Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 41: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 41 (length: 8226)

Lưu Văn kỳ thật cũng không rõ ràng, "Ta cũng không biết nói."
"Ta cảm thấy học đại học y khoa cũng không tệ, học chính trị và pháp luật đại học cũng không tệ, học ngoại ngữ đại học cũng không tệ."
"A a a, ta cũng không biết nói." Lưu Văn phát hiện nàng lâm vào cục diện lưỡng nan, cũng không biết nên làm cái gì.
Chính trị và pháp luật đại học? Vừa rồi Lưu Văn không có nói ra, Dương Hoành nhìn hướng Lưu Văn, "Chính trị và pháp luật đại học ư, sau này ra trường sẽ vào công kiểm pháp?"
Lưu Văn gật gật đầu, chẳng qua nếu như bắt nàng chọn, hẳn là sẽ chọn làm luật sư, trước kia xem phim truyền hình Hong Kong, xem đến luật sư trên tivi đẹp trai như vậy, liền khiến nàng bị trấn trụ.
Dương Hoành nghĩ nghĩ, "Đó cũng là lựa chọn không tồi, bất quá thôi, hẳn là phải thuộc lòng không ít điều luật, đầu óc ta..."
Tuổi tác càng lớn, trí nhớ không tốt, vẫn là không muốn giày vò, "Ta cứ làm bác sĩ vậy."
Giống như Vương Quyên nói, như vậy cha mẹ thân thể không tốt, cũng có thể chăm sóc một chút.
Quan trọng hơn là làm bác sĩ cũng coi như có tay nghề, Dương Hoành cảm thấy cái sắp xếp này rất tốt.
"Học ngoại ngữ đi." Lâm Viễn nghĩ ngợi một lát.
A, Lưu Văn kinh ngạc nhìn hướng Lâm Viễn, đây là cho nàng đề nghị sao?
Thật tình mà nói, nàng đối với việc làm bác sĩ cũng không có quá nhiều hứng thú, dù sao làm bác sĩ không dễ dàng, còn học ngoại ngữ thì trong hai mươi năm tới thu nhập không thấp.
Nhưng có vấn đề mấu chốt, đó là nàng là người làm nhiệm vụ, nghĩa là sau khi nhiệm vụ này kết thúc, nàng sẽ có nhiệm vụ mới.
Mặc dù không biết nhiệm vụ tiếp theo khó như thế nào, sẽ đến thời đại nào, nhưng có thể biết được là, biết chút y thuật đối với mình đều tốt.
"Ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn là muốn học đại học y khoa, ta muốn làm bác sĩ." Lưu Văn kiên định nói.
"Cũng không biết trừ ngoài kinh thành ra, còn có đại học y khoa nào tốt hơn." Haizz, thời đại không có internet, muốn tra chút tài liệu đều rất khó khăn.
"Đại học y khoa phía Nam." Lâm Viễn nhanh chóng báo một cái tên trường đại học, "Ở Dương Thành."
Đại học y khoa phía Nam à, tọa lạc ở Dương Thành, ồ, chỗ đó à, cách xa quê nhà, rời kinh thành thì lại càng xa, Lưu gia dù có biết nàng ở đâu học đi nữa cũng sẽ không tìm tới cửa.
Đợi nàng tốt nghiệp sau, cố gắng ở lại Dương Thành làm việc, không tin vợ chồng Lưu Quý bị bệnh lại còn lặn lội đường xa đi Dương Thành tìm nàng.
"Được, vậy thì đi Dương Thành." Lưu Văn quyết định ngành học mình muốn theo đuổi.
"Đúng rồi, Lâm ca, anh chuẩn bị đi học đại học nào." Lưu Văn chọn được trường đại học mình muốn học xong, phát hiện cả ba người đều đã có mục tiêu, nhưng Lâm Viễn vẫn chưa có.
"Đại học Trung Sơn, khoa Triết học." Lâm Viễn đã sớm có mục tiêu.
Khoa Triết học? Trời ạ, Lưu Văn đúng là một phen bội phục Lâm Viễn, đổi lại là nàng, nếu bắt nàng chọn một ngành không thể nào học được thì đó chính là triết học.
Đều nói học triết học không có ai là kẻ ngốc, nghĩ cũng đúng, ngành học sâu xa như vậy, nếu là người ngốc thì sao tốt nghiệp nổi.
Bất quá nàng tò mò, "Chuyên ngành Triết học, ta rất tò mò vì sao anh lại chọn học chuyên ngành này."
Vương Quyên và Dương Hoành mặc dù không hiểu chuyên ngành triết học nghiên cứu cái gì, nhưng bọn họ nghe thấy chuyên ngành này cũng đã thấy rất sâu xa.
"Chỉ là cảm thấy chuyên ngành này hợp với ta." Lâm Viễn biết rất nhiều người sẽ thấy kỳ lạ vì lựa chọn chuyên ngành của anh, anh chỉ là muốn thử một chút thôi.
Lý do này đủ mạnh mẽ, Lưu Văn xấu hổ cười, được rồi, ý tưởng của đại lão, không phải hạng phàm phu tục tử như bọn họ có thể suy nghĩ được.
Bốn người lại bắt đầu cúi đầu làm bài, ngay lúc này, nghe được tiếng gõ cửa, âm thanh rất lớn.
Bốn người đều rất là kỳ lạ, bình thường giờ này, không có ai sẽ đến đây tìm người, nếu có người đến tìm, thì đó cũng là tìm Lâm Viễn.
Lâm Viễn cũng không hiểu, giờ này sẽ có ai tìm mình, một bên suy nghĩ một bên chậm rãi đi đến chỗ cửa lớn.
Gõ cửa hồi lâu, Lưu Hà, phát hiện không có ai mở cửa, nghĩ chắc là Lưu Văn cố ý không mở, "Lưu Văn, mày mở cửa ra."
"Tao biết mày ở trong phòng, đừng có giả chết."
Lưu Hà lớn tiếng kêu la, vốn dĩ đang đi chậm rãi, Lâm Viễn nghe thấy là Lưu Hà liền tăng nhanh tốc độ trở lại nhà chính, "Chị của em?"
Lưu Văn biết Lưu Hà nhất định sẽ tìm tới cửa, chỉ là không ngờ là đến mức ngay cả một buổi tối cũng không chờ, "Nhất định là vì tài liệu học tập."
"Quyên tỷ..." Lưu Văn bất đắc dĩ nhìn sang Vương Quyên.
"Sách của tao." Vương Quyên biết Lưu Văn không phải sợ Lưu Hà, mà là không muốn cãi nhau với nàng vào lúc này, để lỡ mất thời gian.
Biết người đứng ngoài cửa là ai, Lưu Văn nhanh chóng đi mở cửa, "Ôi chao, kêu gì vậy."
"Mày không mở cửa." Lưu Hà đẩy Lưu Văn ra, muốn đi vào phòng của nàng, "Tao biết mày mang theo sách giáo khoa."
"Tao và chồng chuẩn bị tham gia thi đại học." Lưu Hà nói trước ý đồ đến của mình.
"Các người tham gia thi đại học, đó là việc của các người, sao, các người muốn mượn sách giáo khoa?" Lưu Văn đối với cái hành vi không biết lý lẽ này của Lưu Hà cảm thấy buồn cười.
"Chúng ta cũng muốn tham gia thi đại học, còn tài liệu học tập, thì không thể cho mượn được." Lưu Văn lúc trước còn nghĩ, có nên cho nàng mượn sách tài liệu sơ trung không.
Dù sao thì nàng cũng chỉ học hết cấp hai, mang sách tài liệu cũng là sơ trung, nhưng giờ xem thái độ và giọng điệu này của nàng, Lưu Văn không muốn nhẫn nhịn.
Loại người này cứ tỏ vẻ người khác đều phải nhường nhịn nàng, rõ ràng giờ đang là lúc nàng ta cần phải đi nhờ người khác, kết quả vẫn là thái độ đó.
"Việc các người tham gia thi đại học thì liên quan gì đến tao." Lưu Hà tăng tốc độ xông vào phòng Lưu Văn, phát hiện sách tài liệu lúc trước mình thấy đã không còn.
"Sách đâu?" Lưu Hà xoay người, hung dữ nhìn Lưu Văn, "Mày đừng nói là mày không có mang sách phụ đạo tới đây."
"Mày lúc trước đã thừa nhận là có nói mang sách tới đây." Lưu Hà không ngờ Lưu Văn lại nhanh tay như vậy.
Nhưng không sao, nàng biết Lưu Văn có sách là được, không lo nha đầu này không chịu.
"Đúng vậy, tao có mang theo sách giáo khoa cấp hai." Lưu Văn đương nhiên thừa nhận.
"Không thể nào." Lưu Hà kinh hô lên, "Lần trước tao còn thấy có sách giáo khoa cấp ba."
Lưu Văn cũng không tranh cãi với nàng, ra hiệu cho nàng nhìn căn phòng, "Phòng này hai người ở, tao và chị Vương."
"Đồ của tao ít, chị Vương liền để sách ở chỗ của tao."
"Bây giờ sắp thi đại học rồi, chị Vương đương nhiên muốn mang đi."
"Mày không cho rằng chỉ có vợ chồng các người mới tham gia thi đại học chứ." Lưu Văn liếc mắt nhìn Lưu Hà.
"Hơn nữa tao mới học hết cấp hai, sao tao có sách tài liệu cấp ba."
"Tao muốn mang sách tài liệu cấp ba cũng không có chỗ để mà cầm." Lưu Văn cứ một mực nói sách là của Vương Quyên.
Lưu Hà làm sao bây giờ, giờ nàng ta cũng đã bình tĩnh lại, đúng vậy, Lưu Văn mới học hết cấp hai, sao lại có sách giáo khoa cấp ba.
Nhưng sách là của Vương Quyên, người ta dựa vào đâu mà cho mày mượn? Người ta cũng cần sách để học nữa.
Nhưng cứ bỏ cuộc như vậy sao? Lưu Hà vừa nghĩ đến cơ hội trở về kinh thành ở ngay trước mắt, làm sao mà cam tâm từ bỏ.
Nghĩ ngợi một lát, nàng rất nhanh quỳ xuống, Lưu Văn trợn mắt, nàng biết Lưu Hà là người rất tàn nhẫn, sẽ không chỉ vì mấy quyển sách mà quỳ xuống như vậy.
"Mày làm gì vậy."
"Em gái, chị biết hành vi của chị rất quá đáng, nhưng mà chị thật sự không còn cách nào."
"Chị và Phạm Triết vẫn luôn ở nông trường, không có quan hệ gì cả, nhưng chị không muốn hai đứa con của chị cũng cứ ở nông trường mãi."
Lưu Hà biết vợ chồng bọn họ căn bản không nằm trong mắt Lưu Văn, cũng chỉ có thể mang hai đứa con trai ra.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận