Đỉnh Phong Học Phách
Chương 116: Ta nghĩ ngươi đứng tại đỉnh núi, thấy không rõ phía dưới bất luận cái gì khuôn mặt
Chương 116: Ta nghĩ ngươi đứng tại đỉnh núi, thấy không rõ phía dưới bất luận cái gì khuôn mặt.
Sau khi làm xong mọi sự chuẩn bị, ngay lúc Kiều Dụ chuẩn bị bắt đầu xem luận văn thì đột nhiên lại cầm lên điện thoại để ở bên cạnh. Sống nương tựa lẫn nhau cho đến bây giờ đều không chỉ là lời nói suông, chuyện lớn như vậy, Kiều Dụ cảm thấy có cần phải thông báo cho Kiều Hi một tiếng, sau đó hai người đứng ở cùng một chiến tuyến. Thế là Kiều Dụ mở Wechat, trực tiếp gửi một video qua. Chuyện này rất quan trọng, không chỉ là gọi điện thoại nghe tiếng là có thể giải quyết được, hắn còn muốn thường xuyên chú ý sự thay đổi trên khuôn mặt của Kiều Hi. Nghiên cứu tìm tòi xem ý nghĩ thật sự trong lòng mẹ ruột là gì.
Rất nhanh video được kết nối, Kiều Dụ nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Kiều Hi, cùng với bức ảnh ông ngoại hắn chụp lúc còn trẻ treo ở đầu giường trong phòng của nàng. Đúng là do Kiều Dụ kiên quyết yêu cầu treo ở đó. Khi còn bé Kiều Dụ luôn cảm thấy ông ngoại mình có thể trừ tà, hiện tại vẫn vậy. Dựa theo cách nói truyền thống của Hoa Hạ thì đại khái là tổ tiên bảo hộ. Kiều Dụ rất hài lòng về bức tranh này. Dĩ nhiên không phải vì Kiều Hi không đổi tấm ảnh đầu giường mà là vì Kiều Hi đang ở trong phòng mình, chứ không phải trong phòng khách. Điều này chứng tỏ mẹ đang rất cố gắng học tập, vì kỳ thi đại học ba năm sau.
Chuyện này đối với Kiều Dụ mà nói rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn việc đấu đá với gã đàn ông kia. Người ta không thể tìm lại được thời gian và tuổi trẻ, nhưng có thể bắt đầu từ mỗi ngày trong tương lai để bù đắp lại những tiếc nuối thời tuổi trẻ. Điều kiện tiên quyết là cần phải bỏ ra sự cố gắng và hành động. Đây mới là một thái độ sống tích cực hơn, giống như những gì Kiều Hi đang làm.
"Mẹ, con đoán mẹ lại nhớ con."
"Ừ, nếu con nói là trước khi mẹ học thuộc quyển "Giới tử thư" này, thì đúng."
"Kỳ thật mẹ không cần phải vội vàng ôn tập môn ngữ văn như thế đâu, với trí nhớ của mẹ thì chỉ cần nửa năm nữa tùy tiện học là được rồi."
"Nhưng làm đề sẽ rất mệt. Con gửi về nhiều đề thi toán và lý như vậy, ngày nào mẹ cũng làm mà thấy không có tiến bộ mấy, nên khi làm đề mệt rồi thì mẹ sẽ đọc sách ngữ văn để thả lỏng đầu óc, cũng rất tốt."
"Cũng đúng. Ừm, cái gã đàn ông kia tên là Phùng Vũ hả?" Kiều Dụ đột nhiên buột miệng nói ra một câu, mắt thì chuyên chú nhìn Kiều Hi trong màn hình.
Tốt lắm, khuôn mặt của nàng vẫn bình thường, chỉ là đang giơ một tay chống cằm, khi mở miệng thì ngữ khí có chút kinh ngạc: "Ồ? Người đó quả nhiên bị con tìm được rồi à?"
Phản ứng này khiến Kiều Dụ rất hài lòng. Không có quá nhiều cảm xúc bất ngờ, cũng không có sự dao động rõ rệt trong tâm trạng. Điều này cho thấy Kiều Hi hoàn toàn không quá để người này trong lòng, đây chắc chắn là trạng thái lý tưởng trong lòng Kiều Dụ, nhưng hiển nhiên cũng có thể chỉ là đang diễn. Kiều Dụ rất hiểu Kiều Hi, giống như Kiều Hi hiểu rõ hắn vậy.
Thế là Kiều Dụ tiếp tục nói: "Đúng vậy, sau khi hắn sang bên đó thì lấy được một gia đình tốt, nhạc phụ của hắn là nhà khoa học vật lý, mà ông nội nhạc phụ lại càng không tầm thường, người từng đoạt giải thưởng Phil, mẹ biết không? Cùng cấp bậc với sư gia gia của con, một trong những nhà toán học số một thế giới."
Kiều Hi khẽ lắc đầu, có vẻ rất hâm mộ, nói ra: "Chậc chậc, vậy bây giờ cuộc sống của hắn chắc là cũng tốt lắm nhỉ?"
Kiều Dụ chăm chú gật đầu, đáp: "Chắc chắn rồi. Hắn gia nhập tổ chuyên đề thuộc bộ môn toán học hàng đầu thế giới, nói không chừng năm sau sẽ được đề cử giải thưởng Phil, trở thành một nhà toán học nổi tiếng toàn thế giới. Cho nên sau khi con cân nhắc kỹ càng, con quyết định sẽ cho hắn một con đường bằng phẳng với độ khó tốt nhất trong cuộc đời."
Kiều Hi đổi tay chống cằm, nói: "Mặc dù nghe có vẻ hay đấy, nhưng liệu nó có mang đến phiền toái gì cho con không?"
Kiều Dụ cười, trông như một con cáo già: "Hắn có thể mang đến phiền toái gì cho con chứ? Bên kia có giải thưởng Phil, bên mình cũng có mà! Thầy gia gia con yêu thương con biết bao, mẹ không dám tưởng tượng đâu. Chưa kể con còn có đạo sư che chở nữa."
Kiều Hi mỉm cười dịu dàng, trả lời: "Cho nên nó càng không có ý nghĩa, Kiều Dụ à. Nếu con cảm thấy hận thì trước tiên là con đã thua rồi. Hắn có tư cách gì khiến con hận chứ? Hắn không xứng. Đương nhiên nếu con thật sự tức không nhịn nổi, mẹ đề nghị con hãy xem chuyện này như một trò chơi, dù sao thì rảnh cũng chỉ là rảnh thôi. Giống như mẹ đang cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi đại học vậy. Con không thấy cuộc sống của chúng ta đều đang sai lệch sao? Khi con cần phải học tập thì con lại tẩu hỏa nhập ma. Khi mẹ cần công việc thì mẹ lại vùi đầu học tập, đây quả là một trải nghiệm mới mẻ, quá nhiều chuyện lộn xộn xảy ra cùng một lúc, sẽ rất phức tạp đấy."
Kiều Dụ im lặng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Kiều Hi trong màn hình, không nói gì. Đầu óc hắn đang vận chuyển nhanh chóng, phân tích xem ý nghĩ thật sự của người phụ nữ này là gì. Kiều Hi thở dài, buông tay xuống, đứng thẳng dậy, nhìn vào ống kính với ánh mắt chăm chú hơn, mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Đừng nghĩ lung tung, kỳ thật mẹ cũng rất muốn thấy người đó gặp xui xẻo, dù sao thì hắn xui xẻo thì mẹ cũng sẽ thấy vui. Nhưng hận cũng là một loại tình cảm đấy, Kiều Dụ! Hắn xứng sao? Hắn không xứng! Mẹ hy vọng con có thể đường đường chính chính khiến hắn gặp xui xẻo, chứ không phải dựa vào mấy thủ đoạn lặt vặt của con. Con có biết cảnh tượng mà mẹ muốn nhìn thấy nhất là gì không?"
Kiều Dụ tỏ vẻ rất hứng thú, hỏi: "Như thế nào?"
Kiều Hi đáp: "Chính là cái cảnh mà con đã miêu tả với mẹ trước đây. Con tùy tiện làm gì cũng sẽ đạt được một tầm cao mà người khác không thể với tới được, khi hắn chủ động muốn tìm đến con, mẹ sẽ đứng ra, bảo vệ con, khiến cho hắn và cả gia đình hắn phải biến qua một bên, tránh xa con trai của mẹ ra! Đúng rồi, đến lúc đó nhất định phải tính cả gốc lẫn lãi mà trả lại hết số tiền của gia đình hắn trước đây. Trong cuộc sống tương lai, mỗi khi con làm một điều gì đó phi thường, đạt được một thành quả phi thường thì đều sẽ khiến hắn phải hối hận sâu sắc. Thành quả của con vĩ đại đến mức hắn thậm chí không thể nào chặn được tin tức về con. Hiện tại chỉ cần nghĩ đến thôi thì mẹ đã thấy rất vui vẻ rồi. Kiều Dụ, để cho sự vui vẻ trở nên đơn giản hơn, cuộc sống của con vốn nên vui vẻ, toán học mang đến niềm vui cho con, vậy thì hãy đứng trên đỉnh núi cao nhất của toán học, khi nhìn xuống thì hắn đang ở đâu? Không thấy mà. Con mà có thể đạt được đến trình độ đó thì mẹ nghĩ đến thôi cũng thấy rất vui vẻ rồi! Tin mẹ đi, đây chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với những người như hắn, nhìn con đứng trên đỉnh vinh quang mà chẳng thể giành được chút lợi lộc gì, chắc chắn hắn sẽ không thể nào ngủ ngon được đâu."
Kiều Dụ suy nghĩ một chút, nói: "Mặc dù lời mẹ nói rất có đạo lý, nhưng con sẽ chỉ nghe một phần thôi. Con sẽ từ bỏ những thủ đoạn nhỏ nhặt kia, nhưng con phải dùng những thủ đoạn đường hoàng để tạo ra độ khó tốt nhất cho cuộc đời hắn."
Kiều Hi hơi ngẩn người nhìn Kiều Dụ, đột nhiên hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Con có thể leo lên được đến đỉnh cao không, Kiều Dụ? Giống như mẹ nói, đứng trên ngọn núi cao nhất, chỉ có người khác ngước lên nhìn con, còn khi con cúi xuống thì không thể thấy rõ bất kỳ gương mặt nào cả."
Kiều Dụ rất quả quyết gật đầu: "Chắc chắn rồi, con nhất định sẽ bắt hắn phải tận mắt nhìn thấy tượng ông ngoại, cho hắn nhìn thấy khu nhà Kiều Thị của chúng ta, sau đó sẽ bắt hắn biến đi! Muốn làm được những điều này, việc đầu tiên chính là đứng trên đỉnh núi!"
Kiều Hi rất bình tĩnh nói: "Xin con đừng chỉ nói suông, ông ngoại đã từng nói, đàn ông nói được thì phải làm được."
Kiều Dụ hào hứng giơ nắm đấm về phía ống kính: "Mẹ cứ chờ xem, con quyết định nghe theo lời mẹ, xem đây như một trò chơi, mẹ phải tin con, con chơi game giỏi lắm đấy!"
Kiều Hi cười, khi khóe miệng hơi nhếch lên thì trông như hoa sen đang nở rộ... "Được thôi Kiều Dụ, mẹ chờ đến cái ngày mà con đứng trên đỉnh núi."...
Tắt video, Kiều Dụ hít sâu một hơi. Trong lòng hắn giống như có một ngọn lửa đang cháy. Quả nhiên, người nhà họ Kiều đều là những kẻ yêu quái. Kiều Dụ nhớ khi ông ngoại còn sống, ông đặc biệt hay cho hắn uống thuốc kích thích. Lúc đó Kiều Hi vẫn còn lười biếng lắm. Ai ngờ bây giờ Kiều Hi cũng đã thức tỉnh huyết mạch của thuốc kích thích này.
Đứng trên đỉnh núi, không thấy rõ bất cứ khuôn mặt nào ở phía dưới, đương nhiên là cũng bao gồm cả gã đàn ông kia, chỉ cần nghĩ đến thôi thì Kiều Dụ đã thấy hưng phấn đến run rẩy rồi. Kiều Dụ nhìn vào máy tính, trên màn hình là một đống luận văn đã được tải xuống. Theo bản năng, hắn đưa tay về phía con chuột, do dự một chút, sau đó dứt khoát xóa phần lớn các luận văn đi. Vì Kiều Hi muốn nhìn thấy một trận quyết đấu đỉnh cao, cho nên tất cả những gì trước kia cứ để qua một bên. Hắn nhận được tin tức từ giáo sư Phan rằng, chín người trong đoàn đội đều rất coi trọng thành quả lần này. Đặc biệt đối với những giáo sư trên ba mươi tuổi thì việc chứng minh được phỏng đoán Langlands về hình học chính là bàn đạp để họ có thể nhận được giải thưởng Phil.
Cho nên việc mà Kiều Dụ cần phải làm bây giờ là phải hiểu và phân tích thật kỹ toàn bộ quá trình chứng minh của phỏng đoán, sau đó tập trung nghiên cứu xem quá trình mà gã đàn ông kia đảm nhận có lỗ hổng hay không. Chắc chắn đây sẽ là một khối lượng công việc rất lớn đối với Kiều Dụ và cũng đầy thách thức khi hắn phải đảm nhiệm vai trò thẩm định bản thảo của đám đông. Dù sao phỏng đoán Langlands là một lĩnh vực mà hắn chưa từng xem qua. Đây là một đề tài rất rộng lớn và trừu tượng, nếu nhất định phải giải thích thì mục đích của phỏng đoán này chính là xây dựng một cây cầu nối giữa các nhánh khác nhau của toán học, sau đó thống nhất chúng lại. Cụ thể là phỏng đoán Langlands trong hình học sẽ thống nhất đại số hình học và lý thuyết biểu diễn, thậm chí còn có thể nói là điểm gặp nhau giữa toán học và vật lý.
Phỏng đoán cho rằng có một mối quan hệ tương ứng một-một giữa những "sinh vật" ở đường cong đại số và lý thuyết biểu diễn của nhóm Lie. Cụ thể, nó cho thấy một số đối tượng hình học trên đường cong đại số có thể tương ứng với một cấu trúc đại số nào đó. Nói một cách dễ hiểu, với mỗi đối tượng hình học định nghĩa trên đường cong đại số thì đều có một biểu diễn tương ứng của nhóm Lie, nhờ đó mà sự tương ứng này có thể được kiểm chứng trong đại số hình học và lý thuyết biểu diễn. Điều này có nghĩa là chúng ta có thể nghiên cứu các đối tượng hình học trên đường cong đại số để hiểu về lý thuyết biểu diễn của nhóm Lie, và ngược lại.
Cũng may với Kiều Dụ thì hắn có nghiên cứu về đường cong đại số, còn về nhóm Lie thì cũng có nghiên cứu nhưng chưa chuyên sâu. Một tin tốt khác là, với một chủ đề rộng lớn như thế, tổ chuyên đề đã sử dụng đến năm nghìn luận văn để trình bày. Nếu sắp xếp năm nghìn bài luận này theo một logic nhất định thì công việc mà gã đàn ông kia làm chủ yếu tập trung ở nửa phần đầu, còn giáo sư Phan Thanh Hoa và đạo sư của ông ta là Dennis thì lại tập trung ở nửa phần sau.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Kiều Dụ chỉ cần nghiên cứu nửa phần đầu là đủ, mà trên thực tế hắn cần phải hiểu rõ toàn bộ logic của chứng minh, đồng thời cố gắng tìm ra xem có khả năng có lỗ hổng trong quá trình chứng minh hay không, nhất định phải hiểu rõ cả năm nghìn luận văn. Có như thế, hắn mới có thể nắm bắt được toàn bộ mạch suy nghĩ chứng minh của cả đội, tìm ra được mạch lạc của vấn đề. Đồng thời trong quá trình này hắn còn cần phải học hỏi thêm rất nhiều, nhưng Kiều Dụ có lợi thế. Một thành viên của đội luận văn là giáo sư Hoa Thanh, mà hắn thì đã kết bạn WeChat, nên có vấn đề gì thì có thể thỉnh giáo qua WeChat bất cứ lúc nào, điều này giúp tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Cuộc sống thật là tốt đẹp!. . .
Ngày hôm sau, cũng là ngày trước khi bắt đầu giai đoạn đặc huấn đầu tiên của IMO, vào lúc 11 giờ trưa, khi Tiết Tùng theo thường lệ dành thời gian đến xem Kiều Dụ, anh đã có thể cảm nhận rõ ràng là hôm nay Kiều Dụ có chút khác so với thường ngày. Chẳng hạn như sau khi mở cửa cho anh, hắn không hề thân mật hỏi han như mọi khi, mà chỉ mờ mịt liếc anh một cái rồi ngồi trở lại chỗ của mình.
Tiết Tùng tò mò đến xem thử, sau đó cảm thấy buồn rầu. Anh chỉ vào một công thức được phóng to trên màn hình: D-mod(BunG)IndCohNilpglob(LocSy S^G), nói: "Gân của cậu lại không đúng chỗ nào à? Đây chẳng phải biểu thức của Langlands về hình học à? Tôi nhớ là Điền đạo bố trí cho cậu là lập mô hình số nguyên tố ngẫu nhiên mà? Hay là cậu tự mình xin phép?"
"Ừm, đúng, nhưng khái niệm lý thuyết hình học mới phát triển như IndCohNilpglob, tôi cảm thấy rất thú vị nên xem trước một chút." Kiều Dụ không ngẩng đầu đáp.
"Thú vị?" Tiết Tùng lắc đầu, nói: "Kiều Dụ, tôi cảm thấy cậu bị tẩu hỏa nhập ma rồi đấy."
"Đương nhiên là có thú, Tiết lão sư, thầy thấy mối quan hệ này, liệu có phụ thuộc rất nhiều vào sự lựa chọn đặc biệt của G không? Nếu ở một ngữ cảnh đặc biệt nào đó mà việc chọn G dẫn đến tính chất của một vài đối tượng hình học có sự thay đổi thì có thể làm cho mối quan hệ đó mất đi tính hiệu lực. Rất có thể sẽ xuất hiện những kết quả sai lệch chứ?" Kiều Dụ đột nhiên mở miệng hỏi.
Tiết Tùng ngơ ngác, mím môi, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nói: "Kiều Dụ, xin cậu tôn trọng một người đã quyết định dành cả cuộc đời cho phương trình toán học bậc hai, tôi không có khả năng trở thành một thiên tài toán học toàn diện, và thời đại này cũng không thể có thêm một thiên tài toán học toàn diện nào nữa. Rốt cuộc thì những lời này là do Ước Ân Nelson nói."
"À, vậy thì tôi hỏi giáo sư Phan." Kiều Dụ thuận miệng trả lời, rồi cầm điện thoại lên.
Tiết Tùng gãi đầu, toàn bộ cuộc đối thoại Kiều Dụ đều không ngẩng đầu lên liếc anh một cái. Trạng thái này khiến da đầu anh tê dại, anh còn hoài nghi không biết liệu Kiều Dụ có nhận thức được anh đang đứng ngay phía sau hay không. Điều này khiến Tiết Tùng có chút đau đầu, anh đang suy nghĩ không biết có nên nhờ Điền Ngôn Chân đến xem học sinh của anh hay không, xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, khoảng thời gian trước không phải vẫn còn kêu than là học tập mệt mỏi quá sao, sao đột nhiên lại trở nên như vậy?
Ở một nơi khác, tại Đại học Hoa Thanh, cũng đã có người trực tiếp làm như vậy. . .
Trong thư phòng, Phan Kính Nguyên vội vàng đi vào văn phòng của Viên Chính Tâm, lo lắng nói: "Viên lão, có phải ông nên nói với đứa bé Kiều Dụ kia một chút, đừng có liều mạng quá, sức khỏe mới là quan trọng chứ."
"Ừm? Thế nào?" Viên Chính Tâm nghi ngờ nhìn Phan Kính Nguyên, không hiểu hỏi.
Phan giáo sư im lặng, cười khổ đưa điện thoại qua. Viên Chính Tâm cầm lấy điện thoại, đeo kính vào, à, là lịch sử trò chuyện của Kiều Dụ và Phan giáo sư trên Wechat. Quá dữ, từ chiều hôm qua kết bạn với giáo sư Phan thì cuộc trò chuyện không hề dừng lại. Buổi chiều thì còn đỡ, chỉ là mấy câu hỏi cơ bản và một vài chuyện bát quái, nhưng đến tối thì câu hỏi càng lúc càng nhiều hơn, ban đầu thì cách mười mấy phút thì sẽ có một câu hỏi gửi qua, về sau thì không còn liên tục như vậy nữa, nhưng cứ mỗi một hai tiếng thì lại ném ra một câu hỏi.
Mà những câu hỏi này thì đều là những câu trông có vẻ rất phức tạp. Câu hỏi cuối cùng tối hôm qua là lúc trời vừa tờ mờ sáng 5:53, kết quả sáng nay 6:57 đã có một câu hỏi khác được gửi đến. . . Quá đáng? Liều mạng đến thế à?
Sau khi làm xong mọi sự chuẩn bị, ngay lúc Kiều Dụ chuẩn bị bắt đầu xem luận văn thì đột nhiên lại cầm lên điện thoại để ở bên cạnh. Sống nương tựa lẫn nhau cho đến bây giờ đều không chỉ là lời nói suông, chuyện lớn như vậy, Kiều Dụ cảm thấy có cần phải thông báo cho Kiều Hi một tiếng, sau đó hai người đứng ở cùng một chiến tuyến. Thế là Kiều Dụ mở Wechat, trực tiếp gửi một video qua. Chuyện này rất quan trọng, không chỉ là gọi điện thoại nghe tiếng là có thể giải quyết được, hắn còn muốn thường xuyên chú ý sự thay đổi trên khuôn mặt của Kiều Hi. Nghiên cứu tìm tòi xem ý nghĩ thật sự trong lòng mẹ ruột là gì.
Rất nhanh video được kết nối, Kiều Dụ nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Kiều Hi, cùng với bức ảnh ông ngoại hắn chụp lúc còn trẻ treo ở đầu giường trong phòng của nàng. Đúng là do Kiều Dụ kiên quyết yêu cầu treo ở đó. Khi còn bé Kiều Dụ luôn cảm thấy ông ngoại mình có thể trừ tà, hiện tại vẫn vậy. Dựa theo cách nói truyền thống của Hoa Hạ thì đại khái là tổ tiên bảo hộ. Kiều Dụ rất hài lòng về bức tranh này. Dĩ nhiên không phải vì Kiều Hi không đổi tấm ảnh đầu giường mà là vì Kiều Hi đang ở trong phòng mình, chứ không phải trong phòng khách. Điều này chứng tỏ mẹ đang rất cố gắng học tập, vì kỳ thi đại học ba năm sau.
Chuyện này đối với Kiều Dụ mà nói rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn việc đấu đá với gã đàn ông kia. Người ta không thể tìm lại được thời gian và tuổi trẻ, nhưng có thể bắt đầu từ mỗi ngày trong tương lai để bù đắp lại những tiếc nuối thời tuổi trẻ. Điều kiện tiên quyết là cần phải bỏ ra sự cố gắng và hành động. Đây mới là một thái độ sống tích cực hơn, giống như những gì Kiều Hi đang làm.
"Mẹ, con đoán mẹ lại nhớ con."
"Ừ, nếu con nói là trước khi mẹ học thuộc quyển "Giới tử thư" này, thì đúng."
"Kỳ thật mẹ không cần phải vội vàng ôn tập môn ngữ văn như thế đâu, với trí nhớ của mẹ thì chỉ cần nửa năm nữa tùy tiện học là được rồi."
"Nhưng làm đề sẽ rất mệt. Con gửi về nhiều đề thi toán và lý như vậy, ngày nào mẹ cũng làm mà thấy không có tiến bộ mấy, nên khi làm đề mệt rồi thì mẹ sẽ đọc sách ngữ văn để thả lỏng đầu óc, cũng rất tốt."
"Cũng đúng. Ừm, cái gã đàn ông kia tên là Phùng Vũ hả?" Kiều Dụ đột nhiên buột miệng nói ra một câu, mắt thì chuyên chú nhìn Kiều Hi trong màn hình.
Tốt lắm, khuôn mặt của nàng vẫn bình thường, chỉ là đang giơ một tay chống cằm, khi mở miệng thì ngữ khí có chút kinh ngạc: "Ồ? Người đó quả nhiên bị con tìm được rồi à?"
Phản ứng này khiến Kiều Dụ rất hài lòng. Không có quá nhiều cảm xúc bất ngờ, cũng không có sự dao động rõ rệt trong tâm trạng. Điều này cho thấy Kiều Hi hoàn toàn không quá để người này trong lòng, đây chắc chắn là trạng thái lý tưởng trong lòng Kiều Dụ, nhưng hiển nhiên cũng có thể chỉ là đang diễn. Kiều Dụ rất hiểu Kiều Hi, giống như Kiều Hi hiểu rõ hắn vậy.
Thế là Kiều Dụ tiếp tục nói: "Đúng vậy, sau khi hắn sang bên đó thì lấy được một gia đình tốt, nhạc phụ của hắn là nhà khoa học vật lý, mà ông nội nhạc phụ lại càng không tầm thường, người từng đoạt giải thưởng Phil, mẹ biết không? Cùng cấp bậc với sư gia gia của con, một trong những nhà toán học số một thế giới."
Kiều Hi khẽ lắc đầu, có vẻ rất hâm mộ, nói ra: "Chậc chậc, vậy bây giờ cuộc sống của hắn chắc là cũng tốt lắm nhỉ?"
Kiều Dụ chăm chú gật đầu, đáp: "Chắc chắn rồi. Hắn gia nhập tổ chuyên đề thuộc bộ môn toán học hàng đầu thế giới, nói không chừng năm sau sẽ được đề cử giải thưởng Phil, trở thành một nhà toán học nổi tiếng toàn thế giới. Cho nên sau khi con cân nhắc kỹ càng, con quyết định sẽ cho hắn một con đường bằng phẳng với độ khó tốt nhất trong cuộc đời."
Kiều Hi đổi tay chống cằm, nói: "Mặc dù nghe có vẻ hay đấy, nhưng liệu nó có mang đến phiền toái gì cho con không?"
Kiều Dụ cười, trông như một con cáo già: "Hắn có thể mang đến phiền toái gì cho con chứ? Bên kia có giải thưởng Phil, bên mình cũng có mà! Thầy gia gia con yêu thương con biết bao, mẹ không dám tưởng tượng đâu. Chưa kể con còn có đạo sư che chở nữa."
Kiều Hi mỉm cười dịu dàng, trả lời: "Cho nên nó càng không có ý nghĩa, Kiều Dụ à. Nếu con cảm thấy hận thì trước tiên là con đã thua rồi. Hắn có tư cách gì khiến con hận chứ? Hắn không xứng. Đương nhiên nếu con thật sự tức không nhịn nổi, mẹ đề nghị con hãy xem chuyện này như một trò chơi, dù sao thì rảnh cũng chỉ là rảnh thôi. Giống như mẹ đang cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi đại học vậy. Con không thấy cuộc sống của chúng ta đều đang sai lệch sao? Khi con cần phải học tập thì con lại tẩu hỏa nhập ma. Khi mẹ cần công việc thì mẹ lại vùi đầu học tập, đây quả là một trải nghiệm mới mẻ, quá nhiều chuyện lộn xộn xảy ra cùng một lúc, sẽ rất phức tạp đấy."
Kiều Dụ im lặng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Kiều Hi trong màn hình, không nói gì. Đầu óc hắn đang vận chuyển nhanh chóng, phân tích xem ý nghĩ thật sự của người phụ nữ này là gì. Kiều Hi thở dài, buông tay xuống, đứng thẳng dậy, nhìn vào ống kính với ánh mắt chăm chú hơn, mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Đừng nghĩ lung tung, kỳ thật mẹ cũng rất muốn thấy người đó gặp xui xẻo, dù sao thì hắn xui xẻo thì mẹ cũng sẽ thấy vui. Nhưng hận cũng là một loại tình cảm đấy, Kiều Dụ! Hắn xứng sao? Hắn không xứng! Mẹ hy vọng con có thể đường đường chính chính khiến hắn gặp xui xẻo, chứ không phải dựa vào mấy thủ đoạn lặt vặt của con. Con có biết cảnh tượng mà mẹ muốn nhìn thấy nhất là gì không?"
Kiều Dụ tỏ vẻ rất hứng thú, hỏi: "Như thế nào?"
Kiều Hi đáp: "Chính là cái cảnh mà con đã miêu tả với mẹ trước đây. Con tùy tiện làm gì cũng sẽ đạt được một tầm cao mà người khác không thể với tới được, khi hắn chủ động muốn tìm đến con, mẹ sẽ đứng ra, bảo vệ con, khiến cho hắn và cả gia đình hắn phải biến qua một bên, tránh xa con trai của mẹ ra! Đúng rồi, đến lúc đó nhất định phải tính cả gốc lẫn lãi mà trả lại hết số tiền của gia đình hắn trước đây. Trong cuộc sống tương lai, mỗi khi con làm một điều gì đó phi thường, đạt được một thành quả phi thường thì đều sẽ khiến hắn phải hối hận sâu sắc. Thành quả của con vĩ đại đến mức hắn thậm chí không thể nào chặn được tin tức về con. Hiện tại chỉ cần nghĩ đến thôi thì mẹ đã thấy rất vui vẻ rồi. Kiều Dụ, để cho sự vui vẻ trở nên đơn giản hơn, cuộc sống của con vốn nên vui vẻ, toán học mang đến niềm vui cho con, vậy thì hãy đứng trên đỉnh núi cao nhất của toán học, khi nhìn xuống thì hắn đang ở đâu? Không thấy mà. Con mà có thể đạt được đến trình độ đó thì mẹ nghĩ đến thôi cũng thấy rất vui vẻ rồi! Tin mẹ đi, đây chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với những người như hắn, nhìn con đứng trên đỉnh vinh quang mà chẳng thể giành được chút lợi lộc gì, chắc chắn hắn sẽ không thể nào ngủ ngon được đâu."
Kiều Dụ suy nghĩ một chút, nói: "Mặc dù lời mẹ nói rất có đạo lý, nhưng con sẽ chỉ nghe một phần thôi. Con sẽ từ bỏ những thủ đoạn nhỏ nhặt kia, nhưng con phải dùng những thủ đoạn đường hoàng để tạo ra độ khó tốt nhất cho cuộc đời hắn."
Kiều Hi hơi ngẩn người nhìn Kiều Dụ, đột nhiên hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Con có thể leo lên được đến đỉnh cao không, Kiều Dụ? Giống như mẹ nói, đứng trên ngọn núi cao nhất, chỉ có người khác ngước lên nhìn con, còn khi con cúi xuống thì không thể thấy rõ bất kỳ gương mặt nào cả."
Kiều Dụ rất quả quyết gật đầu: "Chắc chắn rồi, con nhất định sẽ bắt hắn phải tận mắt nhìn thấy tượng ông ngoại, cho hắn nhìn thấy khu nhà Kiều Thị của chúng ta, sau đó sẽ bắt hắn biến đi! Muốn làm được những điều này, việc đầu tiên chính là đứng trên đỉnh núi!"
Kiều Hi rất bình tĩnh nói: "Xin con đừng chỉ nói suông, ông ngoại đã từng nói, đàn ông nói được thì phải làm được."
Kiều Dụ hào hứng giơ nắm đấm về phía ống kính: "Mẹ cứ chờ xem, con quyết định nghe theo lời mẹ, xem đây như một trò chơi, mẹ phải tin con, con chơi game giỏi lắm đấy!"
Kiều Hi cười, khi khóe miệng hơi nhếch lên thì trông như hoa sen đang nở rộ... "Được thôi Kiều Dụ, mẹ chờ đến cái ngày mà con đứng trên đỉnh núi."...
Tắt video, Kiều Dụ hít sâu một hơi. Trong lòng hắn giống như có một ngọn lửa đang cháy. Quả nhiên, người nhà họ Kiều đều là những kẻ yêu quái. Kiều Dụ nhớ khi ông ngoại còn sống, ông đặc biệt hay cho hắn uống thuốc kích thích. Lúc đó Kiều Hi vẫn còn lười biếng lắm. Ai ngờ bây giờ Kiều Hi cũng đã thức tỉnh huyết mạch của thuốc kích thích này.
Đứng trên đỉnh núi, không thấy rõ bất cứ khuôn mặt nào ở phía dưới, đương nhiên là cũng bao gồm cả gã đàn ông kia, chỉ cần nghĩ đến thôi thì Kiều Dụ đã thấy hưng phấn đến run rẩy rồi. Kiều Dụ nhìn vào máy tính, trên màn hình là một đống luận văn đã được tải xuống. Theo bản năng, hắn đưa tay về phía con chuột, do dự một chút, sau đó dứt khoát xóa phần lớn các luận văn đi. Vì Kiều Hi muốn nhìn thấy một trận quyết đấu đỉnh cao, cho nên tất cả những gì trước kia cứ để qua một bên. Hắn nhận được tin tức từ giáo sư Phan rằng, chín người trong đoàn đội đều rất coi trọng thành quả lần này. Đặc biệt đối với những giáo sư trên ba mươi tuổi thì việc chứng minh được phỏng đoán Langlands về hình học chính là bàn đạp để họ có thể nhận được giải thưởng Phil.
Cho nên việc mà Kiều Dụ cần phải làm bây giờ là phải hiểu và phân tích thật kỹ toàn bộ quá trình chứng minh của phỏng đoán, sau đó tập trung nghiên cứu xem quá trình mà gã đàn ông kia đảm nhận có lỗ hổng hay không. Chắc chắn đây sẽ là một khối lượng công việc rất lớn đối với Kiều Dụ và cũng đầy thách thức khi hắn phải đảm nhiệm vai trò thẩm định bản thảo của đám đông. Dù sao phỏng đoán Langlands là một lĩnh vực mà hắn chưa từng xem qua. Đây là một đề tài rất rộng lớn và trừu tượng, nếu nhất định phải giải thích thì mục đích của phỏng đoán này chính là xây dựng một cây cầu nối giữa các nhánh khác nhau của toán học, sau đó thống nhất chúng lại. Cụ thể là phỏng đoán Langlands trong hình học sẽ thống nhất đại số hình học và lý thuyết biểu diễn, thậm chí còn có thể nói là điểm gặp nhau giữa toán học và vật lý.
Phỏng đoán cho rằng có một mối quan hệ tương ứng một-một giữa những "sinh vật" ở đường cong đại số và lý thuyết biểu diễn của nhóm Lie. Cụ thể, nó cho thấy một số đối tượng hình học trên đường cong đại số có thể tương ứng với một cấu trúc đại số nào đó. Nói một cách dễ hiểu, với mỗi đối tượng hình học định nghĩa trên đường cong đại số thì đều có một biểu diễn tương ứng của nhóm Lie, nhờ đó mà sự tương ứng này có thể được kiểm chứng trong đại số hình học và lý thuyết biểu diễn. Điều này có nghĩa là chúng ta có thể nghiên cứu các đối tượng hình học trên đường cong đại số để hiểu về lý thuyết biểu diễn của nhóm Lie, và ngược lại.
Cũng may với Kiều Dụ thì hắn có nghiên cứu về đường cong đại số, còn về nhóm Lie thì cũng có nghiên cứu nhưng chưa chuyên sâu. Một tin tốt khác là, với một chủ đề rộng lớn như thế, tổ chuyên đề đã sử dụng đến năm nghìn luận văn để trình bày. Nếu sắp xếp năm nghìn bài luận này theo một logic nhất định thì công việc mà gã đàn ông kia làm chủ yếu tập trung ở nửa phần đầu, còn giáo sư Phan Thanh Hoa và đạo sư của ông ta là Dennis thì lại tập trung ở nửa phần sau.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Kiều Dụ chỉ cần nghiên cứu nửa phần đầu là đủ, mà trên thực tế hắn cần phải hiểu rõ toàn bộ logic của chứng minh, đồng thời cố gắng tìm ra xem có khả năng có lỗ hổng trong quá trình chứng minh hay không, nhất định phải hiểu rõ cả năm nghìn luận văn. Có như thế, hắn mới có thể nắm bắt được toàn bộ mạch suy nghĩ chứng minh của cả đội, tìm ra được mạch lạc của vấn đề. Đồng thời trong quá trình này hắn còn cần phải học hỏi thêm rất nhiều, nhưng Kiều Dụ có lợi thế. Một thành viên của đội luận văn là giáo sư Hoa Thanh, mà hắn thì đã kết bạn WeChat, nên có vấn đề gì thì có thể thỉnh giáo qua WeChat bất cứ lúc nào, điều này giúp tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Cuộc sống thật là tốt đẹp!. . .
Ngày hôm sau, cũng là ngày trước khi bắt đầu giai đoạn đặc huấn đầu tiên của IMO, vào lúc 11 giờ trưa, khi Tiết Tùng theo thường lệ dành thời gian đến xem Kiều Dụ, anh đã có thể cảm nhận rõ ràng là hôm nay Kiều Dụ có chút khác so với thường ngày. Chẳng hạn như sau khi mở cửa cho anh, hắn không hề thân mật hỏi han như mọi khi, mà chỉ mờ mịt liếc anh một cái rồi ngồi trở lại chỗ của mình.
Tiết Tùng tò mò đến xem thử, sau đó cảm thấy buồn rầu. Anh chỉ vào một công thức được phóng to trên màn hình: D-mod(BunG)IndCohNilpglob(LocSy S^G), nói: "Gân của cậu lại không đúng chỗ nào à? Đây chẳng phải biểu thức của Langlands về hình học à? Tôi nhớ là Điền đạo bố trí cho cậu là lập mô hình số nguyên tố ngẫu nhiên mà? Hay là cậu tự mình xin phép?"
"Ừm, đúng, nhưng khái niệm lý thuyết hình học mới phát triển như IndCohNilpglob, tôi cảm thấy rất thú vị nên xem trước một chút." Kiều Dụ không ngẩng đầu đáp.
"Thú vị?" Tiết Tùng lắc đầu, nói: "Kiều Dụ, tôi cảm thấy cậu bị tẩu hỏa nhập ma rồi đấy."
"Đương nhiên là có thú, Tiết lão sư, thầy thấy mối quan hệ này, liệu có phụ thuộc rất nhiều vào sự lựa chọn đặc biệt của G không? Nếu ở một ngữ cảnh đặc biệt nào đó mà việc chọn G dẫn đến tính chất của một vài đối tượng hình học có sự thay đổi thì có thể làm cho mối quan hệ đó mất đi tính hiệu lực. Rất có thể sẽ xuất hiện những kết quả sai lệch chứ?" Kiều Dụ đột nhiên mở miệng hỏi.
Tiết Tùng ngơ ngác, mím môi, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nói: "Kiều Dụ, xin cậu tôn trọng một người đã quyết định dành cả cuộc đời cho phương trình toán học bậc hai, tôi không có khả năng trở thành một thiên tài toán học toàn diện, và thời đại này cũng không thể có thêm một thiên tài toán học toàn diện nào nữa. Rốt cuộc thì những lời này là do Ước Ân Nelson nói."
"À, vậy thì tôi hỏi giáo sư Phan." Kiều Dụ thuận miệng trả lời, rồi cầm điện thoại lên.
Tiết Tùng gãi đầu, toàn bộ cuộc đối thoại Kiều Dụ đều không ngẩng đầu lên liếc anh một cái. Trạng thái này khiến da đầu anh tê dại, anh còn hoài nghi không biết liệu Kiều Dụ có nhận thức được anh đang đứng ngay phía sau hay không. Điều này khiến Tiết Tùng có chút đau đầu, anh đang suy nghĩ không biết có nên nhờ Điền Ngôn Chân đến xem học sinh của anh hay không, xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, khoảng thời gian trước không phải vẫn còn kêu than là học tập mệt mỏi quá sao, sao đột nhiên lại trở nên như vậy?
Ở một nơi khác, tại Đại học Hoa Thanh, cũng đã có người trực tiếp làm như vậy. . .
Trong thư phòng, Phan Kính Nguyên vội vàng đi vào văn phòng của Viên Chính Tâm, lo lắng nói: "Viên lão, có phải ông nên nói với đứa bé Kiều Dụ kia một chút, đừng có liều mạng quá, sức khỏe mới là quan trọng chứ."
"Ừm? Thế nào?" Viên Chính Tâm nghi ngờ nhìn Phan Kính Nguyên, không hiểu hỏi.
Phan giáo sư im lặng, cười khổ đưa điện thoại qua. Viên Chính Tâm cầm lấy điện thoại, đeo kính vào, à, là lịch sử trò chuyện của Kiều Dụ và Phan giáo sư trên Wechat. Quá dữ, từ chiều hôm qua kết bạn với giáo sư Phan thì cuộc trò chuyện không hề dừng lại. Buổi chiều thì còn đỡ, chỉ là mấy câu hỏi cơ bản và một vài chuyện bát quái, nhưng đến tối thì câu hỏi càng lúc càng nhiều hơn, ban đầu thì cách mười mấy phút thì sẽ có một câu hỏi gửi qua, về sau thì không còn liên tục như vậy nữa, nhưng cứ mỗi một hai tiếng thì lại ném ra một câu hỏi.
Mà những câu hỏi này thì đều là những câu trông có vẻ rất phức tạp. Câu hỏi cuối cùng tối hôm qua là lúc trời vừa tờ mờ sáng 5:53, kết quả sáng nay 6:57 đã có một câu hỏi khác được gửi đến. . . Quá đáng? Liều mạng đến thế à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận