Đỉnh Phong Học Phách

Chương 16: Người sợ nổi danh heo sợ mập

Chương 16: Người sợ nổi danh heo sợ mập.
Nhìn xem lão Cung bước chân thong thả, đi về phía bục giảng, bóng lưng, Kiều Dụ đột nhiên có chút xúc động, lão sư thật dễ dàng thỏa mãn, hắn làm được bài, liền có thể cười như một đứa trẻ.
Hắn không chú tâm thi cử, không chuyên tâm làm bài, thật sự chỉ là hắn muốn ở trong lớp mười ba này qua hết năm tháng giáo dục bắt buộc. Đơn thuần chỉ là thiết thực mà thôi, cũng không có cái gì giấu dốt hay giả heo ăn thịt hổ, loại ý nghĩ ngây thơ không đâu vào đâu.
Nhất là có thể quang minh chính đại không cần học tự học buổi tối, đối với một học sinh trung học yêu cầu tập trung thời gian kiếm tiền để sinh sống mà nói, rất quan trọng.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía lão sư, khóe mắt liếc qua đột nhiên phát hiện bạn cùng bàn của mình đang dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh để nhìn hắn.
Không chỉ bạn cùng bàn, hai đứa nhỏ phía trước cũng liên tục quay đầu lại, ghé mắt.
"Nhìn cái gì?"
"Mả mẹ nó! Kiều Dụ, ngươi vậy mà biết thật?"
"Có khả năng nào, là đề này thật sự quá đơn giản?"
Chu Song cầm bài thi của mình lên, lật đến mặt cuối cùng của trang sau, nhìn kỹ một chút, nhất là cái hình phức tạp kia, sau đó nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi gọi cái này là đơn giản?"
"Không đơn giản sao?" Kiều Dụ nghiêng đầu nhìn Chu Song.
Đứa nhỏ này trầm mặc, nửa ngày mới lộ ra vẻ mặt cầu xin, nói ra một câu: "Ngươi đoán xem vì sao ta lại ở lớp mười ba?"
Kiều Dụ lười để ý tới gã này, một lần nữa cầm sách Hóa Học lên, tiện miệng an ủi: "Không sao, Lam Tường máy xúc chuyên nghiệp không coi trọng thành tích môn Toán."
"Không phải, vậy vì sao ngươi lại ở lớp mười ba?" Chu Song nhếch miệng, vẫn không cam tâm nhỏ giọng hỏi.
Kiều Dụ thật ra không muốn nói nhảm với những người không hề có quy hoạch gì cho tương lai này, nhưng nghĩ đến một năm nay, tên này dường như đã mời hắn ăn hai bữa cơm rồi, vẫn quyết định cho tên này một vài lời chỉ điểm để gã sửa sai.
Thế là rất thành khẩn nói: "Muốn sinh hoạt không gặp trở ngại, bản sự hoặc năng lực loại này, ngươi bình thường có thể không thể hiện ra, nhưng nhất định không thể thật sự không có, rõ chưa?"
Nói xong, Kiều Dụ nhìn ánh mắt mơ màng của Chu Song, đáy lòng thở dài, tiếp tục nói: "Nói đơn giản, là ngươi có thể giả ngu, nhưng không thể thật ngu. Như vậy, lúc rảnh rỗi thì đi xem video của một blogger tên Sử Tiểu Vệ đi."
"Dạy Toán?"
"Ngươi xem rồi sẽ biết."
Chu Song đầu tiên là ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, rất tốt, thầy dạy Toán đã trở lại nhịp điệu thường ngày, không biết đang phê chữa cái gì. Thế là nhanh chóng từ trong hộc bàn lấy ra điện thoại, lại thuần thục lấy tai nghe Bluetooth ra, đeo lên.
Ai, quả nhiên nội quy trường học không lọt được đến lớp mười ba.
Thấy cảnh này, nghĩ đến chuyện mình bị tịch thu điện thoại, Kiều Dụ không nhịn được thở dài trong lòng.
Khi hắn chọn một con đường khác, liền không thể không tạm thời từ bỏ một vài thứ, tỉ như thú vui trước mắt.
"Ngươi vừa nói là Sử Tiểu Vệ?"
"Ừm."
Mười phút sau, Chu Song đã nước mắt lưng tròng.
"Má nó, thầy dạy Anh văn sao chưa bao giờ nói học tốt tiếng Anh còn có thể dùng để tán gái Tây?"
Kiều Dụ nhếch miệng, cảm giác mình có lẽ cứu vớt được một linh hồn sa đọa.
...
Tiếp sau một ngày đó, Kiều Dụ cảm thấy mình như một con vật quý hiếm trong vườn thú, người đến tham quan chính là các thầy cô bộ môn, còn bạn học bên cạnh thì có thể coi là nửa cái.
Đầu tiên là thầy dạy Anh văn.
"Mr. Yuan said you plan to work hard in the last month and get into high school?" (Thầy Viên nói em định tháng cuối sẽ cố gắng để thi lên cấp ba phải không?)"
"Yeah, pretty much." (Vâng, cũng gần thế.)"
"Do you think there's a good chance?" (Em nghĩ có khả năng không?)"
"If this year's high school entrance exam is as easy as in previous years, I think it shouldn't be a problem." (Nếu đề thi năm nay cũng dễ như những năm trước thì em nghĩ sẽ không có vấn đề gì lớn.)"
"Wow, your English listening, speaking, and expression skills are really good! How come you've never mentioned it before? It didn't show in your English essays either."(Oa, khả năng nghe nói và biểu đạt tiếng Anh của em thật tốt! Từ vựng cũng rất nhiều, sao trước giờ không nghe em nói đến nhỉ? Trong bài văn tiếng Anh của em cũng không thể hiện ra.)"
"Maybe life isn't a sitcom, right?"(Chắc là vì cuộc sống không phải phim hài phải không thầy?)."
Thầy Anh văn mặt đầy kinh ngạc rời đi, tiếp đến là thầy dạy Vật lý.
"Kiều Dụ, em xem giúp thầy mấy câu này..."
Mười phút sau.
"Coi như không tệ, được đấy, Kiều Dụ! Những điểm kiến thức cơ bản như quang cơ sở, lực cơ sở và từ cơ sở em đều nắm vững rất tốt! Cố gắng lên nhé!"
"Cảm ơn thầy Chu."
Lại sau đó là thầy Hóa, thầy Lịch sử...
Ánh mắt các thầy nhìn Kiều Dụ đại khái như đang phát hiện ra một con hổ ẩn mình trong bầy cừu. Cảnh tượng đó trong mắt những học sinh lớp mười ba khác thì có lẽ là cảm giác quái dị khi trong bọn họ xuất hiện một người dị dạng.
Prometheus của lớp mười ba, người xa lạ mà lại thân thuộc nhất.
Thế là giờ nghỉ giải lao, chỗ ngồi của Kiều Dụ trở nên nhộn nhịp, các bạn học bắt đầu biến thành những đứa trẻ tò mò, các loại chuyện bát quái cũng bắt đầu lan sang các lớp khác.
"Nghe nói gì chưa? Lớp mười ba có thằng tên Kiều Dụ, tiếng Anh trâu bò cực kì. Thầy Anh văn nói phát âm của nó còn chuẩn hơn cả giáo viên bản xứ được mời về dạy lớp luyện thi tên lửa ấy."
"Không phải chứ? Người ta là người bản xứ đó.""
"Vậy nên mới trâu bò đó!".
"Thầy nói Kiều Dụ lớp chúng ta là người nối tiếp lên Thanh Hoa đấy!".
"Ngươi có muốn nghe thử xem ngươi đang nói gì không? Lớp ngươi mà có người nối tiếp lên Thanh Hoa?"
"À, giả heo ăn thịt hổ mà ngươi cũng không hiểu à? Từ lớp luyện thi tên lửa mà thăng lên cấp ba thì có gì khó? Người ta là muốn đi con đường khó khăn nhất đó. Trong tiểu thuyết toàn viết vậy mà!"
"Các ngươi cũng đang nói Kiều Dụ à? Ta nghe nói căn bản không phải chuyện này, hắn vào lớp mười ba là do lúc mùng hai thất tình, nên mới tự cam chịu lạc hậu thôi."
"Hả? Thất tình á? Nói kỹ chút coi, là với ai?"
"Có biết Hạ Khả Khả lớp một không? Sáng nay có người thấy hai người cùng nhau đến trường đấy."
"Vậy bọn họ lại hòa rồi à?"
"Chắc là thế còn gì?"
...
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn nửa ngày, Kiều Dụ đã cảm thấy không chịu nổi sự quấy nhiễu này rồi.
Quả nhiên là người sợ nổi danh, heo sợ mập, người xưa thật không lừa ta.
Còn lúc trước hắn chưa công nhận ý kiến chú trọng học tập sẽ phù hợp với mình, vẫn may là chuyện của hắn và Hạ Khả Khả chưa lọt đến tai hắn, nếu không thì cả người hắn chỉ muốn nổ tung tại chỗ. Nói đùa à? Hắn vì tiểu nha đầu thất tình mà tự cam chịu tụt hậu?
Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy!
Ở một nơi khác, trong văn phòng bộ phận cao trung, Lan Kiệt vừa mới làm xong công việc trong tay thì lại nghĩ đến Kiều Dụ, tâm tình lập tức có chút lo lắng, không biết chiều nay Kiều Dụ có đến hay không.
Con người là vậy, không thể rảnh rỗi được, rảnh rồi lại nghĩ lung tung.
Cuối cùng Lan Kiệt thật sự không nhịn được nữa, trước giờ vào lớp buổi chiều đã gọi điện cho thầy Viên của bộ phận.
"Thầy Viên...""
"Thầy Lan, chào thầy, chào thầy, tôi đang định gọi điện cho thầy đây, lại sợ thầy đang dạy, quấy rầy đến thầy."
Đối phương quá nhiệt tình bắt chuyện, khiến Lan Kiệt có chút mông lung.
Hôm qua, thầy Viên này vẫn không nhiệt tình đến vậy, bây giờ vừa mở miệng đã xưng hô kính trọng như thế, khiến hắn có chút không đúng lắm.
"À, liên quan đến chuyện của Kiều Dụ?"
"Đúng đúng, không giấu gì thầy, hôm nay tôi và Kiều Dụ đã nói chuyện rồi, chắc là thầy vẫn chưa biết, Kiều Dụ thật ra có kiến thức cơ bản các môn rất tốt. Cho dù môn địa lí có điểm số không tốt lắm, nhưng điểm thi cấp ba vượt qua mức sàn không thành vấn đề."
"Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận