Đỉnh Phong Học Phách
Chương 145: Ngươi nếu có thể hoàn thành, cống hiến so với Newton càng lớn! (2)
Chương 145: Nếu ngươi có thể hoàn thành, cống hiến sẽ còn lớn hơn Newton! (2) Nói cách khác là có thể chèn ép mấy vị lão sư được mời đến dạy kinh nghiệm và tri thức một cách thậm tệ hơn. Chuyện này không có gì phải áy náy. Dù sao, việc mời được giáo sư đến giảng tọa học thuật kiểu này không phải chỉ dựa vào nể mặt là xong, mà cuối cùng vẫn là dùng tiền. Kiều Dụ cảm thấy hắn chỉ đơn giản là làm cho số tiền đầu tư này đáng giá hơn mà thôi...
Buổi giảng tọa hai tiếng chật kín chỗ ngồi, nhưng thực tế Kiều Dụ thấy những gì thu hoạch được không nhiều lắm. Bởi vì nội dung giảng dạy trước công chúng kỳ thực không khác mấy so với ý tưởng trong các bài luận văn. Kiều Dụ cũng hiểu điều này. Dù sao, các giáo sư cũng có sĩ diện, tại nơi công cộng, một số nội dung quá cấp tiến hoặc chưa chắc chắn, họ sẽ e dè mà không đem ra thảo luận.
Ví dụ như trong quá trình chứng minh toán học, rất nhiều người thích dùng hai chữ “hiển nhiên”. Thậm chí có giáo sư khi giảng bài, viết bảng cũng hay dùng hai chữ này. Thậm chí rất nhiều lúc, hai chữ này xuất hiện rất ư là đương nhiên. Nếu bí mật thì thôi, nhưng nếu đại lão dùng hai chữ này trong buổi tọa đàm, và khi đặt câu hỏi có người nghi ngờ về sự hiển nhiên đó thì sẽ có hai trường hợp xảy ra.
Thứ nhất, đại lão tùy tiện vài dòng giải thích rồi chứng minh. Vậy thì là thực sự hiển nhiên, lúc đó người đặt câu hỏi sẽ bị coi là ngốc. Thứ hai, đại lão cầm bút định chứng minh tại sao lại hiển nhiên, nhưng phát hiện cái này hình như không hiển nhiên chút nào, mà lại trong thời gian ngắn thì không chứng minh được. Vậy thì lộ vẻ ngốc trên diễn đàn. Tình huống này không chỉ khiến người ta xấu hổ, mà còn rất mất mặt.
Vì vậy, khi tọa đàm các đại lão chắc chắn sẽ tránh nói về những điều mà bản thân chưa suy nghĩ kỹ hay chưa nắm chắc. Cho dù có thì cũng chỉ đặt ở phần cuối, trong phần triển vọng. Nhưng nghiên cứu thảo luận riêng lại khác, dù sao cũng không mất mặt, các giáo sư sẽ mạnh dạn hơn, và có thể thoải mái mang những ý tưởng mới ra thảo luận.
Vậy nên, với buổi giảng công khai, Kiều Dụ càng mong chờ buổi giao lưu riêng tư vào chiều nay. Đây là lời hẹn của Điền Ngôn Chân với hắn hôm qua. Điều làm Kiều Dụ bất ngờ là sau buổi giảng sáng, Điền đạo vậy mà không rủ hắn đi ăn cơm. Chỉ nói với hắn là hai giờ chiều đến văn phòng, Trương giáo sư cũng sẽ ở đó.
Được thôi, chỉ có thể nói là khách sáo. Nhưng Kiều Dụ thấy cũng không tệ, ít nhất buổi chiều sẽ có thêm ít nhất một giờ để tìm ý tưởng. Vậy là đúng hai giờ chiều, Kiều Dụ đeo cặp, bên trong chứa một chồng bản thảo dày cộp mà hắn đã chỉnh sửa lại vào buổi trưa, xông thẳng vào văn phòng của Điền Ngôn Chân.
Rất tốt, đạo sư đặc biệt đúng giờ, hắn đến sớm hai phút, nhưng hai vị giáo sư đã có mặt trong phòng làm việc, đang uống trà. “Điền đạo, khỏe ạ, Trương giáo sư, khỏe ạ!” Tuy trong lòng rất phấn khởi, Kiều Dụ vẫn duy trì phép lịch sự tối thiểu.
“Đến rồi à, ngồi đi. Chúng ta tiếp tục nghiên cứu thảo luận về vấn đề hôm qua hay là...” Trương Viễn Đường sau khi nghỉ ngơi đầy đủ quyết định chiều nay phải giao lưu kỹ càng với Kiều Dụ. Tuy hôm qua nói chuyện mệt mỏi, nhưng sau khi nghỉ ngơi, Trương Viễn Đường cảm thấy trạng thái của mình hôm nay rất tốt. Đây cũng là điều Điền Ngôn Chân mong muốn.
Nói trắng ra, như những gì Kiều Dụ nghĩ, việc mời Trương giáo sư đến làm buổi giảng lần này là để tạo cơ hội cho Kiều Dụ. Chuyện này đã được thống nhất từ trước. Bất kể cuối cùng Kiều Dụ có thể giải quyết một loạt vấn đề số nguyên tố như Viên lão và hắn mong đợi hay không, thì ít nhất Kiều Dụ tuyệt đối là người có nhiều hy vọng nhất hiện tại trong lĩnh vực này.
Với tư cách là đạo sư của Kiều Dụ, tự nhiên hắn cũng sẽ không keo kiệt tiếp tục đầu tư vào phương hướng này. Dù sao mỗi năm đều có một khoản kinh phí để mời các giáo sư có trọng lượng đến trung tâm toán học nghiên cứu để giảng tọa. Về việc mời ai, thì mỗi người có ý kiến riêng. Mọi người đều chú ý đến phương hướng nghiên cứu hàng đầu, nên cũng là một trong những lựa chọn ưu tiên.
Kiều Dụ có năng lực như vậy, lại càng có hi vọng giải quyết được các vấn đề về số nguyên tố mà giới toán học đặc biệt quan tâm, nên việc này thậm chí không được xem là thiên vị. Nhiều nhất cũng chỉ là hơi không công bằng một chút. “Cảm ơn Trương giáo sư. Nhưng mà hôm qua được ngài chỉ dẫn rất nhiều, tối qua sau khi về em đã dựa vào một vài ý tưởng của ngài và làm được chút việc. Hay là hôm nay ngài xem trước một chút ý tưởng em đã hệ thống hóa lại, rồi sau đó cho em chút ý kiến xem ý tưởng này của em có chỗ nào chưa được không ạ?” Kiều Dụ nho nhã lễ phép nói.
Trương Viễn Đường ngạc nhiên, hôm qua Kiều Dụ hỏi về vấn đề xây dựng mô hình không gian, hắn đã suy nghĩ cả đêm. Thậm chí sau khi ăn cơm xong với Điền Ngôn Chân, hắn còn xem thêm mấy bài luận văn, kết hợp với kinh nghiệm nghiên cứu về số nguyên tố bao năm qua của mình, để đưa ra cho Kiều Dụ một vài đề nghị. Kết quả cậu nhóc này lại chơi bài không theo lối cũ…
“Ồ? Vậy ta xem qua thử xem.” Trương Viễn Đường khẽ gật đầu. Kiều Dụ lập tức mở túi, lấy ra một chồng bản thảo dày cộp, rồi chia làm hai phần. Một phần đưa cho giáo sư Trương Viễn Đường, một phần đưa cho Điền đạo. Lúc này thể hiện sự chuẩn bị của lão Tiết. Bảo hắn trong phòng làm việc nên có một cái máy đánh chữ để tiện lợi hơn rất nhiều, hiển nhiên là lão Tiết nói đúng. In ra hai phần như vậy, Điền đạo sẽ không cảm thấy nhàm chán khi Trương giáo sư đọc bản thảo của hắn. Về phương diện này, Kiều Dụ luôn rất cẩn trọng.
Trương Viễn Đường nhận lấy bản thảo Kiều Dụ đưa, vô thức đọc tiêu đề: "Hệ thống tiên đề lý thuyết số của mô hình rộng không gian siêu việt đa tầng?” “Đúng vậy, kỳ thực chính là mô hình không gian hôm qua chúng ta vẫn chưa thảo luận xong. Nhưng sau khi về, em thấy dùng mô hình không gian để hình dung thì chưa thật sự chuẩn xác. Bởi vì bộ hệ thống này không chỉ là mô hình không gian, mà còn có mô hình số và mô hình chiếu, mấy khái niệm này hỗ trợ nhau mới có thể xây dựng nên bộ hệ thống này.” Kiều Dụ gật đầu đáp.
Trương Viễn Đường và Điền Ngôn Chân liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người tập trung chú ý vào bản thảo của Kiều Dụ. Sau khi xem qua các gạch đầu dòng mà Kiều Dụ đưa ra, trọng tâm là phần luận chứng phía sau. Rồi câu đầu tiên đã làm đầu óc của Trương Viễn Đường hơi choáng váng. Khá lắm, vừa vào đã tự định nghĩa một loại cấu trúc toán học hoàn toàn mới: Multi Tran Scendental Spa CES, hay nói là MTS(λ, Ω). λ đại diện cho vĩ độ, Ω đại diện cho tập hợp các biên giới vô hạn có khả năng.
Trương Viễn Đường nhíu mày, vô thức ngẩng lên định nhìn Kiều Dụ một chút, nhưng lại thấy cậu nhóc này đã chạy đến giá sách sau bàn làm việc của Điền Ngôn Chân rồi. Giống như định lúc bọn họ đọc cấu trúc này thì tranh thủ đi chọn sách để xem ấy? Được thôi, có thể xem là hiếu học nhỉ? Trương Viễn Đường thu hồi ánh mắt, lần này toàn bộ tập trung vào hệ thống mà Kiều Dụ đưa ra.
Một đêm, định xây dựng một hệ thống tiên đề? Thật sự thì Trương Viễn Đường cũng không mấy coi trọng. Thậm chí hắn nghi ngờ liệu có phải Kiều Dụ đang bốc đồng. Giới toán học có đủ quyền tự do thì không giả, nhưng cái quyền tự do này là xây dựng trên nền tảng của quá trình suy luận logic nghiêm ngặt. Một hệ thống tiên đề hoàn chỉnh, không chỉ đòi hỏi logic phải chặt chẽ, mà còn cần phải có tính ứng dụng và ổn định.
Logic chặt chẽ để bảo đảm tính nhất quán và đáng tin cậy của toán học, tính ứng dụng thì liên quan đến giá trị thực tiễn của bộ thể thống này; ổn định thì đại diện cho việc trong quá trình mở rộng sẽ không xuất hiện tình huống tự mâu thuẫn. Tính logic chặt chẽ là điều cần thiết, còn tính ứng dụng và ổn định thì cần phải có một sự cân bằng. Tóm lại, xây dựng một hệ thống tiên đề hoàn toàn mới chắc chắn là một công việc đầy thử thách.
Chỉ một đêm đã muốn đưa ra một cái tiêu đề hùng vĩ như vậy, với cái kết cấu phức tạp mà chỉ nhìn qua thôi cũng đã thấy, điều này đủ để Trương Viễn Đường dùng con mắt soi mói nhất để xem xét ý tưởng của Kiều Dụ.
Buổi giảng tọa hai tiếng chật kín chỗ ngồi, nhưng thực tế Kiều Dụ thấy những gì thu hoạch được không nhiều lắm. Bởi vì nội dung giảng dạy trước công chúng kỳ thực không khác mấy so với ý tưởng trong các bài luận văn. Kiều Dụ cũng hiểu điều này. Dù sao, các giáo sư cũng có sĩ diện, tại nơi công cộng, một số nội dung quá cấp tiến hoặc chưa chắc chắn, họ sẽ e dè mà không đem ra thảo luận.
Ví dụ như trong quá trình chứng minh toán học, rất nhiều người thích dùng hai chữ “hiển nhiên”. Thậm chí có giáo sư khi giảng bài, viết bảng cũng hay dùng hai chữ này. Thậm chí rất nhiều lúc, hai chữ này xuất hiện rất ư là đương nhiên. Nếu bí mật thì thôi, nhưng nếu đại lão dùng hai chữ này trong buổi tọa đàm, và khi đặt câu hỏi có người nghi ngờ về sự hiển nhiên đó thì sẽ có hai trường hợp xảy ra.
Thứ nhất, đại lão tùy tiện vài dòng giải thích rồi chứng minh. Vậy thì là thực sự hiển nhiên, lúc đó người đặt câu hỏi sẽ bị coi là ngốc. Thứ hai, đại lão cầm bút định chứng minh tại sao lại hiển nhiên, nhưng phát hiện cái này hình như không hiển nhiên chút nào, mà lại trong thời gian ngắn thì không chứng minh được. Vậy thì lộ vẻ ngốc trên diễn đàn. Tình huống này không chỉ khiến người ta xấu hổ, mà còn rất mất mặt.
Vì vậy, khi tọa đàm các đại lão chắc chắn sẽ tránh nói về những điều mà bản thân chưa suy nghĩ kỹ hay chưa nắm chắc. Cho dù có thì cũng chỉ đặt ở phần cuối, trong phần triển vọng. Nhưng nghiên cứu thảo luận riêng lại khác, dù sao cũng không mất mặt, các giáo sư sẽ mạnh dạn hơn, và có thể thoải mái mang những ý tưởng mới ra thảo luận.
Vậy nên, với buổi giảng công khai, Kiều Dụ càng mong chờ buổi giao lưu riêng tư vào chiều nay. Đây là lời hẹn của Điền Ngôn Chân với hắn hôm qua. Điều làm Kiều Dụ bất ngờ là sau buổi giảng sáng, Điền đạo vậy mà không rủ hắn đi ăn cơm. Chỉ nói với hắn là hai giờ chiều đến văn phòng, Trương giáo sư cũng sẽ ở đó.
Được thôi, chỉ có thể nói là khách sáo. Nhưng Kiều Dụ thấy cũng không tệ, ít nhất buổi chiều sẽ có thêm ít nhất một giờ để tìm ý tưởng. Vậy là đúng hai giờ chiều, Kiều Dụ đeo cặp, bên trong chứa một chồng bản thảo dày cộp mà hắn đã chỉnh sửa lại vào buổi trưa, xông thẳng vào văn phòng của Điền Ngôn Chân.
Rất tốt, đạo sư đặc biệt đúng giờ, hắn đến sớm hai phút, nhưng hai vị giáo sư đã có mặt trong phòng làm việc, đang uống trà. “Điền đạo, khỏe ạ, Trương giáo sư, khỏe ạ!” Tuy trong lòng rất phấn khởi, Kiều Dụ vẫn duy trì phép lịch sự tối thiểu.
“Đến rồi à, ngồi đi. Chúng ta tiếp tục nghiên cứu thảo luận về vấn đề hôm qua hay là...” Trương Viễn Đường sau khi nghỉ ngơi đầy đủ quyết định chiều nay phải giao lưu kỹ càng với Kiều Dụ. Tuy hôm qua nói chuyện mệt mỏi, nhưng sau khi nghỉ ngơi, Trương Viễn Đường cảm thấy trạng thái của mình hôm nay rất tốt. Đây cũng là điều Điền Ngôn Chân mong muốn.
Nói trắng ra, như những gì Kiều Dụ nghĩ, việc mời Trương giáo sư đến làm buổi giảng lần này là để tạo cơ hội cho Kiều Dụ. Chuyện này đã được thống nhất từ trước. Bất kể cuối cùng Kiều Dụ có thể giải quyết một loạt vấn đề số nguyên tố như Viên lão và hắn mong đợi hay không, thì ít nhất Kiều Dụ tuyệt đối là người có nhiều hy vọng nhất hiện tại trong lĩnh vực này.
Với tư cách là đạo sư của Kiều Dụ, tự nhiên hắn cũng sẽ không keo kiệt tiếp tục đầu tư vào phương hướng này. Dù sao mỗi năm đều có một khoản kinh phí để mời các giáo sư có trọng lượng đến trung tâm toán học nghiên cứu để giảng tọa. Về việc mời ai, thì mỗi người có ý kiến riêng. Mọi người đều chú ý đến phương hướng nghiên cứu hàng đầu, nên cũng là một trong những lựa chọn ưu tiên.
Kiều Dụ có năng lực như vậy, lại càng có hi vọng giải quyết được các vấn đề về số nguyên tố mà giới toán học đặc biệt quan tâm, nên việc này thậm chí không được xem là thiên vị. Nhiều nhất cũng chỉ là hơi không công bằng một chút. “Cảm ơn Trương giáo sư. Nhưng mà hôm qua được ngài chỉ dẫn rất nhiều, tối qua sau khi về em đã dựa vào một vài ý tưởng của ngài và làm được chút việc. Hay là hôm nay ngài xem trước một chút ý tưởng em đã hệ thống hóa lại, rồi sau đó cho em chút ý kiến xem ý tưởng này của em có chỗ nào chưa được không ạ?” Kiều Dụ nho nhã lễ phép nói.
Trương Viễn Đường ngạc nhiên, hôm qua Kiều Dụ hỏi về vấn đề xây dựng mô hình không gian, hắn đã suy nghĩ cả đêm. Thậm chí sau khi ăn cơm xong với Điền Ngôn Chân, hắn còn xem thêm mấy bài luận văn, kết hợp với kinh nghiệm nghiên cứu về số nguyên tố bao năm qua của mình, để đưa ra cho Kiều Dụ một vài đề nghị. Kết quả cậu nhóc này lại chơi bài không theo lối cũ…
“Ồ? Vậy ta xem qua thử xem.” Trương Viễn Đường khẽ gật đầu. Kiều Dụ lập tức mở túi, lấy ra một chồng bản thảo dày cộp, rồi chia làm hai phần. Một phần đưa cho giáo sư Trương Viễn Đường, một phần đưa cho Điền đạo. Lúc này thể hiện sự chuẩn bị của lão Tiết. Bảo hắn trong phòng làm việc nên có một cái máy đánh chữ để tiện lợi hơn rất nhiều, hiển nhiên là lão Tiết nói đúng. In ra hai phần như vậy, Điền đạo sẽ không cảm thấy nhàm chán khi Trương giáo sư đọc bản thảo của hắn. Về phương diện này, Kiều Dụ luôn rất cẩn trọng.
Trương Viễn Đường nhận lấy bản thảo Kiều Dụ đưa, vô thức đọc tiêu đề: "Hệ thống tiên đề lý thuyết số của mô hình rộng không gian siêu việt đa tầng?” “Đúng vậy, kỳ thực chính là mô hình không gian hôm qua chúng ta vẫn chưa thảo luận xong. Nhưng sau khi về, em thấy dùng mô hình không gian để hình dung thì chưa thật sự chuẩn xác. Bởi vì bộ hệ thống này không chỉ là mô hình không gian, mà còn có mô hình số và mô hình chiếu, mấy khái niệm này hỗ trợ nhau mới có thể xây dựng nên bộ hệ thống này.” Kiều Dụ gật đầu đáp.
Trương Viễn Đường và Điền Ngôn Chân liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người tập trung chú ý vào bản thảo của Kiều Dụ. Sau khi xem qua các gạch đầu dòng mà Kiều Dụ đưa ra, trọng tâm là phần luận chứng phía sau. Rồi câu đầu tiên đã làm đầu óc của Trương Viễn Đường hơi choáng váng. Khá lắm, vừa vào đã tự định nghĩa một loại cấu trúc toán học hoàn toàn mới: Multi Tran Scendental Spa CES, hay nói là MTS(λ, Ω). λ đại diện cho vĩ độ, Ω đại diện cho tập hợp các biên giới vô hạn có khả năng.
Trương Viễn Đường nhíu mày, vô thức ngẩng lên định nhìn Kiều Dụ một chút, nhưng lại thấy cậu nhóc này đã chạy đến giá sách sau bàn làm việc của Điền Ngôn Chân rồi. Giống như định lúc bọn họ đọc cấu trúc này thì tranh thủ đi chọn sách để xem ấy? Được thôi, có thể xem là hiếu học nhỉ? Trương Viễn Đường thu hồi ánh mắt, lần này toàn bộ tập trung vào hệ thống mà Kiều Dụ đưa ra.
Một đêm, định xây dựng một hệ thống tiên đề? Thật sự thì Trương Viễn Đường cũng không mấy coi trọng. Thậm chí hắn nghi ngờ liệu có phải Kiều Dụ đang bốc đồng. Giới toán học có đủ quyền tự do thì không giả, nhưng cái quyền tự do này là xây dựng trên nền tảng của quá trình suy luận logic nghiêm ngặt. Một hệ thống tiên đề hoàn chỉnh, không chỉ đòi hỏi logic phải chặt chẽ, mà còn cần phải có tính ứng dụng và ổn định.
Logic chặt chẽ để bảo đảm tính nhất quán và đáng tin cậy của toán học, tính ứng dụng thì liên quan đến giá trị thực tiễn của bộ thể thống này; ổn định thì đại diện cho việc trong quá trình mở rộng sẽ không xuất hiện tình huống tự mâu thuẫn. Tính logic chặt chẽ là điều cần thiết, còn tính ứng dụng và ổn định thì cần phải có một sự cân bằng. Tóm lại, xây dựng một hệ thống tiên đề hoàn toàn mới chắc chắn là một công việc đầy thử thách.
Chỉ một đêm đã muốn đưa ra một cái tiêu đề hùng vĩ như vậy, với cái kết cấu phức tạp mà chỉ nhìn qua thôi cũng đã thấy, điều này đủ để Trương Viễn Đường dùng con mắt soi mói nhất để xem xét ý tưởng của Kiều Dụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận