Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 93: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 93 (length: 8397)

Lưu Lượng mấy ngày nay tâm tình thật sự rất tốt, mặc dù đi đi về về một chuyến Dương Thành, quả thật rất vất vả.
Thêm nữa tiền vốn của hắn không nhiều, ở Dương Thành kia một bên ăn ở đi lại cộng thêm vé xe khứ hồi, cũng đã tốn rất nhiều, kết quả không mua được quá nhiều đồ.
Dù là như vậy, cũng đã có thể đem số tiền hắn đã tiêu ở Dương Thành kiếm về hơn phân nửa, điều này làm Lưu Lượng vô cùng kích động.
Nếu tiền vốn của hắn nhiều thêm một chút, phải chăng có thể mua được nhiều đồ hơn, sau đó có thể kiếm được nhiều tiền hơn?
Nhưng muốn có thêm nhiều tiền vốn, hắn cảm thấy khó khăn, tiền trong nhà đều đã nằm trong tay Lưu Quý.
Muốn lấy tiền từ tay hắn, Lưu Lượng cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng nghĩ đến tình hình thu nhập mấy ngày nay, hắn cảm thấy hoàn toàn có thể thuyết phục Lưu Quý.
Rốt cuộc không ai không yêu tiền, phải không?
Lưu Lượng nghĩ sau khi kiếm được tiền, mỗi tháng chạy một chuyến Dương Thành, kiếm tiền là đủ để hắn có một cuộc sống không tệ, sau đó lại có thể ở nhà ôn tập bài vở.
Lưu Lượng tâm tình vui vẻ về đến khu nhà ở, liền thấy Lưu Quý và Địch Mẫn ở ngay cửa, tình huống gì thế này?
Vừa chuẩn bị hỏi, liền bị người giữ lại, hỏi tới tấp rất nhiều vấn đề, đều liên quan đến việc hắn đi Dương Thành.
Lưu Lượng choáng váng, sao họ lại biết hắn chạy đến Dương Thành, hy vọng Lưu Văn đưa tiền cho hắn tiếp tục ôn tập bài vở.
"Sao các ngươi biết, có phải Lưu Văn gọi điện về nói không?"
"Ta thật là chưa từng thấy ai keo kiệt như vậy, thật là quá đáng ghét."
"Ta muốn có nhiều đâu, ta thuê phòng ở bên ngoài, cộng thêm tiền sinh hoạt, cũng chỉ hết năm trăm đến sáu trăm một năm."
"Ta muốn có nhiều đâu." Lưu Lượng thật không thấy nhiều à, Lưu Văn đúng là một kẻ ngốc, người thì ở Dương Thành, không biết mua một vài thứ, tranh thủ lúc tan chợ đi bán chỗ khác, mỗi tháng chạy mấy chuyến trước, một năm cũng không biết kiếm được bao nhiêu tiền.
Đừng nói năm sáu trăm, kiếm được năm sáu ngàn cũng nên, ai, thôi, cũng không thể trông chờ nhiều vào nàng, rốt cuộc đầu óc nàng đúng là đần.
Dù có thi đậu đại học thì sao, ngoài bài vở ra thì cũng chỉ có bài vở, còn lại thì không biết gì cả.
Năm sáu trăm một năm? Người có mặt nghe được lời nói coi như không của Lưu Lượng đều kinh ngạc đến ngây người.
"Trời ạ, ta đi làm một năm cũng không có nhiều như vậy." Một người buột miệng nói.
"Một người đang ôn thi, thế mà lại nói huỵch toẹt ra như vậy."
Có người còn dứt khoát hơn, nhìn Lưu Quý phu thê, "Xem ra ông Lưu đúng là phát tài, chút tiền đó đối với hai người mà nói đều là con số nhỏ."
"Gì mà, đó cũng là một con số lớn chứ." Lưu Quý thật muốn khóc, từ trước tới giờ không nghĩ tới vậy mà lại bị Lưu Lượng lừa.
"Lương một năm của ta, ngươi còn không biết sao?" Đều làm ở cùng một nhà máy, đối với công việc của đối phương, đều biết rõ bảy tám phần.
Địch Mẫn vốn còn nói Lưu Văn là vu oan người, đủ kiểu nguyền rủa thề thốt rằng Lưu Lượng căn bản không phải là người như vậy.
Kết quả không ngờ Lưu Lượng lại một mực chứng minh đúng là có chuyện đó, hơn nữa còn nói luôn cả số tiền, chuyện này khiến Địch Mẫn sao mà cãi lại được.
"Nhiều sao?" Lưu Lượng nhìn Lưu Quý trước mắt, nhìn kiểu gì cũng thấy người này sao mà hèn nhát vậy, ba hắn sao mà hèn nhát như thế.
"Ba, ba đúng là lớn tuổi rồi, vậy mà nhát gan đến vậy."
"Con cảm thấy ba nên đi ra ngoài va chạm, xem thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào."
"Thật đó, ba đến Dương Thành một chuyến thôi, con dám bảo đảm, ba nhất định sẽ không thèm để ý chút tiền lương đó."
"Ba, đi thôi, con nói cho ba nghe, lần này con phát hiện ra một con đường làm giàu."
"Thật đó, con thề, nhất định sẽ phát tài."
"Nếu không phải các người là ba mẹ của con, con thật sự không thèm nói cho các người đâu." Cũng là vì hắn tiền vốn không đủ, nếu có đủ tiền vốn, căn bản hắn sẽ không mang theo bọn họ.
Một mình mình kiếm tiền không tốt sao? Chứ cần gì phải mang theo họ, đủ thứ phiền phức, còn làm hao hụt lợi nhuận của mình.
Hiện tại là không có tiền, nên mới mang họ đi, chờ khi mình có đủ tiền vốn, căn bản không cần phải mang theo họ nữa.
Về phần nên kiếm tiền như thế nào, hắn đều đã nghĩ kỹ, cứ tăng giá nhập hàng là xong, như vậy là có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Lưu Lượng cảm thấy mình thật giỏi, không thể không nói, ý tưởng của hắn không tệ, đừng nói Lưu Quý mà cả Lưu Thành, ai cũng muốn phát tài cả.
Nhưng nghĩ đến lúc trước Lưu Lượng trước mặt Địch Mẫn nói Lưu Văn không tốt thế nào, kỳ thật mọi việc tính toán của hắn với Lưu Văn, không kể là Lưu Quý hay Lưu Thành đều rụt rè cả.
Lưu Quý lo là, cho dù đến Dương Thành nhập hàng rồi mang về đây bán, có thể kiếm được nhiều tiền hơn, kiểu làm ăn dễ kiếm tiền như vậy, sao lại không ai chú ý tới? Sao lại tới phiên thằng nhóc Lưu Lượng này làm ăn?
Quan trọng hơn là, Lưu Quý lo lắng lắm, lúc mang tiền đi thì dễ dàng, đến lúc muốn lấy tiền về, thì khó khăn trăm bề.
Lưu Quý nghĩ tới nghĩ lui, trực tiếp không đồng ý cho mượn tiền đi ra ngoài, còn Lưu Thành mặc dù cũng động lòng, nhưng cũng từ chối.
Lưu Lượng không ngờ rằng mình đã nghĩ ra biện pháp kiếm tiền tốt như vậy rồi, kết quả dù là Lưu Quý hay Lưu Thành đều không đồng ý, làm hắn tức phát điên.
"Này, sao các người nghĩ vậy, ta thật không biết phải nói thế nào nữa."
"Lần trước ta đi Dương Thành, vừa mới nhập một ít hàng, đã kiếm lại được hơn phân nửa số tiền tiêu ở Dương Thành."
"Cũng là tại vì tiền vốn của ta không nhiều, nếu tiền vốn của ta đủ nhiều thì ta hoàn toàn có thể kiếm lại hết số tiền đã tiêu."
Lưu Lượng vì để kiếm được nhiều tiền, không ngừng giải thích, không ngừng phân tích tình hình, có thể nói là để Lưu Quý bọn họ chịu bỏ tiền ra, mà đã thổi phồng việc làm ăn này như một mối lợi lớn.
Lưu Lượng nghĩ là dùng tiền để dụ dỗ Lưu Quý và Lưu Thành đồng ý đầu tiền, nhưng hắn không biết rằng, lúc hắn liên tục nói số liệu, hoặc có thể nói là liên tục nói có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì Lưu Quý và Lưu Thành hai cha con đã bắt đầu lùi bước.
Rốt cuộc họ chưa từng đi Dương Thành, cũng không biết tình hình ở bên đó, nếu đã không biết thì không cần đầu tư làm gì.
Có lẽ không kiếm được tiền, nhưng ít nhất còn hơn việc bị Lưu Lượng lừa mất vốn.
Lưu Lượng nói hồi lâu, nhưng vẫn không thể hoàn thành kế hoạch của mình, tức đến muốn hộc máu.
"Các người nhất định sẽ hối hận." Lưu Lượng giận dữ trở về phòng, "Hừ, sau này á, đừng có thèm thuồng khi thấy ta phát tài."
Lưu Lượng nghĩ tới không có nhiều hàng tồn, "Hừ, không phải là không bỏ tiền sao, ta không tin, tiền vốn của ta ít thì ta không thể làm ăn được."
"Ta cùng lắm thì không ở Dương Thành, ta mua đồ xong là đi ngay." Lưu Lượng nghĩ như vậy thì tốt, không cần tốn tiền ăn ở, chỉ tốn vé tàu khứ hồi, cộng thêm chút tiền cơm, hẳn là rất dễ kiếm được nhiều tiền.
Nghĩ đến đây, Lưu Lượng đã quyết định, tiếp tục đi tàu đến Dương Thành, hừ, không phải là không giúp hắn tiếp tục ôn thi đại học à, không cho hắn tiền à, hắn tự mình nuôi sống mình.
Kiếm tiền khó khăn sao? Căn bản không hề khó, nhẹ nhàng một năm kiếm năm sáu ngàn là được.
Chờ năm sau hắn thi đậu đại học danh giá, rồi kiếm được một món tiền lớn, nhất định phải ở trước mặt Lưu Văn mà đắc ý một phen, cho nàng mở mang tầm mắt.
Mấy ngày tiếp theo, Lưu Lượng nhìn thấy người nhà họ Lưu thì ngoài hừ lạnh ra thì vẫn là hừ lạnh, còn người nhà họ Lưu đối với hành vi của hắn thì trực tiếp làm ngơ, xem như hắn không tồn tại.
Địch Mẫn thì cảm thấy Lưu Lượng nên suy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc nếu làm ăn dễ kiếm tiền như vậy, thì ai ai cũng đi kiếm tiền rồi.
Điều làm nàng đau lòng là, Lưu Lượng lại nói rằng nàng đang cản trở việc hắn kiếm tiền phát tài, chuyện đó làm Địch Mẫn tức đến phát điên, tức đến nằm bẹp ở trên giường.
Nhưng việc này lại khiến vợ chồng Lưu Thành kia thích thú, ai bảo Địch Mẫn bình thường cứ nuông chiều Lưu Lượng làm gì.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận