn là học sinh cấp hai, nhưng trình độ toán học vô cùng cao. Mong mọi người có thể học hỏi cậu ấy. Tiết trước, chúng ta đã giảng về mối quan hệ giữa nghiệm và hệ số của phương trình đa thức. Hôm nay chúng ta chủ yếu nghiên cứu và thảo luận về các cách giải phương trình hàm số. Mục đích là hy vọng qua việc giảng giải các đề bài, mọi người có thể biết khi gặp các phương trình hàm số thì nên chọn phương pháp giải quyết như thế nào. Đầu tiên chúng ta cùng xem ví dụ mẫu này..."
Đối với Lan Kiệt mà nói, buổi học hôm nay cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Có Kiều Dụ ở trong lớp học, có thể nói là hắn dồn hết sức để thể hiện trình độ dạy học của mình. Không có cách nào khác, Kiều Dụ ngồi ở dưới nghe giảng, đối với Lan Kiệt mà nói vừa là động lực vừa là thử thách.
Chủ yếu là hiện tại hắn thật sự không nắm rõ được trình độ toán học thực sự của Kiều Dụ. Nghe Kiều Dụ tự nói thì chắc cũng chỉ mới tự học một phần nội dung toán học đại cương ở đại học, như vi phân tích phân và đại số tuyến tính. Nhưng nếu chỉ là trình độ đại cương thông thường, nghe giảng về đề thi toán của Lý ba ba, chắc chắn sẽ thấy rất buồn ngủ.
Nhưng hôm qua trong điện thoại, tiểu tử này lại cảm thấy đề thi của Lý ba ba đưa ra không khó, phần lớn cậu đều có mạch suy nghĩ. Hắn cũng chỉ có thể nói gặp được cao thủ thế giới thực lực khó dò, gặp mạnh thì càng mạnh.
Cho nên, nếu giảng không tốt, khiến Kiều Dụ mất đi hứng thú với toán học thì tội của hắn lớn lắm. Thời gian trôi nhanh thật, giảng ba bài tập, thực ra hơn nửa thời gian, ánh mắt của Lan Kiệt đều không tự chủ rơi vào người Kiều Dụ.
Sau đó ít nhiều vẫn là có chút thất vọng. Dù sao hắn cũng là giáo sư giàu kinh nghiệm, học sinh có đang nghe giảng chăm chú hay chỉ giả vờ nghe giảng, kỳ thực hồn đã bay lên tận trời thì hắn đều có thể nhận ra. Rất rõ ràng Kiều Dụ thuộc về vế sau.
Mặc dù gia hỏa này tay không, không mang theo bất kỳ dụng cụ nào, cũng không ngủ gật ở đó, nhưng đôi mắt không tập trung của cậu không lừa được ai. Bất quá nghĩ lại, hắn liền cảm thấy bình thường trở lại.
Hôm nay ví dụ mẫu, trong đó có một bài tập Kiều Dụ hôm đó ở trong văn phòng của hắn đã giải, đáp án còn rất hoàn hảo. Nghe hắn giảng lại một lần nữa thì quả thực không có ý nghĩa, càng không cách nào hấp dẫn hứng thú của cậu. Nhưng nếu giảng nội dung sâu hơn thì những người khác lại theo không kịp. Chi bằng đợi sau khóa thi đậu phộng, trực tiếp chuẩn bị cho tiểu tử này bài tập huấn luyện là được, vừa vặn tốt để kiểm tra giới hạn năng lực của tiểu tử này. Tiếc là hôm nay không có chuẩn bị...
Cứ như vậy, sau khi giảng xong hai bài, Lan Kiệt dứt khoát gọi tên Kiều Dụ.
"Kiều Dụ."
"Hả?"
"Vậy, bài ví dụ mẫu cuối cùng hôm nay, em lên bảng giảng giải cho mọi người đi."
Kiều Dụ đang tự hỏi chuyện đã ăn liên tục hai ngày đại lạt điều, hôm nay nên đổi món gì thì ngẩng đầu nhìn về phía bảng đen. Bảng đen đã được lau sạch, trên màn hình điện tử bên cạnh đang chiếu một đề bài.
"Cái này là muốn giúp mình đánh bóng tên tuổi sao?" Kiều Dụ nghĩ thầm, liếc mắt nhìn những ánh mắt đang tò mò nhìn cậu, không chút do dự bước về phía bục giảng. Đi lên bục giảng vài bước, Kiều Dụ còn cảm khái trong lòng, thầy Lan quả thật quá thành thật, khiến cậu cảm thấy có chút ngại ngùng.
Không để bạn học mới, bạn học cũ có nhiều thời gian hàn huyên, Lan Kiệt gần như là theo chân mấy người đi vào phòng học. Nhìn thấy Kiều Dụ trước tiên, Lan Kiệt liền không nhịn được khóe miệng hơi nhếch lên. Hôm nay hắn đến phòng học sớm hơn năm phút đồng hồ, chính là để xem tiểu tử này có đến không. Bây giờ thấy, cũng yên lòng.
"Khụ khụ, người còn chưa đến đủ, bất quá vẫn là giới thiệu trước cho mọi người một chút. Hôm nay lớp Olympics của chúng ta có một bạn học mới, Kiều Dụ. Tuy rằng bạn Kiều là học sinh cấp hai, nhưng trình độ toán học rất cao, nếu sau này mọi người có gì không hiểu, có thể tìm cơ hội thỉnh giáo cậu ấy. Đương nhiên, tuổi của cậu ấy so với các em đều nhỏ hơn, trong sinh hoạt cũng mong mọi người có thể giúp đỡ Kiều Dụ nhiều hơn."
Mặc dù cân nhắc việc nói như vậy trong lớp học, có thể sẽ làm mất tự tin của không ít bạn học lớp Olympics, nhưng Lan Kiệt quyết định vẫn là nói rõ ngọn ngành cho mấy đứa nhóc cấp ba này.
Tựa như câu thoại kinh điển của Chu Tinh Tinh trong phim, phong cách đàn ông, dù ở đâu, tựa như đom đóm trong bóng tối, rất rõ ràng, rất nổi bật. . . Toán học kỳ thực cũng vậy, dù sao bình thường đều phải tiến hành đủ loại huấn luyện và thi cử.
Những người có thể vào lớp Olympics đều có trí thông minh trên mức trung bình, sau vài buổi học, trình độ của mỗi người đều có thể thăm dò rõ ràng. Thay vì đến lúc đó bị đả kích, không bằng bây giờ nói sớm cho những tên tự cao tự đại này biết chân tướng.
Trong phòng học, mọi ánh mắt đều tập trung vào người Kiều Dụ, đa số đều có vẻ không phục. Đương nhiên đây cũng là chuyện bình thường.
Mười sáu mười bảy tuổi là độ tuổi tự cao tự đại, những người có thể được chọn vào lớp Olympics đều là những người có thành tích toán học nổi trội trong lớp, thường ngày thi cử không có gì bất ngờ xảy ra đều có thể đạt điểm tối đa, sao có thể chấp nhận một học sinh cấp hai có trình độ toán học còn cao hơn bọn họ?
Cũng may hai ngày nay Kiều Dụ đã quen với việc bị người vây xem. Cho nên dù ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người cậu, cậu cũng không có gì không thoải mái. Ngược lại, tâm trạng cậu lúc này còn khá tốt. Cậu cảm thấy lời của thầy Lan vừa nãy, tựa hồ là ngầm cho phép cậu có tiền công khi giúp "Các bạn học" giải bài tập.
Một mặt giúp cậu quảng cáo, nói trình độ toán học của cậu rất cao, còn nói hy vọng mọi người quan tâm cậu trong cuộc sống. Trong cuộc sống thì chiếu cố kiểu gì? Đương nhiên chỉ có thể là phân phối lại của cải. Thầy Lan quả nhiên là người tốt, biết cậu gặp khó khăn trong sinh hoạt, dốc hết sức giúp cậu kiếm tiền lẻ.
Kiều Dụ tự giác hiểu được ý thầy. Chỉ bắt một, hai người để vặt lông cừu thì không tốt, dễ khiến bọn họ tiêu hết tiền sinh hoạt. Nhưng nếu là toàn bộ mấy lớp olympic thì khác, mọi người có thể cùng nhau góp tiền mua cậu ra tay, giá cả của cậu cũng có thể thích hợp nâng cao một chút, nhiều người như vậy cùng chia đều, mỗi người cũng không cần phải bỏ ra bao nhiêu tiền, rất hoàn hảo.
Dù sao trong mắt Kiều Dụ, cái lớp gọi là Olympics này chỉ là gánh hát rong tạm thời. Mấy bài dễ như vậy mà cũng phải đặc biệt chạy ra quán net để nhờ cậu giúp giải, năng lực toán học chắc cũng chỉ đến thế. Lớp 13 ngồi cùng bàn nhờ cậu giúp đỡ, cậu còn phải nể mặt, tình nghĩa bạn học, ngại nói giá cả, nhưng đối diện với mấy người không thân thiết này, cậu không có gì phải e ngại.
Theo tiếng bàn tán xôn xao trong phòng học, rất nhanh lại có một nhóm người khác đến, chờ mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, tiếng chuông vào học cũng đúng giờ vang lên. Bất quá, kỷ luật không được tốt lắm, một vài người vẫn còn phải nhìn lại bài ở phía sau dưới sự nhắc nhở của người bên cạnh.
Kiều Dụ đại khái đếm trong lòng, lớp Olympics có xu hướng nam nhiều nữ ít, không tính cậu thì tổng cộng có mười tám người, mười lăm nam sinh, ba nữ sinh. Đáng tiếc là, ba nữ sinh đều không được xinh đẹp cho lắm. Xem ra, việc Hạ Khả Khả được bình chọn là hoa khôi của lớp tên lửa vẫn là có đạo lý nhất định.
"Được rồi, bắt đầu học thôi, hôm nay có một bạn học mới là Kiều Dụ, ta vừa mới giới thiệu rồi. Để các bạn làm quen sau vậy. Tuy rằng cậu ấy vẫn là học sinh cấp hai, nhưng trình độ toán học vô cùng cao. Mong mọi người có thể học hỏi cậu ấy. Tiết trước, chúng ta đã giảng về mối quan hệ giữa nghiệm và hệ số của phương trình đa thức. Hôm nay chúng ta chủ yếu nghiên cứu và thảo luận về các cách giải phương trình hàm số. Mục đích là hy vọng qua việc giảng giải các đề bài, mọi người có thể biết khi gặp các phương trình hàm số thì nên chọn phương pháp giải quyết như thế nào. Đầu tiên chúng ta cùng xem ví dụ mẫu này..."
Đối với Lan Kiệt mà nói, buổi học hôm nay cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Có Kiều Dụ ở trong lớp học, có thể nói là hắn dồn hết sức để thể hiện trình độ dạy học của mình. Không có cách nào khác, Kiều Dụ ngồi ở dưới nghe giảng, đối với Lan Kiệt mà nói vừa là động lực vừa là thử thách.
Chủ yếu là hiện tại hắn thật sự không nắm rõ được trình độ toán học thực sự của Kiều Dụ. Nghe Kiều Dụ tự nói thì chắc cũng chỉ mới tự học một phần nội dung toán học đại cương ở đại học, như vi phân tích phân và đại số tuyến tính. Nhưng nếu chỉ là trình độ đại cương thông thường, nghe giảng về đề thi toán của Lý ba ba, chắc chắn sẽ thấy rất buồn ngủ.
Nhưng hôm qua trong điện thoại, tiểu tử này lại cảm thấy đề thi của Lý ba ba đưa ra không khó, phần lớn cậu đều có mạch suy nghĩ. Hắn cũng chỉ có thể nói gặp được cao thủ thế giới thực lực khó dò, gặp mạnh thì càng mạnh.
Cho nên, nếu giảng không tốt, khiến Kiều Dụ mất đi hứng thú với toán học thì tội của hắn lớn lắm. Thời gian trôi nhanh thật, giảng ba bài tập, thực ra hơn nửa thời gian, ánh mắt của Lan Kiệt đều không tự chủ rơi vào người Kiều Dụ.
Sau đó ít nhiều vẫn là có chút thất vọng. Dù sao hắn cũng là giáo sư giàu kinh nghiệm, học sinh có đang nghe giảng chăm chú hay chỉ giả vờ nghe giảng, kỳ thực hồn đã bay lên tận trời thì hắn đều có thể nhận ra. Rất rõ ràng Kiều Dụ thuộc về vế sau.
Mặc dù gia hỏa này tay không, không mang theo bất kỳ dụng cụ nào, cũng không ngủ gật ở đó, nhưng đôi mắt không tập trung của cậu không lừa được ai. Bất quá nghĩ lại, hắn liền cảm thấy bình thường trở lại.
Hôm nay ví dụ mẫu, trong đó có một bài tập Kiều Dụ hôm đó ở trong văn phòng của hắn đã giải, đáp án còn rất hoàn hảo. Nghe hắn giảng lại một lần nữa thì quả thực không có ý nghĩa, càng không cách nào hấp dẫn hứng thú của cậu. Nhưng nếu giảng nội dung sâu hơn thì những người khác lại theo không kịp. Chi bằng đợi sau khóa thi đậu phộng, trực tiếp chuẩn bị cho tiểu tử này bài tập huấn luyện là được, vừa vặn tốt để kiểm tra giới hạn năng lực của tiểu tử này. Tiếc là hôm nay không có chuẩn bị...
Cứ như vậy, sau khi giảng xong hai bài, Lan Kiệt dứt khoát gọi tên Kiều Dụ.
"Kiều Dụ."
"Hả?"
"Vậy, bài ví dụ mẫu cuối cùng hôm nay, em lên bảng giảng giải cho mọi người đi."
Kiều Dụ đang tự hỏi chuyện đã ăn liên tục hai ngày đại lạt điều, hôm nay nên đổi món gì thì ngẩng đầu nhìn về phía bảng đen. Bảng đen đã được lau sạch, trên màn hình điện tử bên cạnh đang chiếu một đề bài.
"Cái này là muốn giúp mình đánh bóng tên tuổi sao?" Kiều Dụ nghĩ thầm, liếc mắt nhìn những ánh mắt đang tò mò nhìn cậu, không chút do dự bước về phía bục giảng. Đi lên bục giảng vài bước, Kiều Dụ còn cảm khái trong lòng, thầy Lan quả thật quá thành thật, khiến cậu cảm thấy có chút ngại ngùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận