Đỉnh Phong Học Phách
Chương 91: Ta rất khiêm tốn nói (2)
Chương 91: Ta rất khiêm tốn nói (2)
"Với tư cách trao đổi, chờ ngươi thành công thắng ta một lần, ngươi cũng khẳng khái thỏa mãn ta một cái cẩn thận nguyện vọng, hai ta đều vui vẻ, ngươi thấy thế nào?"
Dư Vĩ: "Ha ha, thật xin lỗi, không hứng thú!"
Dư Vĩnh Tuấn: "Mẹ kiếp, đại lão, lần sau loại chuyện này ngươi cùng cái tên kiêu ngạo tới không hiểu thấu tự mình nói chuyện được không? Ta rất sợ tên kia đột nhiên cảm thấy mặt mũi kỳ thật không quan trọng như vậy, thật muốn đáp ứng đề nghị của ngươi, chẳng phải các ngươi sẽ bàn bạc làm sao liên kết xử lý ta, diệt khẩu sao? Ta rất sợ đó!"
Dư Vĩ: "Ngươi cút!"
Kiều Dụ rất phiền muộn, cái tên Dư Vĩ này vẫn còn trẻ quá, quá không hiểu linh hoạt.
Loại này chỉ cần bỏ ra chút ít tiền, liền có thể đạt được thể xác lẫn tinh thần vui vẻ, rõ ràng là đề nghị cả hai cùng có lợi, Dư Vĩ vậy mà một ngụm bác bỏ, cũng không có ý định nói chuyện riêng. Dù sao hắn thật sự cảm thấy có thể nhỏ bé thao tác một chút.
Dù sao trường Thiết Nhất bên này yêu cầu của hắn chỉ là có thể vào được đội tuyển quốc gia tập huấn, sau đó ở IMO lấy được huy chương vàng là được rồi. Đội tuyển quốc gia tập huấn chỉ cần thi được sáu mươi người đứng đầu là đủ rồi, dựa theo tình hình thi đấu năm trước, điểm số của đội tuyển quốc gia bình thường đều nằm ở khu vực 84-90 điểm.
Điểm số mỗi bài thi ở CMO gấp ba so với IMO, tức là 21 điểm, hai ngày tổng cộng thi sáu bài, tổng điểm khoảng 126 điểm.
Cho nên chỉ cần đảm bảo các bài khác hoàn toàn chính xác, chỉ cần bớt một bài thôi, hắn cũng có thể lấy được 105 điểm, nếu như thao tác cực đoan hơn, mạo hiểm một chút, hắn thậm chí có thể để Dư Vĩ bớt nửa bài.
Đáng tiếc là, tên phú nhị đại này quá cứng đầu, quá nguyên tắc, hắn cũng không biết phải phê bình tên này như thế nào nữa!
Vi phú bất nhân phú nhị đại, đánh giá một sao!
Nhưng bất kể thế nào, một đám bạn bè đều thuận lợi tiến vào tỉnh đội, mọi người sắp được gặp nhau ở Thà Nước, đây là một việc rất đáng mừng.
Kiều Dụ thật muốn xem thử hai người này offline gặp lại, cuối cùng có đánh nhau hay không.
Ừm, từ cân nặng mà nói, nếu không ai nhúng tay, Dư Vĩ chắc chắn ở thế yếu. Nhất là với cái tính cách của Dư Vĩ khi đi theo ông chú Lý ở các cuộc thi toán học, những người muốn đánh hắn, ngoài giáo viên ra, chắc cũng không có ai ngăn cản.
Kiều Dụ đã bắt đầu cân nhắc sau khi mọi người đến Thà Nước, có phải nên tạo chút cơ hội để ba người gặp mặt hay không.
Như vậy hai bên đánh nhau, hắn nói không chừng còn có thể đến một màn anh hùng cứu mỹ nam ấy chứ.
Nghĩ đến thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi.
Thêm Kiều Dụ cảm thấy vui vẻ, hiệu trưởng trường Thiết Nhất cùng các giáo viên đương nhiên còn vui hơn.
Thật ra mà nói, thành tích thi toán học toàn quốc năm nay của trường Thiết Nhất không tốt lắm. Có lẽ vì năm nay đề thi quá khó, năm người của trường Thiết Nhất đăng ký dự thi, ngoài Kiều Dụ ra, những người khác đều không được giải, thậm chí đến tỉnh ba cũng không có ai đoạt được.
Nhưng hiển nhiên thất bại nhỏ này không quan trọng, sau khi có thành tích, trường vẫn tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Băng rôn chúc mừng Kiều Dụ giành được giải vàng cuộc thi toán học quốc tế Tiểu Lý đã được gỡ xuống, nhưng băng rôn chúc mừng Kiều Dụ giành được hạng nhất cuộc thi toán học học sinh trung học toàn quốc vòng tỉnh Tinh Nam lại được treo lên, kết nối liền mạch.
Trên trang chính thức của trường đăng ba tấm hình, Kiều Dụ đều xuất hiện ba lần.
Kiều Dụ cùng hiệu trưởng Trương chụp chung một tấm dưới băng rôn, Kiều Dụ cùng thầy Lan Kiệt chụp một tấm, cuối cùng là Kiều Dụ chụp chung với một đám lãnh đạo nhà trường cùng các chủ nhiệm lớp cấp hai, cấp ba.
Lần này mặc dù không có bài đăng tin tức, nhưng bức ảnh chụp chung tập thể cuối cùng đồng thời xuất hiện ở ngày hôm sau trên báo «Nhật Báo Tinh Nam» và «Tinh Thành Thần Báo»
Cho nên Kiều Dụ biết hắn lên báo là do ngày thứ hai, hiệu trưởng Trương đưa cho hắn hai tờ báo, bảo lưu làm kỷ niệm. Sau đó bị Kiều Dụ cuối tuần mang cho Hạ Khả Khả.
Dù sao Kiều Dụ thật sự không cảm thấy chuyện này có gì đáng để kỷ niệm.
Chẳng lẽ giữ lại hai tờ báo cũ nát, đợi đến khi về già lấy ra nói với cháu trai: "Nhớ năm đó...". Người khác có lẽ có hứng thú này, nhưng Kiều Dụ cảm thấy chỉ cần đến lúc già hắn vẫn còn rất giỏi, căn bản không cần phải nói ba chữ "Nhớ năm đó..." này.
Dù sao chỉ có những kẻ yếu mới hay kể về quá khứ huy hoàng.
Giống như ông ngoại hắn cùng bạn bè lúc uống rượu, hễ trên bàn rượu có người mở miệng nói ba chữ này, ông ngoại đều sẽ nói một câu: "Câm hết đi, có trẻ con ở đây, nhớ cái rắm năm đó! Lão tử chỉ tin những tên tội phạm hình sự trong ngục giam nói nhớ năm đó mới là thật, chứ mấy lão già chúng ta toàn là lũ nghèo mạt rệp thì nhớ năm đó cái quái gì!"
Tuy lời ông ngoại rất thô lỗ, nhưng Kiều Dụ vẫn cảm thấy ông ngoại hắn là một triết gia, trong những lời nói nghe có vẻ rất cộc cằn đó đều ẩn chứa đạo lý, cái kiểu nói năng hùng hồn mà chửi rủa kia, nghe đặc biệt có ý vị.
Ông ngoại sống thông suốt, chỉ tiếc trời không cho thêm năm tháng, tuổi tác đã dừng lại ở năm mươi tám tuổi.
Cổng đăng ký tham gia Đông Lệnh Doanh mở ra, trường học nhanh chóng đăng ký cho Kiều Dụ, dù sao tất cả việc nhỏ nhặt đều không cần đến Kiều Dụ phải nhúng tay vào.
Đương nhiên cuộc thi không nhận học sinh tự đăng ký, mà do trường thống nhất đăng ký.
Lãnh đội tỉnh Tinh Nam năm nay tham gia Đông Lệnh Doanh cũng đã được xác định, được công bố trên trang web toán học của tỉnh. Do chuyên gia được mời đặc biệt của trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm Tinh Nam, giáo sư nổi tiếng viện toán học trường Đại học Sư Phạm Tinh Nam, viện trưởng viện nghiên cứu Olympic toán học—— —— —— ——Lạc được chỉ định làm lãnh đội.
Sau khi xác định lãnh đội, ba mươi hai tuyển thủ có thứ hạng cao nhất vòng tỉnh và giáo viên hướng dẫn sẽ cùng tham gia một cuộc họp kéo dài một ngày.
Trong hội nghị thông báo danh sách những người đi Đông Lệnh Doanh lần này. Điều đáng mừng là, Lan Kiệt cũng có thể với tư cách một thành viên không chính thức tham gia Đông Lệnh Doanh cùng với Kiều Dụ.
Coi như Kiều Dụ thi ra một thành tích nghịch thiên giúp Lan Kiệt giành được phúc lợi.
Căn cứ theo quy tắc của ban tổ chức, mỗi tỉnh ngoài lãnh đội còn có thể mang theo mấy giáo viên hướng dẫn ngoài biên chế tham gia Đông Lệnh Doanh. Nhất là những tỉnh lớn như gần biển, Dư Giang, Tinh Nam, Tinh Bắc, vì số lượng tuyển thủ được phân phối tương đối nhiều, một lãnh đội thì sợ không quản hết.
Việc mang thêm mấy giáo viên hướng dẫn làm phụ tá là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều nhiều năm qua đều chọn những huấn luyện viên ở các trường danh tiếng, nói thẳng ra là, mọi người vẫn kỳ vọng những tuyển thủ này có thể thi tốt trong Đông Lệnh Doanh. Dù không có thời gian huấn luyện trong lúc diễn ra Đông Lệnh Doanh, nhưng có những huấn luyện viên quen thuộc ở bên, có thể làm công tác tư tưởng trước khi thi, nếu làm được thêm một bài thì thành tích sẽ tốt hơn đúng không?
Không còn nghi ngờ gì nữa, Kiều Dụ là át chủ bài của tỉnh Tinh Nam năm nay để nhắm đến IMO, tầm quan trọng của Lan Kiệt cũng từ đó được thể hiện.
Tuy rằng CMO cần chọn ra 60 người không sai, nhưng trong 60 người này, chỉ có sáu người cuối cùng có thể đại diện Hoa Hạ tham gia IMO, cả nước có đến hơn 30 khu vực thi. Điều đáng nói hơn nữa là, hàng năm, thường có vài người đến từ cùng một khu vực lọt vào top 6.
Khu yếu không có tiếng nói, chỉ có năng lực mạnh mới có thể tranh giành quyền phát ngôn... . Kinh tế là như vậy, thi đấu cũng vậy.
Tuy thêm một người thì phải chi thêm tiền, nhưng có thể thấy Trương Thiết Quân vẫn rất vui vẻ.
Nhất là gần đây mỗi khi đi họp bên ngoài về, ông đều rất rạng rỡ, đi đường mang cả gió.
Điều quan trọng nhất là, ông Trương thật sự là người rất tốt bụng. Chẳng biết lúc nào, Kiều Dụ phát hiện trong thẻ của mình nhiều hơn ba vạn tệ, đó là tiền thưởng của trường, còn ghi chú đặc biệt là, tiền thuế không cần Kiều Dụ lo, trường đã giúp Kiều Dụ nộp thuế.
Vì vậy Kiều Dụ đã phải vất vả đi tìm ông Trương, hỏi về số tiền thưởng này.
Dù sao theo như thỏa thuận trước đó, cậu phải đoạt được huy chương vàng ở cuộc thi toàn quốc mới có thể nhận được tiền thưởng của trường.
Ông Trương hào sảng vỗ vai Kiều Dụ giải thích: "Đây là tiền thưởng cho hạng nhất của cháu, lúc trước chúng ta ước định, không phải cũng không ngờ cháu lại đạt được điểm tối đa, trực tiếp đoạt hạng nhất toàn tỉnh mà! Nhưng chuyện này thì không nên nói ra. Thật ra trường nào cũng có tiền thưởng, chỉ là người ta lén lút thưởng thôi, không ai nói ra đâu."
Cái nhà trường này, thật đáng yêu, ông Trương thật sự là một người tốt!
Thế là, Kiều Dụ không cảm thấy việc ông Trương thích vỗ vai người khác là một tật xấu nữa.
Lúc này lịch trình cụ thể của Đông Lệnh Doanh cũng đã được công bố.
Đông Lệnh Doanh năm nay diễn ra từ ngày 17 tháng 11 (chủ nhật) —— —— —— đến ngày 23 tháng 11 (thứ bảy), như mọi năm, tổng cộng kéo dài bảy ngày, chính thức thi là vào hai ngày 19 và 20. Địa điểm tổ chức là ở Hươu Trong Biển, thành phố Thà Nước, tỉnh Dư Giang.
Đối với Kiều Dụ mà nói, cũng không có gì để nói. Dù sao cậu cũng không có gì để chuẩn bị cả.
Việc đi Đông Lệnh Doanh ở thành phố Thà Nước, tỉnh Dư Giang lần này, cái thu hoạch lớn nhất của cậu chính là nhận được 100 nghìn tiền thưởng cho huy chương vàng, thêm 100 nghìn cho việc vào đội tuyển quốc gia tập huấn, tổng cộng 200 nghìn. Chuyện này đã được thỏa thuận với trường trước đó.
Còn 200 nghìn nữa, thì phải đợi đến tháng 7 năm sau.
Nhưng mà dựa vào tính cách phóng khoáng của ông Trương, nếu cậu mà đoạt được huy chương vàng cuộc thi quốc tế, nói không chừng lại có thể thưởng thêm chút đỉnh ấy chứ.
Tuy không hy vọng tiền thưởng sẽ tăng thêm một chữ số, nhưng việc đổi con số hàng vạn từ số 0 sang số khác, cũng đã là một món hời lớn rồi.
Kiều Dụ hiện tại mới thật sự hiểu được kiếm tiền khó khăn đến mức nào! Cậu mệt gần chết giúp các sư huynh sửa luận văn, cũng chỉ lấy được bốn nghìn tiền học thêm mà thôi. Chuyện này nói lên rằng, tiền cá nhân kiếm được thật khó, còn tiền của đơn vị thì lại dễ hơn rất nhiều.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bạn phải có năng lực.
Cứ như vậy, thời gian nhanh chóng trôi đến ngày khởi hành.
Việc cáo biệt mẹ cũng đơn giản hơn rất nhiều, cũng chẳng cần theo quy trình, trước khi cậu kịp nói, Kiều Ỏn Ẻn đã vứt thẳng cho cậu một ngón tay về phía cửa nhà, trong miệng nói bốn chữ: "Cút mau lên đi!"
Nhưng Kiều Dụ vẫn tiến lên, rất có ý thức ôm lấy người phụ nữ mạnh miệng nhưng mềm lòng này, mới kéo hành lý rời đi.
Ngày đầu tiên của Đông Lệnh Doanh, nói trắng ra là chủ yếu để đón các đoàn đại biểu từ các khu vực và làm thủ tục đăng ký, thời gian đăng ký kéo dài từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều.
Từ Tinh Thành đi Thà Nước bằng đường sắt cao tốc cũng chỉ mất sáu tiếng, nếu đi chuyến tàu cao tốc khởi hành lúc 9 giờ 40 phút, thì khoảng 3 giờ 40 chiều có thể đến nơi. Cho nên tỉnh Tinh Nam quyết định sẽ xuất phát cùng ngày 17 luôn.
Tháng 11 là mùa thấp điểm của du lịch, tỉnh trực tiếp bao một toa xe, đối đãi với đám tuyển thủ cũng không tệ, toàn ghế hạng nhất.
Trong xe rất náo nhiệt, đa số các thí sinh trúng tuyển đều là học sinh của tứ đại danh giáo, rất nhiều người là bạn bè, cùng một trường, cho dù không cùng niên cấp, không cùng lớp, bình thường vẫn tập huấn chung nên trên đường đi không lo không có chuyện để trò chuyện.
Đương nhiên cũng có một số ít học sinh đến từ các trường trung học khác, chủ yếu là các tuyển thủ có tiếng ở Tinh Thành và cả Kiều Dụ.
Đúng vậy, trong đợt thi này, trong số ba mươi hai người lọt vào đội tỉnh mà không phải là tuyển thủ của tứ đại danh giáo, thì tổng cộng cũng chỉ có ba người đáng thương, đến từ ba trường khác nhau. Mà nếu chỉ tính ở Tinh Thành, thì chỉ có duy nhất Kiều Dụ là một mầm non đơn độc.
Lúc này, vai trò của Lan Kiệt được thể hiện.
Chỗ ngồi của hai người đương nhiên được xếp cạnh nhau, trên đường đi có thể vừa trò chuyện, tuy không náo nhiệt bằng các chỗ ngồi khác, nhưng Kiều Dụ cảm thấy rất thoải mái.
Đương nhiên, Kiều Dụ không hề bị lạnh nhạt, ngược lại, khi còn ở phòng chờ tàu, đã có những đại lão nổi danh ở các trường thường đến chào hỏi cậu. Có người làm quen, xin wechat, có người chạy đến hỏi bài, có người lại chỉ đơn giản đến chém gió với Kiều Dụ.
Lãnh đội Lạc giáo sư, trước khi lên tàu cũng đã đến nói chuyện với Kiều Dụ một hồi, thảo luận về các chủ đề cao cấp. Tỉ như hỏi Kiều Dụ thấy đề thi lần này thế nào? Sau khi thi có ý tưởng gì? Có đề nghị gì về sự phát triển của các đề thi? Vân vân…
Không còn cách nào khác, dù là bất kỳ cuộc thi nào, người hạng nhất luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt. Huống chi Kiều Dụ lại còn không cẩn thận đạt điểm tối đa.
Chỉ trong lúc chờ tàu một chút thôi, mọi người đã chưa thể ngay lập tức quen thuộc với nhau được rồi.
Tuy cậu không quen lắm với các bạn khác trên xe, nhưng trong wechat còn có hai người quen bằng tuổi, đều giành được suất tham dự Đông Lệnh Doanh năm nay.
Điều khiến Kiều Dụ tức giận nhất là, vào buổi trưa, khi cậu còn đang ăn bữa cơm hộp không ra gì trên tàu cao tốc thì Dư Vĩnh Tuấn đã đăng lên nhóm hai tấm ảnh, trong ảnh hai người đã ở trong khách sạn đang ăn buffet 7*.
Đương nhiên, các bức ảnh đều do Dư Vĩnh Tuấn tự sướng, rõ ràng tên này còn không biết xấu hổ, chủ động tiến đến, ngồi xuống đối diện Dư Vĩ. Chả biết cái tên này sao lại mặt dày được như vậy. Nhìn biểu cảm của Dư Vĩ trong ảnh thì rõ ràng cũng không hoan nghênh cái tên mập ú kia lắm.
Tiếc là hai người không có đánh nhau ngay trong nhà ăn, vì người đang đối diện kia vẫn có thời gian trả lời tin nhắn của cậu, chứng tỏ hai tay vẫn rảnh.
"Dư Vĩ thì không nói làm gì, hắn từ gần biển đi Thà Nước đi tàu cao tốc cũng chỉ hai tiếng. Nhưng ngươi ở Song Khánh, cách Thà Nước xa như vậy sao lại đến khách sạn nhanh như vậy được?" Nhìn thức ăn ngon trên bàn ăn của hai người kia, nhìn lại bữa cơm hộp không ra gì trước mặt mình, Kiều Dụ có chút tức tối lên tiếng.
Một đứa thứ ba, một đứa thứ năm, mà lại được ăn ngon hơn mình! Chuyện này có hợp lý không?"
"Đừng nói nữa, tụi mình năm giờ sáng tập trung, sáu giờ rưỡi đến sân bay, đợi 20 phút mới lên máy bay, lên máy bay ngủ bù, còn chưa tỉnh hẳn thì đã đến Thà Nước rồi."
Nghe cũng có lý.
Kiều Dụ đột nhiên phát hiện mười lăm năm ngắn ngủi của cuộc đời cậu quá hiện thực và trần trụi. Vì không đi máy bay bao giờ, nên khi tức giận, cậu đã quên rằng máy bay nhanh hơn tàu cao tốc, cảm thấy hơi xấu hổ.
Vì thế lời đáp của cậu cũng trở nên cay nghiệt hơn: "Tiệc buffet thịnh soạn đấy! Hai người cứ ăn nhiều vào, tranh thủ trước khi thi nhét mỡ đầy đầu đi nhé. Như vậy sau kỳ thi quốc tế, đến tháng ba năm sau hai người không cần vất vả chạy đi chạy về nữa! Cố lên, cứ ăn đi!"
"Với tư cách trao đổi, chờ ngươi thành công thắng ta một lần, ngươi cũng khẳng khái thỏa mãn ta một cái cẩn thận nguyện vọng, hai ta đều vui vẻ, ngươi thấy thế nào?"
Dư Vĩ: "Ha ha, thật xin lỗi, không hứng thú!"
Dư Vĩnh Tuấn: "Mẹ kiếp, đại lão, lần sau loại chuyện này ngươi cùng cái tên kiêu ngạo tới không hiểu thấu tự mình nói chuyện được không? Ta rất sợ tên kia đột nhiên cảm thấy mặt mũi kỳ thật không quan trọng như vậy, thật muốn đáp ứng đề nghị của ngươi, chẳng phải các ngươi sẽ bàn bạc làm sao liên kết xử lý ta, diệt khẩu sao? Ta rất sợ đó!"
Dư Vĩ: "Ngươi cút!"
Kiều Dụ rất phiền muộn, cái tên Dư Vĩ này vẫn còn trẻ quá, quá không hiểu linh hoạt.
Loại này chỉ cần bỏ ra chút ít tiền, liền có thể đạt được thể xác lẫn tinh thần vui vẻ, rõ ràng là đề nghị cả hai cùng có lợi, Dư Vĩ vậy mà một ngụm bác bỏ, cũng không có ý định nói chuyện riêng. Dù sao hắn thật sự cảm thấy có thể nhỏ bé thao tác một chút.
Dù sao trường Thiết Nhất bên này yêu cầu của hắn chỉ là có thể vào được đội tuyển quốc gia tập huấn, sau đó ở IMO lấy được huy chương vàng là được rồi. Đội tuyển quốc gia tập huấn chỉ cần thi được sáu mươi người đứng đầu là đủ rồi, dựa theo tình hình thi đấu năm trước, điểm số của đội tuyển quốc gia bình thường đều nằm ở khu vực 84-90 điểm.
Điểm số mỗi bài thi ở CMO gấp ba so với IMO, tức là 21 điểm, hai ngày tổng cộng thi sáu bài, tổng điểm khoảng 126 điểm.
Cho nên chỉ cần đảm bảo các bài khác hoàn toàn chính xác, chỉ cần bớt một bài thôi, hắn cũng có thể lấy được 105 điểm, nếu như thao tác cực đoan hơn, mạo hiểm một chút, hắn thậm chí có thể để Dư Vĩ bớt nửa bài.
Đáng tiếc là, tên phú nhị đại này quá cứng đầu, quá nguyên tắc, hắn cũng không biết phải phê bình tên này như thế nào nữa!
Vi phú bất nhân phú nhị đại, đánh giá một sao!
Nhưng bất kể thế nào, một đám bạn bè đều thuận lợi tiến vào tỉnh đội, mọi người sắp được gặp nhau ở Thà Nước, đây là một việc rất đáng mừng.
Kiều Dụ thật muốn xem thử hai người này offline gặp lại, cuối cùng có đánh nhau hay không.
Ừm, từ cân nặng mà nói, nếu không ai nhúng tay, Dư Vĩ chắc chắn ở thế yếu. Nhất là với cái tính cách của Dư Vĩ khi đi theo ông chú Lý ở các cuộc thi toán học, những người muốn đánh hắn, ngoài giáo viên ra, chắc cũng không có ai ngăn cản.
Kiều Dụ đã bắt đầu cân nhắc sau khi mọi người đến Thà Nước, có phải nên tạo chút cơ hội để ba người gặp mặt hay không.
Như vậy hai bên đánh nhau, hắn nói không chừng còn có thể đến một màn anh hùng cứu mỹ nam ấy chứ.
Nghĩ đến thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi.
Thêm Kiều Dụ cảm thấy vui vẻ, hiệu trưởng trường Thiết Nhất cùng các giáo viên đương nhiên còn vui hơn.
Thật ra mà nói, thành tích thi toán học toàn quốc năm nay của trường Thiết Nhất không tốt lắm. Có lẽ vì năm nay đề thi quá khó, năm người của trường Thiết Nhất đăng ký dự thi, ngoài Kiều Dụ ra, những người khác đều không được giải, thậm chí đến tỉnh ba cũng không có ai đoạt được.
Nhưng hiển nhiên thất bại nhỏ này không quan trọng, sau khi có thành tích, trường vẫn tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Băng rôn chúc mừng Kiều Dụ giành được giải vàng cuộc thi toán học quốc tế Tiểu Lý đã được gỡ xuống, nhưng băng rôn chúc mừng Kiều Dụ giành được hạng nhất cuộc thi toán học học sinh trung học toàn quốc vòng tỉnh Tinh Nam lại được treo lên, kết nối liền mạch.
Trên trang chính thức của trường đăng ba tấm hình, Kiều Dụ đều xuất hiện ba lần.
Kiều Dụ cùng hiệu trưởng Trương chụp chung một tấm dưới băng rôn, Kiều Dụ cùng thầy Lan Kiệt chụp một tấm, cuối cùng là Kiều Dụ chụp chung với một đám lãnh đạo nhà trường cùng các chủ nhiệm lớp cấp hai, cấp ba.
Lần này mặc dù không có bài đăng tin tức, nhưng bức ảnh chụp chung tập thể cuối cùng đồng thời xuất hiện ở ngày hôm sau trên báo «Nhật Báo Tinh Nam» và «Tinh Thành Thần Báo»
Cho nên Kiều Dụ biết hắn lên báo là do ngày thứ hai, hiệu trưởng Trương đưa cho hắn hai tờ báo, bảo lưu làm kỷ niệm. Sau đó bị Kiều Dụ cuối tuần mang cho Hạ Khả Khả.
Dù sao Kiều Dụ thật sự không cảm thấy chuyện này có gì đáng để kỷ niệm.
Chẳng lẽ giữ lại hai tờ báo cũ nát, đợi đến khi về già lấy ra nói với cháu trai: "Nhớ năm đó...". Người khác có lẽ có hứng thú này, nhưng Kiều Dụ cảm thấy chỉ cần đến lúc già hắn vẫn còn rất giỏi, căn bản không cần phải nói ba chữ "Nhớ năm đó..." này.
Dù sao chỉ có những kẻ yếu mới hay kể về quá khứ huy hoàng.
Giống như ông ngoại hắn cùng bạn bè lúc uống rượu, hễ trên bàn rượu có người mở miệng nói ba chữ này, ông ngoại đều sẽ nói một câu: "Câm hết đi, có trẻ con ở đây, nhớ cái rắm năm đó! Lão tử chỉ tin những tên tội phạm hình sự trong ngục giam nói nhớ năm đó mới là thật, chứ mấy lão già chúng ta toàn là lũ nghèo mạt rệp thì nhớ năm đó cái quái gì!"
Tuy lời ông ngoại rất thô lỗ, nhưng Kiều Dụ vẫn cảm thấy ông ngoại hắn là một triết gia, trong những lời nói nghe có vẻ rất cộc cằn đó đều ẩn chứa đạo lý, cái kiểu nói năng hùng hồn mà chửi rủa kia, nghe đặc biệt có ý vị.
Ông ngoại sống thông suốt, chỉ tiếc trời không cho thêm năm tháng, tuổi tác đã dừng lại ở năm mươi tám tuổi.
Cổng đăng ký tham gia Đông Lệnh Doanh mở ra, trường học nhanh chóng đăng ký cho Kiều Dụ, dù sao tất cả việc nhỏ nhặt đều không cần đến Kiều Dụ phải nhúng tay vào.
Đương nhiên cuộc thi không nhận học sinh tự đăng ký, mà do trường thống nhất đăng ký.
Lãnh đội tỉnh Tinh Nam năm nay tham gia Đông Lệnh Doanh cũng đã được xác định, được công bố trên trang web toán học của tỉnh. Do chuyên gia được mời đặc biệt của trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm Tinh Nam, giáo sư nổi tiếng viện toán học trường Đại học Sư Phạm Tinh Nam, viện trưởng viện nghiên cứu Olympic toán học—— —— —— ——Lạc được chỉ định làm lãnh đội.
Sau khi xác định lãnh đội, ba mươi hai tuyển thủ có thứ hạng cao nhất vòng tỉnh và giáo viên hướng dẫn sẽ cùng tham gia một cuộc họp kéo dài một ngày.
Trong hội nghị thông báo danh sách những người đi Đông Lệnh Doanh lần này. Điều đáng mừng là, Lan Kiệt cũng có thể với tư cách một thành viên không chính thức tham gia Đông Lệnh Doanh cùng với Kiều Dụ.
Coi như Kiều Dụ thi ra một thành tích nghịch thiên giúp Lan Kiệt giành được phúc lợi.
Căn cứ theo quy tắc của ban tổ chức, mỗi tỉnh ngoài lãnh đội còn có thể mang theo mấy giáo viên hướng dẫn ngoài biên chế tham gia Đông Lệnh Doanh. Nhất là những tỉnh lớn như gần biển, Dư Giang, Tinh Nam, Tinh Bắc, vì số lượng tuyển thủ được phân phối tương đối nhiều, một lãnh đội thì sợ không quản hết.
Việc mang thêm mấy giáo viên hướng dẫn làm phụ tá là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều nhiều năm qua đều chọn những huấn luyện viên ở các trường danh tiếng, nói thẳng ra là, mọi người vẫn kỳ vọng những tuyển thủ này có thể thi tốt trong Đông Lệnh Doanh. Dù không có thời gian huấn luyện trong lúc diễn ra Đông Lệnh Doanh, nhưng có những huấn luyện viên quen thuộc ở bên, có thể làm công tác tư tưởng trước khi thi, nếu làm được thêm một bài thì thành tích sẽ tốt hơn đúng không?
Không còn nghi ngờ gì nữa, Kiều Dụ là át chủ bài của tỉnh Tinh Nam năm nay để nhắm đến IMO, tầm quan trọng của Lan Kiệt cũng từ đó được thể hiện.
Tuy rằng CMO cần chọn ra 60 người không sai, nhưng trong 60 người này, chỉ có sáu người cuối cùng có thể đại diện Hoa Hạ tham gia IMO, cả nước có đến hơn 30 khu vực thi. Điều đáng nói hơn nữa là, hàng năm, thường có vài người đến từ cùng một khu vực lọt vào top 6.
Khu yếu không có tiếng nói, chỉ có năng lực mạnh mới có thể tranh giành quyền phát ngôn... . Kinh tế là như vậy, thi đấu cũng vậy.
Tuy thêm một người thì phải chi thêm tiền, nhưng có thể thấy Trương Thiết Quân vẫn rất vui vẻ.
Nhất là gần đây mỗi khi đi họp bên ngoài về, ông đều rất rạng rỡ, đi đường mang cả gió.
Điều quan trọng nhất là, ông Trương thật sự là người rất tốt bụng. Chẳng biết lúc nào, Kiều Dụ phát hiện trong thẻ của mình nhiều hơn ba vạn tệ, đó là tiền thưởng của trường, còn ghi chú đặc biệt là, tiền thuế không cần Kiều Dụ lo, trường đã giúp Kiều Dụ nộp thuế.
Vì vậy Kiều Dụ đã phải vất vả đi tìm ông Trương, hỏi về số tiền thưởng này.
Dù sao theo như thỏa thuận trước đó, cậu phải đoạt được huy chương vàng ở cuộc thi toàn quốc mới có thể nhận được tiền thưởng của trường.
Ông Trương hào sảng vỗ vai Kiều Dụ giải thích: "Đây là tiền thưởng cho hạng nhất của cháu, lúc trước chúng ta ước định, không phải cũng không ngờ cháu lại đạt được điểm tối đa, trực tiếp đoạt hạng nhất toàn tỉnh mà! Nhưng chuyện này thì không nên nói ra. Thật ra trường nào cũng có tiền thưởng, chỉ là người ta lén lút thưởng thôi, không ai nói ra đâu."
Cái nhà trường này, thật đáng yêu, ông Trương thật sự là một người tốt!
Thế là, Kiều Dụ không cảm thấy việc ông Trương thích vỗ vai người khác là một tật xấu nữa.
Lúc này lịch trình cụ thể của Đông Lệnh Doanh cũng đã được công bố.
Đông Lệnh Doanh năm nay diễn ra từ ngày 17 tháng 11 (chủ nhật) —— —— —— đến ngày 23 tháng 11 (thứ bảy), như mọi năm, tổng cộng kéo dài bảy ngày, chính thức thi là vào hai ngày 19 và 20. Địa điểm tổ chức là ở Hươu Trong Biển, thành phố Thà Nước, tỉnh Dư Giang.
Đối với Kiều Dụ mà nói, cũng không có gì để nói. Dù sao cậu cũng không có gì để chuẩn bị cả.
Việc đi Đông Lệnh Doanh ở thành phố Thà Nước, tỉnh Dư Giang lần này, cái thu hoạch lớn nhất của cậu chính là nhận được 100 nghìn tiền thưởng cho huy chương vàng, thêm 100 nghìn cho việc vào đội tuyển quốc gia tập huấn, tổng cộng 200 nghìn. Chuyện này đã được thỏa thuận với trường trước đó.
Còn 200 nghìn nữa, thì phải đợi đến tháng 7 năm sau.
Nhưng mà dựa vào tính cách phóng khoáng của ông Trương, nếu cậu mà đoạt được huy chương vàng cuộc thi quốc tế, nói không chừng lại có thể thưởng thêm chút đỉnh ấy chứ.
Tuy không hy vọng tiền thưởng sẽ tăng thêm một chữ số, nhưng việc đổi con số hàng vạn từ số 0 sang số khác, cũng đã là một món hời lớn rồi.
Kiều Dụ hiện tại mới thật sự hiểu được kiếm tiền khó khăn đến mức nào! Cậu mệt gần chết giúp các sư huynh sửa luận văn, cũng chỉ lấy được bốn nghìn tiền học thêm mà thôi. Chuyện này nói lên rằng, tiền cá nhân kiếm được thật khó, còn tiền của đơn vị thì lại dễ hơn rất nhiều.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bạn phải có năng lực.
Cứ như vậy, thời gian nhanh chóng trôi đến ngày khởi hành.
Việc cáo biệt mẹ cũng đơn giản hơn rất nhiều, cũng chẳng cần theo quy trình, trước khi cậu kịp nói, Kiều Ỏn Ẻn đã vứt thẳng cho cậu một ngón tay về phía cửa nhà, trong miệng nói bốn chữ: "Cút mau lên đi!"
Nhưng Kiều Dụ vẫn tiến lên, rất có ý thức ôm lấy người phụ nữ mạnh miệng nhưng mềm lòng này, mới kéo hành lý rời đi.
Ngày đầu tiên của Đông Lệnh Doanh, nói trắng ra là chủ yếu để đón các đoàn đại biểu từ các khu vực và làm thủ tục đăng ký, thời gian đăng ký kéo dài từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều.
Từ Tinh Thành đi Thà Nước bằng đường sắt cao tốc cũng chỉ mất sáu tiếng, nếu đi chuyến tàu cao tốc khởi hành lúc 9 giờ 40 phút, thì khoảng 3 giờ 40 chiều có thể đến nơi. Cho nên tỉnh Tinh Nam quyết định sẽ xuất phát cùng ngày 17 luôn.
Tháng 11 là mùa thấp điểm của du lịch, tỉnh trực tiếp bao một toa xe, đối đãi với đám tuyển thủ cũng không tệ, toàn ghế hạng nhất.
Trong xe rất náo nhiệt, đa số các thí sinh trúng tuyển đều là học sinh của tứ đại danh giáo, rất nhiều người là bạn bè, cùng một trường, cho dù không cùng niên cấp, không cùng lớp, bình thường vẫn tập huấn chung nên trên đường đi không lo không có chuyện để trò chuyện.
Đương nhiên cũng có một số ít học sinh đến từ các trường trung học khác, chủ yếu là các tuyển thủ có tiếng ở Tinh Thành và cả Kiều Dụ.
Đúng vậy, trong đợt thi này, trong số ba mươi hai người lọt vào đội tỉnh mà không phải là tuyển thủ của tứ đại danh giáo, thì tổng cộng cũng chỉ có ba người đáng thương, đến từ ba trường khác nhau. Mà nếu chỉ tính ở Tinh Thành, thì chỉ có duy nhất Kiều Dụ là một mầm non đơn độc.
Lúc này, vai trò của Lan Kiệt được thể hiện.
Chỗ ngồi của hai người đương nhiên được xếp cạnh nhau, trên đường đi có thể vừa trò chuyện, tuy không náo nhiệt bằng các chỗ ngồi khác, nhưng Kiều Dụ cảm thấy rất thoải mái.
Đương nhiên, Kiều Dụ không hề bị lạnh nhạt, ngược lại, khi còn ở phòng chờ tàu, đã có những đại lão nổi danh ở các trường thường đến chào hỏi cậu. Có người làm quen, xin wechat, có người chạy đến hỏi bài, có người lại chỉ đơn giản đến chém gió với Kiều Dụ.
Lãnh đội Lạc giáo sư, trước khi lên tàu cũng đã đến nói chuyện với Kiều Dụ một hồi, thảo luận về các chủ đề cao cấp. Tỉ như hỏi Kiều Dụ thấy đề thi lần này thế nào? Sau khi thi có ý tưởng gì? Có đề nghị gì về sự phát triển của các đề thi? Vân vân…
Không còn cách nào khác, dù là bất kỳ cuộc thi nào, người hạng nhất luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt. Huống chi Kiều Dụ lại còn không cẩn thận đạt điểm tối đa.
Chỉ trong lúc chờ tàu một chút thôi, mọi người đã chưa thể ngay lập tức quen thuộc với nhau được rồi.
Tuy cậu không quen lắm với các bạn khác trên xe, nhưng trong wechat còn có hai người quen bằng tuổi, đều giành được suất tham dự Đông Lệnh Doanh năm nay.
Điều khiến Kiều Dụ tức giận nhất là, vào buổi trưa, khi cậu còn đang ăn bữa cơm hộp không ra gì trên tàu cao tốc thì Dư Vĩnh Tuấn đã đăng lên nhóm hai tấm ảnh, trong ảnh hai người đã ở trong khách sạn đang ăn buffet 7*.
Đương nhiên, các bức ảnh đều do Dư Vĩnh Tuấn tự sướng, rõ ràng tên này còn không biết xấu hổ, chủ động tiến đến, ngồi xuống đối diện Dư Vĩ. Chả biết cái tên này sao lại mặt dày được như vậy. Nhìn biểu cảm của Dư Vĩ trong ảnh thì rõ ràng cũng không hoan nghênh cái tên mập ú kia lắm.
Tiếc là hai người không có đánh nhau ngay trong nhà ăn, vì người đang đối diện kia vẫn có thời gian trả lời tin nhắn của cậu, chứng tỏ hai tay vẫn rảnh.
"Dư Vĩ thì không nói làm gì, hắn từ gần biển đi Thà Nước đi tàu cao tốc cũng chỉ hai tiếng. Nhưng ngươi ở Song Khánh, cách Thà Nước xa như vậy sao lại đến khách sạn nhanh như vậy được?" Nhìn thức ăn ngon trên bàn ăn của hai người kia, nhìn lại bữa cơm hộp không ra gì trước mặt mình, Kiều Dụ có chút tức tối lên tiếng.
Một đứa thứ ba, một đứa thứ năm, mà lại được ăn ngon hơn mình! Chuyện này có hợp lý không?"
"Đừng nói nữa, tụi mình năm giờ sáng tập trung, sáu giờ rưỡi đến sân bay, đợi 20 phút mới lên máy bay, lên máy bay ngủ bù, còn chưa tỉnh hẳn thì đã đến Thà Nước rồi."
Nghe cũng có lý.
Kiều Dụ đột nhiên phát hiện mười lăm năm ngắn ngủi của cuộc đời cậu quá hiện thực và trần trụi. Vì không đi máy bay bao giờ, nên khi tức giận, cậu đã quên rằng máy bay nhanh hơn tàu cao tốc, cảm thấy hơi xấu hổ.
Vì thế lời đáp của cậu cũng trở nên cay nghiệt hơn: "Tiệc buffet thịnh soạn đấy! Hai người cứ ăn nhiều vào, tranh thủ trước khi thi nhét mỡ đầy đầu đi nhé. Như vậy sau kỳ thi quốc tế, đến tháng ba năm sau hai người không cần vất vả chạy đi chạy về nữa! Cố lên, cứ ăn đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận