Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 190: Cữu cữu là đại lão 94 (length: 7810)

Lưu Văn mới không biết sẽ đi một chuyến, vậy mà lại làm Lưu gia nổi lên một trận sóng gió lớn như vậy.
Nàng thì thực vui vẻ đi theo sau lưng Hoắc Quang, đi về phía nam làm khảo sát, đương nhiên cũng là tiện đường du sơn ngoạn thủy, ha ha thưởng thức mỹ thực.
Cứ như vậy, bọn họ chơi một đường, mà Hoắc Quang cũng ở tại Dương thành gặp mấy người bạn tốt, cùng bọn họ nói chuyện hợp tác được mấy mối.
Lưu Văn biết một số người đều là từng là những chủ hàng mà Hoắc Quang lấy hàng trước đây, không ngờ mấy năm này, hắn đều không hợp tác với bọn họ, vậy mà vẫn còn liên hệ.
"Lợi ích là vĩnh hằng, mặc dù hiện tại ta không làm buôn bán nhỏ, nhưng ta cũng không phải không có tiến bộ."
"Có những người kiếm được tiền, một đường phát đạt, có những người trước đây làm ăn càng lớn, nhưng kết quả..." Hoắc Quang sau khi ra nước ngoài, ngẫu nhiên cũng sẽ liên hệ với họ một hai lần, biết những người trước kia phong quang trên thị trường bán buôn, giờ cũng không biết ở đâu.
"Kinh thành kia chẳng phải cũng có rất nhiều người như vậy sao?"
"Không nói đâu xa, ngay mấy cái ngõ nhỏ sát vách, chẳng phải cũng có người phát tài, phách lối hết cỡ đấy thôi."
Lưu Văn từ xa gặp qua họ, đi đường cảm giác đều là nghênh nghênh ngang ngang, một bộ lão tử thiên hạ đệ nhất tư thế.
Sau khi có tiền, cả ngày mời bạn bè ăn nhậu, sau lại quan hệ với mấy bạn không tốt, chơi mạt chược từ nhỏ tới lớn, đến cuối cùng là càng đánh càng to, cũng từ lúc đầu thắng nhiều thua ít đến thắng ít thua nhiều. Người một khi thua tiền, đương nhiên là nghĩ đến muốn gỡ vốn, cũng cứ vậy càng lún càng sâu.
"Đánh bạc và D đều là không thể đụng vào." Hoắc Quang biết Lưu Văn về sau sẽ ra nước ngoài học, tiện đường nhắc nhở.
"Ta biết ta biết." Lưu Văn lại không phải là một đứa trẻ con, đương nhiên biết có nhiều thứ là không được đụng vào.
"Ta đâu phải là người ngu."
"Ngươi xem mấy người đắc ý trước kia, trước thì hận không thể ăn một chén đổ một chén, bây giờ cơm ăn cũng thành vấn đề."
Không phải là không có cơ hội đứng lên, đã từng họ cũng có cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời, nhưng họ căn bản không leo ra khỏi hố cờ bạc, có chút tiền, liền tiếp tục đi đánh bạc.
Hoắc Quang chưa từng gặp qua, hoặc nói là không chú ý, với những người không quan tâm, hắn đều không lãng phí thời gian, hắn chỉ nghe Dương Hải nhắc qua vài lần.
"Nghĩ giàu nhanh, thực ra không quá khó, nhưng làm thế nào để duy trì, là một vấn đề lớn."
"Ta cảm thấy vì sao họ không thể giống như ông La, làm cái ông chủ cho thuê nhà?" Lưu Văn từ đầu căn bản không biết một ông lão bình thường không thể bình thường hơn, lại có mấy căn nhà nhỏ dưới danh nghĩa.
Ông La? Hoắc Quang cười, "Đó là do tổ tiên ông ấy, vốn cũng không ít, nhưng mà hút thuốc, đánh bạc, liền làm tan gia bại sản gần hết rồi."
"Sau này ông La sáng sớm ra ngoài làm công kiếm tiền, nuôi sống gia đình, kiếm tiền xong liền mua nhà, mấy năm trước nhưng là chịu không ít khổ sở."
"Ông ấy đã từng thua lỗ rồi, cho nên sẽ không dễ dàng đi đánh bạc, nhưng nhiều người đều là nghe người ta nói cờ bạc có hại như thế nào, nhưng họ cảm thấy có tiền, chơi bạc cũng không sợ mất nhà."
"Hơn nữa, tiền thuê hàng tháng, với nhiều người là một khoản thu nhập lớn, nhưng đối với những người kiếm nhiều tiền mà nói, thật không để vào mắt, không phải thì tại sao họ lại đi đánh bạc, chẳng phải là vì thấy cờ bạc tốt, tiền tới nhanh."
Lưu Văn đã hiểu, những người đó cũng không phải là thật thích đánh bạc, chỉ là hưởng thụ tốc độ kiếm tiền mà thôi, "Cũng không thể hưởng thụ cờ bạc, mà nghĩ kiếm tiền bằng cách nào."
"Chính là quá để ý, nên nhiều chỗ đều không để ý đến."
Hoắc Quang nhìn Lưu Văn vẻ mặt không hiểu, muốn nói, trẻ con vẫn là trẻ con, căn bản sẽ không nghĩ tới nhiều như vậy.
"Ngươi lớn rồi, thấy nhiều thứ, sẽ sinh lòng tham." Hoắc Quang cảm thấy hiện tại hắn cũng có chút lòng tham.
Trước kia nghĩ là làm sao cho cuộc sống của hắn và Tiểu Văn ngày càng tốt hơn, có thể thì làm những kẻ bắt nạt họ không có kết cục tốt đẹp.
Mà sau khi tài phú nhiều lên, hắn phát hiện hắn muốn càng nhiều thứ.
Hoắc Quang cũng sẽ có lòng tham sao? Lưu Văn vẫn luôn cho rằng hắn là một người vô dục vô cầu.
Thấy biểu cảm kinh ngạc của Lưu Văn, Hoắc Quang cười, "Hy vọng Tiểu Văn ngươi sẽ không giống ta."
Không giống hắn? "Trở nên tham lam sao?"
"Nhưng ta lớn lên, thấy nhiều người, gánh vác trách nhiệm cũng nhiều, đương nhiên sẽ trở nên ngày càng tham lam hơn."
"Chỉ cần không làm chuyện xấu là được."
"Hơn nữa người nếu thực sự vô dục vô cầu, liền sẽ không cố gắng, trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi cho xong, dù sao chúng ta hiện tại có của ăn của để, cũng có thể giống như ông La, làm một ông chủ nhà trọ hạnh phúc."
"Nhưng cậu còn trẻ, cậu có thể càng cố gắng."
"Ngươi không cố gắng?" Hoắc Quang phát hiện cô bé này chỉ nói phải để hắn cố gắng, mà không hề nói về chuyện mình cố gắng ra sao.
"Ta đương nhiên phải cố gắng, ta tính trong lúc học đại học sẽ ra ngoài làm thêm kiếm tiền, ta muốn tặng cho trường tiểu học trong thôn một số sách vở, nếu có thể thì ta muốn mua chút máy cassette."
"Để bình thường họ có thể nghe chút tin tức, có thể nghe băng nhạc tiếng Anh." Các trường bên ngoài đã bắt đầu dạy tiếng Anh.
Học sinh thành phố lớn, từ lớp năm tiểu học đã bắt đầu học tiếng Anh, một số nơi thì bắt đầu học từ lớp 6.
"Ta đã hỏi bọn trẻ ở trong thôn, chúng nó học tiếng Anh từ cấp hai, nhưng giáo viên ở trường cấp hai thị trấn không giỏi lắm, cho nên khi chúng nó tham gia thi cấp ba và thi đại học, tiếng Anh thường bị mất điểm nhiều."
"Ta hy vọng chúng nó có thể thông qua việc học mà thay đổi vận mệnh." Nói mãi những điều như phải học giỏi thì tương lai mới tốt, vẽ cái bánh quá nhiều cũng chẳng bằng trong thôn xuất hiện một người thi đỗ đại học mà thay đổi được vận mệnh của mình.
"Cho dù sau này chúng nó không có học tiếp, bỏ học ra ngoài làm thuê, thì học thêm chút gì đó, có lẽ sẽ thay đổi được vận mệnh."
"Nghe nhiều về thế giới bên ngoài như thế nào, thì mới không dễ dàng nghe lời đường mật của mấy kẻ buôn người, liền bị lừa, rồi bị người ta bắt cóc."
Mặc dù nàng chưa chắc giúp được nhiều người hơn, nhưng giúp được một hai, liền giúp một hai.
Hoắc Quang cho rằng Lưu Văn trước đây quyên góp một khoản tiền cho trường tiểu học trong thôn, đã là làm rất tốt rồi, không ngờ Lưu Văn lại có suy nghĩ chu đáo đến vậy.
"Sao tự nhiên ngươi lại nghĩ tới làm cái này?" Hoắc Quang biết Lưu Văn với người trong thôn bình thường cũng có liên hệ, nhưng việc thư từ qua lại nhiều, cộng thêm việc Lưu Văn vốn là một đứa trẻ con, tình cảm sẽ dần trở nên nhạt.
Không ngờ cô bé này còn nhớ đến những điều đó, thật là một đứa trẻ có tình cảm.
"Cũng không hẳn là đột nhiên, ta thỉnh thoảng xem nhật ký của cha mẹ, trên đó có ghi về lúc cha mẹ tới thôn làm thanh niên trí thức, người trong thôn giúp đỡ cha mẹ."
"Ta không có năng lực thì thôi, nhưng ta hiện tại có năng lực, đương nhiên nên hồi báo một chút."
"Ta nghĩ đây cũng là chuyện cha mẹ sẽ làm." Lưu Văn nói rằng nàng chỉ làm những điều mà vợ chồng Hoắc Tư Kỳ sẽ làm.
Ngay cả Lưu Văn cũng biết việc đó, không có lý gì hắn so với con bé này lớn hơn, lại không bằng con bé hiểu chuyện, đúng vậy, hắn có thể đi giúp đỡ nhiều người hơn.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận