Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 191: Cữu cữu là đại lão 95 (length: 8576)

Bốn năm đại học, Lưu Văn có thể nói bận tối mắt tối mũi, bù đầu bù óc.
Không phải đi làm thêm, thì là ở thư viện đọc sách, xung quanh bạn học và bạn cùng phòng, đều nhao nhao yêu đương, có người thì chia tay, rồi lại tiếp tục yêu.
Chỉ có Lưu Văn vẫn luôn cố gắng học tập, cố gắng làm thêm, không phải là không có người đoán xem có phải nhà nàng điều kiện không tốt hay không, nếu không sao lại cố gắng như vậy.
Đặc biệt là khi mấy năm là bạn học, mọi người đều biết cha mẹ nàng đều mất, chỉ là dựa vào cậu sinh sống, mà cậu thì đang học tập và làm việc ở Mỹ, mấy năm nay đều không về nước.
Bọn họ cũng không thấy trên người Lưu Văn có món đồ hàng hiệu nào, toàn là đồ trong nước, đặc biệt là mấy bộ quần áo đều là mua từ chợ đầu mối.
Vô số bằng chứng chứng minh, cậu của Lưu Văn là đi Mỹ học tập và làm việc, bất quá mấy năm nay không có trở về, có lẽ đối phương cũng đã sớm kết hôn sinh con ở Mỹ, không quản Lưu Văn cũng là chuyện khó nói.
Đối với mấy tin tức liên quan tới nàng bị đồn thổi trong trường học, Lưu Văn cũng từng vô tình nghe người khác nhắc qua, lúc đầu nàng thật sự không liên tưởng tới mình, cũng nghe tiếp, mới biết mọi người nghĩ về nàng như vậy.
Nàng làm thêm kiếm tiền, cố gắng đọc sách, chẳng lẽ nàng chính là có điều kiện gia đình không tốt?
Lưu Văn cũng chỉ nghe một chút, xem như điều hòa cuộc sống căng thẳng tẻ nhạt.
Hừ, muốn biết nàng cố ý bận rộn như vậy, ngoài việc muốn kiếm tiền ra, còn có một nguyên nhân, là vì chuẩn bị cho việc đi du học.
Không còn cách nào, dù có thể nàng không cần phải đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt và học phí, nhưng chuyện học hành đều không hề dễ dàng.
Để thích ứng với nhịp sống bận rộn sau khi du học, Lưu Văn đã sớm nghĩ kỹ, bốn năm đại học, nàng muốn càng cố gắng hơn mới được.
Mọi người thấy Lưu Văn cố gắng như vậy, nghĩ chắc là nàng sẽ thi nghiên cứu sinh toàn quốc, nhưng không ngờ nàng không đăng ký, điều này khiến mọi người khá kinh ngạc.
Các giáo sư trong trường đối với việc Lưu Văn không đăng ký nghiên cứu sinh, ngược lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Nếu như nói trước đây họ còn nghĩ xem liệu Lưu Văn có thi nghiên cứu hay không, thì hiện tại họ biết, dù Lưu Văn có ở lại trong nước học đại học, thì mục tiêu của nàng vẫn luôn rất rõ ràng.
Đó là nghiên cứu sinh cơ bản đều sẽ ra nước ngoài học, bây giờ chỉ là được xác nhận thôi.
Các giáo sư sẽ thảo luận chủ đề này, họ không cảm thấy việc này có gì phải giấu diếm, cứ đường hoàng trò chuyện.
Thế là việc này liền bị lan truyền ra ngoài, mà mọi người đều chấn kinh, về việc Lưu Văn không đăng ký nghiên cứu sinh, họ nghĩ cũng đúng thôi, có phải vì cân nhắc tới vấn đề kinh tế, nên mới không chọn học nghiên cứu sinh.
Dù sao sinh viên trường B chưa tốt nghiệp, cũng có thể tìm được một công việc không tệ, kết quả không ngờ người ta quay ngoắt một cái, lại muốn đi Mỹ học nghiên cứu sinh.
Những người tự nhận có quan hệ không tệ với Lưu Văn, hơi giật mình, đương nhiên muốn hỏi Lưu Văn, "Tiểu Văn, thế mà ngươi định đi du học sao?"
Lưu Văn đáp, "Đúng, muốn xem hệ thống pháp luật ở Âu Mỹ có gì khác biệt so với trong nước."
"Hơn nữa ta dự định làm luật sư, đi Mỹ học sẽ học được nhiều hơn."
"Cậu ngươi giúp ngươi đăng ký?" Có người nhớ tới Lưu Văn có một người cậu đang làm việc ở Mỹ, trước đây họ cảm thấy cậu này chắc là không quan tâm đến Lưu Văn.
Bây giờ nghĩ lại, thật là "ba ba đánh mặt", cậu người ta là đang học tập và làm việc ở Mỹ, giúp Lưu Văn đăng ký một chỗ đại học không tệ, chắc chắn là không khó.
"Đâu có, cậu ta chỉ là giúp ta thu thập thông tin các trường đại học chuyên ngành luật nổi tiếng bên Mỹ, sau đó nghe ngóng yêu cầu tuyển sinh."
"Ta căn cứ tình hình của mình, sau đó quyết định đăng ký học trường nào." Hoắc Quang có thể giúp một tay việc đăng ký trường học, mấy năm nay hắn phát triển ở Mỹ khá thuận lợi.
Mặc dù trong giới tài chính, vẫn chưa trở thành một con cá mập tài chính lớn, thế nhưng không còn là một kẻ mới vào nghề, các mối quan hệ đã từng bước được mở rộng.
Giúp Lưu Văn đăng ký một trường tốt, thật sự không có gì khó, chỉ là Lưu Văn muốn tự mình chọn một trường thôi.
Thì ra là vậy, nhưng trong mắt nhiều người, đây cũng là rất lợi hại, "Không tệ nha, nước ngoài nhiều trường đại học như vậy, chúng ta đều không biết gì."
Đừng nói là nghe ngóng tình hình các trường đại học nước ngoài, còn có yêu cầu tuyển sinh, ngay cả các trường trong nước, trừ khi là trường quá nổi tiếng, nếu không, những trường bình thường khác, muốn tìm hiểu một chút, thật sự rất khó.
Vậy mà cậu của Lưu Văn lại đang giúp nàng nghe ngóng những điều này, thật không phải dạng bình thường, còn có, "Cậu ngươi đối với ngươi tốt thật."
"Cậu ta là người thân duy nhất của ta, đương nhiên phải đối tốt với ta." Lưu Văn ngạo kiều đáp.
A, bọn họ đều biết cậu của Lưu Văn, rốt cuộc cũng xem như một nhân vật có tiếng ở trường B, bọn họ không nhớ rõ cậu của nàng bao nhiêu tuổi, nhưng họ biết rằng, vị này tuổi cũng không còn trẻ, tối thiểu đã ngoài ba mươi.
"Cậu ngươi vẫn chưa kết hôn sao, không phải cậu ngươi cũng lớn tuổi rồi sao?" Có người rất nhanh mồm nhanh miệng nói.
Hoắc Quang lớn tuổi sao? Lưu Văn thật sự chưa từng thảo luận chủ đề này với Hoắc Quang, một phần vì cước điện thoại đường dài quốc tế quá đắt, một phần khác là, Lưu Văn cảm thấy thân là trưởng bối, Hoắc Quang cũng không hỏi nàng, vậy thì nàng, thân phận vãn bối, sao dám hỏi Hoắc Quang.
Kết quả không ngờ bạn học của mình lại còn quan tâm hơn cả nàng, "Đàn ông mà, trước lập nghiệp sau mới lập gia đình."
"Cậu ta bận công việc, hơn nữa cậu ta lớn lên cũng không tệ, sự nghiệp cũng thành đạt, ta không thấy cậu ta không tìm được vợ."
"Cho nên đừng lo lắng."
Lưu Văn đã nói vậy rồi, những người khác còn có thể nói sao, chẳng lẽ nói Lưu Văn nghĩ không đúng, hay chất vấn nàng, có phải là không muốn Hoắc Quang kết hôn sinh con, để tài sản của Hoắc Quang sẽ thuộc về nàng.
"Ngươi không lo lắng cậu ngươi cưới người nước ngoài sao?"
"Hình như người nước ngoài đều không có tình cảm gia đình, họ đến cha mẹ của mình cũng không quan tâm, con cái sau khi trưởng thành, thì tự mình bôn ba."
"Lo lắng?" "Cậu ta thích là được, ta không có ý kiến, đối tượng mà cậu ta thích, nếu nàng không thích ta, ta cũng không có ý kiến, có thể qua lại là được rồi."
"Rốt cuộc ta cũng là người trưởng thành rồi, ta cho là có thể tự mình gánh vác." Lưu Văn lúc trước cũng không phải là chưa từng cân nhắc qua khả năng này.
Lúc đầu có lẽ nàng có chút lo lắng, nhưng hiện tại đã thoải mái hơn nhiều, "Cậu đã rất quan tâm ta, vì quan tâm ta, đã nỗ lực rất nhiều."
Mọi người phát hiện mặc kệ họ có đưa ra giả thiết nào, Lưu Văn vẫn không hề tỏ ra lo lắng.
Mọi người cảm thấy Lưu Văn chắc là đang giả vờ, rốt cuộc sau khi Hoắc Quang lấy vợ, sẽ không quản cô cháu gái này, chẳng phải là nàng sẽ rất thảm sao.
Chi phí đi du học không hề rẻ, học phí cộng tiền sinh hoạt phí và tiền thuê nhà, đủ để đè chết người ta rồi.
Những lời họ vừa nói, đã có chút quá đáng rồi, nếu nói quá đáng hơn nữa, có lẽ phải trở mặt.
Lưu Văn không ngốc, đương nhiên nghe ra chút vị chua trong câu hỏi, nếu nói lúc đầu là thấy nàng đáng thương, thì lúc phát hiện ra cuộc sống của nàng tốt hơn so với họ nghĩ, thì liệu họ có thoải mái không?
Sau đó trong trường lại có những tin đồn linh tinh về nàng, nói nàng keo kiệt, có tài nguyên tốt như vậy mà không chia sẻ với bạn học.
Nghe được những tin này, Lưu Văn đều cười trừ cho qua, chia sẻ với người khác ư? Không biết cái người nói những lời này có vấn đề về đầu óc hay không.
Thử hỏi ai sẽ hào phóng đem giao du của nhà mình ra chia sẻ với bạn học? Ai chẳng giấu diếm.
Lưu Văn không quan tâm nhiều như vậy, dù sao cũng nên như thế nào thì vẫn cứ như thế ấy, có thời gian đôi co với bọn họ mấy chuyện này, không bằng tìm thời gian học hành còn hơn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận