Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 587: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 43 (length: 8611)

Trương Hồng càng nghĩ càng thấy không ổn, "Như vậy nhà nát, làm sao mà thuê được giá cao như vậy."
"Hơn nữa đối phương còn muốn hỗ trợ trang trí nhà, có phải là đầu óc có vấn đề rồi không."
Nếu như là ký túc xá, Trương Hồng thừa nhận cái giá này không cao, có điều vấn đề là bên kia có thể là nhà cũ, nhìn là biết cũ kỹ lắm rồi.
"Ngươi cũng phải xem khu vực chứ?" Mẫn Vân Hạo bực mình nói, "Ngươi xem chung quanh là khu trường học, còn có môi trường xung quanh."
"Ở gần đó mở công ty cũng không ít."
"Cũng chỉ là bọn họ không biết, lần trước ta nghe một đồng nghiệp nói, người nước ngoài ấy thích những nhà như vậy lắm, tiền thuê nhà có khi không rẻ đâu."
Mẫn Vân Hạo khẽ thở dài, "Thôi, đừng nói nữa, nói cũng chẳng có ý gì."
"Trước kia Lưu Đống đều xài hết, sau này ấy, hắn có tiền là sẽ để dành mua nhà."
"Không nói một năm mua một căn nhỏ, hai ba năm mua một căn nhỏ là không vấn đề gì đi."
"Đến lúc đó dưới tên có đến mười bộ nhà thương mại cho thuê, một tháng ít nhất cũng có hai vạn tiền thuê nhà thu nhập."
"Thêm tiền thuê nhà của nhà cũ nữa, một năm thu nhập nhẹ nhàng quá năm mươi vạn không thành vấn đề."
"Đến lúc đó lại mua nhà, chẳng phải nhẹ nhàng hơn trăm vạn à."
"Ngươi cũng đừng có mà cứ trước mặt cha con Lưu Đống nói mãi, Tiểu Tông ra nước ngoài học, tương lai tiền đồ thế này thế kia."
"Người ta không xuất ngoại, đã có thể nhẹ nhàng sống những ngày tháng hạnh phúc như vậy rồi, ngươi làm sao so được với người ta."
Mẫn Vân Hạo nghĩ đến đồng nghiệp vẫn hay nói câu, "Thật là chúng ta vất vả cố gắng bao lâu, kết quả lại chỉ bằng điểm khởi đầu của người ta."
Mẫn Hách Tông vốn dĩ không muốn nghe Mẫn Vân Hạo nói, không ngừng tự an ủi, là do hắn không muốn hắn ra nước ngoài học, nên mới nói những lời đả kích người như vậy.
Trương Hồng rất nhanh đã tỉnh lại, thấy Mẫn Hách Tông ủ rũ, "Ý ngươi là sao, không phải mười mấy vạn đô la à, chẳng lẽ con trai ta không kiếm được à?"
"Còn sẽ tăng lương nữa, giờ chưa được thì đến lúc đó nhảy việc đổi chỗ khác."
"Ai còn như chúng ta thế này, vào một chỗ rồi làm đến về hưu."
Trương Hồng quay đầu nhìn Mẫn Hách Tông đang ỉu xìu, "Con trai à, mặc kệ người khác nói sao, ta đều ủng hộ con ra nước ngoài học."
"Dù tổ tiên Lưu Văn có để lại cho nàng không ít đồ, thì nàng cũng chỉ như cha nàng, đều là người không có tiền đồ."
"Gia đình ta điều kiện tiên quyết không thể so với Lưu gia, nhưng chỉ cần con cố gắng, nhất định sẽ hơn Lưu Văn."
Trương Hồng trước đó còn chần chừ, có nên bán nhà không, nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn quyết định, bán nhà để cho Mẫn Hách Tông ra nước ngoài học.
Mẫn Vân Hạo nghe Trương Hồng quyết định mà giật mình, rõ ràng trước còn chưa nghĩ ra đủ điều, kết quả không ngờ mới đó mà đã quyết định rồi.
Nhưng trước mặt con, hắn không thể cãi nhau với Trương Hồng, "Thôi được, bán nhà thì bán nhà, con có tiền đồ là được."
"Đúng." Bán nhà là việc lớn, dù cũng là để cho Mẫn Hách Tông đi học, nhưng nàng lo lắng nếu như bây giờ không nói, một lát sẽ đổi ý.
Nói ra khỏi miệng rồi, nàng nhìn chằm chằm Mẫn Vân Hạo xem, thấy biểu tình của hắn có chút khó coi, không khỏi lo lắng, sau khi nghe hắn nói xong thì mới thở phào.
"Cái trường học cấp học bổng cho Tiểu Tông thì cũng được thôi, có điều danh tiếng không lớn lắm."
"Ngươi xem lời Lưu Đống đăng trong nhóm, thấy mà bực."
"Ta cảm thấy vẫn nên học trường tốt một chút, như vậy Tiểu Tông tốt nghiệp xong đi làm cũng tốt hơn." Trương Hồng chần chừ một lúc, cẩn thận nhìn Lưu Đống, muốn xem thái độ của hắn.
Dù sao bỏ học bổng thì đồng nghĩa với việc bọn họ phải bỏ ra nhiều tiền hơn để cho Mẫn Hách Tông ra nước ngoài học.
Mẫn Hách Tông vốn cho rằng được ra nước ngoài học là không tệ rồi, không ngờ Trương Hồng lại nói muốn cho hắn học trường tốt hơn, sao mà không khiến hắn kinh ngạc cho được.
Ai mà chẳng muốn học đại học có chút danh tiếng, như thế thì ở trước mặt người thân cũng nở mày nở mặt.
Từ bỏ học bổng? Mẫn Vân Hạo không ngờ tham vọng của Trương Hồng lại càng ngày càng lớn.
Lại xem Mẫn Hách Tông đã không thể nén nổi vui sướng, biết rằng dù hắn có lên tiếng ngăn cản, cũng chỉ làm mẹ con bọn họ không vui.
"Ta không có ý kiến, miễn là tài chính đủ là được." Mẫn Vân Hạo tự an ủi mình.
"Ta nghĩ rồi, nhà có thể bán được mấy chục vạn."
"Rồi tiền lương hàng năm chúng ta cũng có thể tiết kiệm được chút ít..." Trương Hồng nói đến đây, giọng không khỏi nhỏ lại.
"Rồi..." Mẫn Vân Hạo tiếp tục hỏi, "Bỏ học bổng, chúng ta phải bù vào lỗ hổng lớn như vậy."
"Tiểu Tông, chuyện gia đình, lần trước ta đã nói với con rồi, con từ bỏ học bổng để học trường tốt, con không thể giống Tiểu Triết, cứ ở Mỹ mà học, con phải đi làm thêm."
"Hoặc là con không bỏ học bổng, con sẽ không cần đi làm thêm, tiền bán nhà, thêm vào tiền mà ta với Mụ bớt ăn bớt mặc gửi qua, cũng có thể cho con học xong."
"Con tự đưa ra lựa chọn đi." Mẫn Vân Hạo ngược lại hy vọng Mẫn Hách Tông có thể chọn đi làm thêm.
Có thể rèn luyện hắn mà còn đảm bảo sau khi có bằng, bằng lại giá trị hơn, có điều việc này còn phải do chính Mẫn Hách Tông đưa ra lựa chọn.
"Làm thêm cái gì." Trương Hồng sốt ruột, "Tiểu Triết có làm thêm đâu."
"Con trai ta đương nhiên cũng không thể đi làm thêm, con không biết làm thêm là ảnh hưởng việc học à?"
"Còn có mụ ngươi cũng vậy, cả ngày cứ mở miệng là cháu đích tôn, coi như thương cháu lắm ấy."
"Giờ cần dùng đến tiền thì bà ấy như chết rồi ấy, không biết đưa tiền gì cả."
"Mà thôi con cũng nói rồi, bọn họ không có tiền, ừ thì, không đưa tiền cũng là do bọn họ, chúng ta cũng không ép được."
"Có điều bà ấy không đưa tiền thì còn những chuyện khác giúp một tay được đó."
"Vậy đi, chờ Tiểu Tông đi du học Mỹ, ta đem cái nhà bên này cũng cho thuê, một năm cũng kiếm thêm được hai vạn."
"Cho thuê thì chúng ta ở đâu?" Phản ứng đầu tiên của Mẫn Vân Hạo là không có chỗ ở.
"Thì qua ở nhà mụ ngươi đi, đúng rồi, bà ấy thích cháu đích tôn mà, nhất định cũng mong Tiểu Triết có tiền đồ."
"Tuy ta thấy chúng ta phải kiếm tiền để con trai đi Mỹ học, nhưng không thể không cho con tiền sinh hoạt được."
"Thôi vậy, mỗi tháng ta sẽ đưa mụ ngươi năm trăm tiền sinh hoạt, bao gồm cả tiền điện nước gì đó."
"Như thế thì tiền lương chúng ta sẽ tiết kiệm được thêm mấy vạn."
"Rồi tan làm về, mình xem còn chỗ nào kiếm tiền được thì làm." Trương Hồng khẳng định, Mẫn Hách Tông đi nước ngoài là để học, sao có thể đi làm thêm.
Nếu như nhất định phải đi làm thêm thì đó là việc của hai vợ chồng họ.
A, không thể nào, lời Trương Hồng nói làm Mẫn Vân Hạo ngây người, "Ngươi nói ở bên nhà mụ ta, bên nhà mụ ta có chỗ mà ở sao?"
"Chẳng phải có một gian phòng nhỏ sao, đủ chỗ chúng ta rồi."
"Rồi tầng gác xép để đồ."
"Được, quyết định như vậy, mụ ngươi ấy cũng vậy, chẳng nghĩ cho Tiểu Tông là cháu đích tôn của nhà họ Mẫn gì cả."
Trương Hồng biết sắp xếp của nàng sẽ khiến người nhà họ Mẫn bất mãn, nhưng nàng mặc kệ.
"Chuyện này giao cho ngươi, ngươi nghĩ xem ai mới là con trai ngươi."
"Ai mới là người nuôi ngươi khi về già." Trương Hồng đã sớm khó chịu cái đứa con dựa hơi nhà họ Mẫn, con của em gái Mẫn Vân Hạo kia rồi.
Hơn nữa nàng nghe nói cái nhà cũ bên đó có khả năng bị giải tỏa, nếu bọn họ không dọn về đó ở, chờ nhà giải tỏa, không biết ai sẽ được lợi đâu.
A, không thể nào, chuyện này lại bắt hắn phải về nói, Mẫn Vân Hạo không khỏi chần chừ.
"Sao, ngươi không đi?" Trương Hồng không chờ Mẫn Vân Hạo trả lời, đã trừng mắt lên.
Mẫn Vân Hạo biết làm sao bây giờ, ngoài đồng ý thì vẫn chỉ là đồng ý.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận