Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 646: Hiếu thuận nữ thay đổi 2 (length: 8006)

Nguyên chủ là nghĩ đến cha mẹ, có thể là Lưu Văn căn bản liền không để ý, nếu như đối nàng tốt, nàng đương nhiên sẽ hồi báo một hai.
Có thể là bọn họ chỉ muốn khi dễ Lưu Văn, tại sao phải trở thành một cái hiếu thuận nữ.
Lưu Hồng nghe xong chuyện này, "Không phải là lập tức còn muốn chia phòng chứ."
"Ngươi từ trước đến nay chưa từng được chia phòng, lần này là cuối cùng một lần phúc lợi phòng, không thể nào không có."
Lưu Viên Triêu cũng phụ họa, hắn bây giờ còn chưa nghĩ đến chuyện đó xa xôi như vậy, muốn đi tìm Lưu Văn mượn tiền, hắn chỉ nghĩ rằng Lưu Văn có nhà rồi, càng sẽ không ở lại nơi này.
Nghe bọn họ khuyên, Lưu Văn cười, "Đơn vị chia phòng thì cứ để đó đã."
"Mỗi lần đều nói có phần của ta, mỗi lần đều là thất vọng."
"Hơn nữa Tiểu Minh cũng lớn rồi, ở chung một phòng với chúng ta cũng không tiện, hơn nữa hắn cũng không có thư phòng."
"Đợi khi mua lại được căn nhà đối diện, vừa hay có thể làm một cánh cửa, sau đó dựa vào bức tường rào ở viện, làm lại hệ thống nhà bếp và phòng vệ sinh tách biệt của hai nhà."
"Nhà đối diện của hàng xóm có thể biến thành phòng khách và phòng ăn, chờ đến khi Tiểu Minh kết hôn, nếu có thực lực thì mua nhà, không có thực lực thì chúng ta sẽ làm thêm một phòng nữa."
"Dù sao thì khu này học cũng không tệ." Ưu điểm duy nhất của căn nhà nhỏ là khu học tốt, có trường công hàng đầu, từ tiểu học đến trung học.
Cũng là vì nguyên chủ có thể quan tâm thêm chút, bồi dưỡng Chu Minh, chứ tuyệt đối sẽ không như vậy.
Nghe Lưu Văn phân tích, Lưu Viên Triêu bọn họ biết không có cách nào nói lại, hoặc có thể nói địa vị của bọn họ không đủ, cũng chỉ có thể để Lưu Nguyên ra mặt.
Lưu Nguyên thật không vui, "Ngươi không quan tâm ta và mẹ ngươi sao?"
"Thật là, ta với mẹ ngươi thân thể không tốt, kết quả đều không có ai chăm sóc."
Chu Quyên không lên tiếng, chỉ tội nghiệp hai mắt đỏ hoe nhìn Lưu Văn, nếu là nguyên chủ thì chắc chắn không đành lòng, lập tức bày tỏ sẽ chăm sóc hai ông bà.
Có điều thay đổi người khác rồi, sao nàng có thể kích động được.
"Dưỡng già nuôi lão, cha mẹ, hai người có hai con trai, lẽ ra nên hỏi các anh ấy nhiều hơn."
"Bọn họ bận công việc, chẳng lẽ đó là lý do sao?"
"Hơn nữa chị dâu bận thật đấy, nhưng nhà anh cả có ba phòng mà, trước không phải là bố mẹ vợ của anh trai ở nhà đấy sao, vừa hay bây giờ họ đã về, cha mẹ cũng có thể qua đó ở."
"Cuối tuần có thời gian, chúng ta sẽ đến thăm cha mẹ." Bất quá đến lúc đó sẽ là Phương Mỹ Trân tiếp đãi họ.
Về phần vợ chồng Lưu Nguyên lần này sẽ cho con trai cả bao nhiêu tiền, đó là chuyện của họ, dù sao cũng không cho Lưu Văn, cũng không trông cậy vào.
Lưu Hồng và Lưu Anh Hào không ngờ Lưu Văn lại nói như vậy, thật sự là quá ngạc nhiên, cũng không nghĩ tới hai ông bà ra mặt rồi, vậy mà cũng không khiến Lưu Văn thay đổi chủ ý.
Nếu Lưu Văn không đồng ý, hơn nữa Phương Mỹ Trân còn đưa bố mẹ nàng sang nhà Lưu Viên Triêu ở, thì biết lần này anh cả khó tránh khỏi rồi.
Mặc dù khác với dự đoán của họ, nhưng còn tốt hơn là Lưu Văn nhắm vào bọn họ.
"Đúng đấy, nhà anh cả có nhà, cha mẹ, hai người sang nhà anh cả đi." Lưu Anh Hào rất nhanh mồm.
Lưu Viên Triêu không ngờ Lưu Văn chỉ nói hai ba câu, tình thế đã đột biến, lại còn muốn đưa hai ông bà sang nhà anh ta, việc này không được.
Mặc dù bây giờ nhà nhạc gia đã về, có điều em trai của Phương Mỹ Trân không đối xử tốt với cha mẹ, sớm muộn gì cũng chuyển về ở, một khi để vợ chồng Lưu Nguyên sang đó, thì Phương Mỹ Trân nhất định sẽ làm ầm lên.
Còn chưa đợi anh nghĩ ra nên làm gì, kết quả Lưu Anh Hào cái thằng ngốc này lại thuận theo lời của Lưu Văn, có thể nói là làm anh ta tức không nhẹ.
Thấy Lưu Viên Triêu do dự, Lưu Văn cười, "Anh cả, anh khó xử như vậy, chẳng lẽ là do bố mẹ vợ anh lại muốn đến ở à."
"Cũng phải, em đã từng nghe chị dâu nói rồi, bảo là hai vợ chồng em trai cô ấy không tốt với cha mẹ."
"Nhưng mà em không hiểu, nhà thì không phải của hai ông bà, cuối cùng nhà lại đưa cho con trai, chăm sóc thì lại do con gái."
"Anh cả, vốn dĩ em không muốn nói, anh có thể là trưởng tử của nhà họ Lưu, cha mẹ đã tốn không ít tiền vì anh rồi."
"Vì anh là người trí thức trẻ duy nhất trong nhà, cha mẹ cảm thấy thiệt thòi cho anh, cho nên mọi thứ để anh kết hôn đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Tiểu Vĩ và mọi người đều do cha mẹ chăm sóc."
"Anh được chia nhà, tiền sửa nhà cũng là do cha mẹ bỏ ra, mà bây giờ bọn họ cần người chăm sóc, anh lại nói bận công việc, quay đầu lại thì đưa nhạc gia đến ở trong nhà."
Lưu Văn cười, "Cha mẹ, hai người nghĩ xem, hai người thương con trai không dễ dàng, thế mà anh ấy lại đi chăm sóc nhạc phụ mẫu..."
Lưu Văn không nói hết, để bọn họ tự nghĩ, "Đương nhiên nếu như hai người vẫn cảm thấy ở nhà mình tốt hơn, thì con cũng không còn cách nào."
"Thôi, thời gian cũng không còn sớm."
"Nếu hai người muốn thuê người giúp việc thì nói với con, con biết khoảng bao nhiêu tiền."
"Dù sao bây giờ con cái đều có trách nhiệm chăm sóc cha mẹ, đến lúc đó di sản của cha mẹ cũng có phần."
Lưu Văn rất dứt khoát, muốn để nàng chăm sóc vợ chồng Lưu Nguyên, tốn tiền à hay là làm việc, cũng không phải không thể được, chỉ là di sản của vợ chồng Lưu Nguyên, nàng cũng muốn cướp.
Lưu Văn biết phải cho bọn họ cân nhắc một hai, xách túi rồi rời đi, nàng biết người không nỡ nhà cửa và tiền bạc, đồ trang sức kia, nhất định sẽ sợ hãi.
Nhìn cánh cửa đóng lại, năm người Lưu Nguyên sắc mặt lập tức không còn dễ coi.
Lưu Nguyên tức giận, trực tiếp cầm ly ném vào cửa, "Sao ta lại sinh ra đứa con gái nhẫn tâm như vậy chứ."
Ném một cái ly chưa đủ, Lưu Nguyên trực tiếp cầm ly của Chu Quyên tiếp tục ném.
Sau đó thấy vẫn chưa hả giận, liền ném những thứ khác ở trên bàn.
Lưu Văn thực tế ở ngay bên ngoài cửa, nghe được tiếng đồ vật bị đập bên trong, không nhịn được cười.
Khi nguyên chủ chăm sóc vợ chồng Lưu Nguyên, cả ngày đều ở trong tình cảnh như vậy, Lưu Nguyên không vui, liền chửi người liền đập đồ, vì dọn dẹp phòng, mất không ít thời gian.
Chưa kể vì mua bù đồ vật, đều tốn không ít tiền, mà bây giờ Lưu Nguyên có đập đồ thì dù sao cũng đều là tiền của vợ chồng Lưu Nguyên.
Chu Quyên nhìn cả đống ly vỡ trên sàn nhà, cũng đau đầu, "Tiểu Hồng, con đi dọn đi."
Cái gì? Vậy mà lại bảo cô đi dọn dẹp? Lưu Hồng rất không vui, nhưng cũng không còn cách nào, nếu như cô không dọn, chẳng lẽ trông chờ Lưu Viên Triêu bọn họ chăm lo à?
Mặc dù Lưu Nguyên đối với cô không tệ, nhưng mà địa vị cũng không hơn Lưu Viên Triêu bọn họ, hơn nữa cô cũng không thể để cho Chu Quyên thu dọn, không thì thật sự sẽ bị mắng cho.
Không còn cách nào, Lưu Hồng chỉ có thể lẩm bẩm đi dọn đồ.
Lưu Viên Triêu thấy lão gia tức giận, trực tiếp đập phá đồ đạc, cũng không khỏi lo lắng, Phương Mỹ Trân nhìn có vẻ dễ nói chuyện, kỳ thật tính khí cũng không tốt.
Ở một hai ngày, Lưu Viên Triêu có thể dỗ Phương Mỹ Trân, bảo cô ta nhịn một chút, có điều nếu ở lâu thì nhất định sẽ bùng nổ.
Đến lúc đó trong nhà còn ra thể thống gì không? Lưu Viên Triêu biết không thể để họ ở lại nhà mình, có điều vừa nói bố mẹ vợ Phương Mỹ Trân từng ở nhà mình, bây giờ bảo anh nói không thể, lão gia lại không biết nổi nóng ra sao.
Làm sao bây giờ? Lưu Viên Triêu cảm thấy đầu đau như búa bổ, vốn dĩ anh ta vốn dĩ không cảm thấy có gì to tát, vậy mà bây giờ lại trở thành một vấn đề lớn như vậy, hơn nữa quan trọng nhất là, anh ta có khả năng lớn sẽ trở thành miếng bánh kẹp giữa hai phe.
Lưu Viên Triêu chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ vợ chồng Lưu Nguyên, anh ta cảm thấy vợ chồng già chắc sẽ thông cảm cho anh một hai.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận