Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 142: Cữu cữu là đại lão 45 (length: 8082)

Vốn dĩ nghĩ đến đây nghe ngóng tình huống Cung Tuấn, căn bản cũng không nghĩ tới hắn vậy mà lại để Dương Hải ép buộc ở lại trạm thu mua phế liệu trong kho hàng để thu gom phế liệu.
Bất đắc dĩ hắn, ngoài nghe lời thì còn có thể như thế nào, nhỡ đâu thật sự trực tiếp đi báo cáo thì xử lý ra sao.
Bận bịu cả ngày trời, Cung Tuấn có thể nói là ngoài mệt mỏi ra thì vẫn là mệt mỏi, đương nhiên cũng có chút thu hoạch.
Tỷ như cùng Hoắc Quang cùng nhau biết lão đầu tử thân thể không tốt lắm, động một chút là yêu cầu nghỉ ngơi, cơ bản là Hoắc Quang bận bịu.
Bình thường nếu hắn không ở phía trước trông coi, thì sẽ ở trong kho hàng sắp xếp đồ đạc.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi thì cũng làm đề toán, vì sao hắn lại biết, chỉ cần nhìn trong phòng làm việc nhỏ chất đống rất nhiều tập đề toán của hắn là có thể biết một hai.
Đương nhiên còn có luyện chữ, trên giấy Tuyên viết rất nhiều chữ bút lông, càng quan trọng là trên đó viết đi viết lại, căn bản không thể thấy rõ ban đầu viết là cái gì.
Về phần nha đầu nhỏ, tội nghiệp ở trong phòng viết chữ, làm bài, nếu làm không đúng, còn phải phạt chép một trăm lần, làm Cung Tuấn không khỏi nghĩ đến những ngày trước khi đi học bị Hoắc Quang áp chế, đủ loại đứng ngồi không yên.
Buổi tối vốn dĩ Dương Hải còn muốn bắt Cung Tuấn tiếp tục thu gom, dù sao cũng sớm thu gom xong, sớm kết thúc công việc.
Cung Tuấn thì lúc nào cũng mong ngóng sớm một chút tan tầm về nhà, kết quả lại còn phải tăng ca chưa nói, lại còn muốn để hắn ở lại đây, cho đến khi kho hàng thu gom xong toàn bộ.
Nghĩ đến cái mùi không biết phải hình dung như thế nào ở trong kho hàng, Cung Tuấn cảm thấy nó bẩn, thật sự là bẩn.
Không được, tuyệt đối không thể tăng ca, ngày mai tuyệt đối không đến chỗ này, Cung Tuấn nghĩ xong, ngày mai bất kể thế nào, tóm lại không thể ở nhà, không thể để Dương Hải phát hiện, nếu không...
Cung Tuấn vỗ mạnh một cái đầu, "Nha, ta quên mất, hôm nay buổi tối phải họp."
Giả vờ giả vịt xem đồng hồ, "Nha, ta xem này, chắc cũng sắp đến giờ rồi, thật đó, Tiểu Hải, ta thật sự có việc, không phải là không muốn giúp."
Dương Hải nhìn chằm chằm hắn xem, "Ta cứ cảm thấy ngươi chính là không muốn giúp thôi."
"Ngươi còn nhớ hồi trước đi học, mỗi lần đến phiên trực nhật, ngươi đều tìm đủ mọi lý do không quét lớp,"
"Tiểu Tuấn à, tuy ngươi lớn hơn ta, nhưng dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, ngươi là người tính khí như thế nào, chúng ta đều biết cả rồi." Dương Hải chính là không buông tha Cung Tuấn.
Vừa rồi hắn đã nghĩ đến cách tốt nhất để không cho Cung Tuấn đến chỗ này, đó là làm cho hắn chán ghét chỗ này.
"Thôi vậy đi, không sao cả, dù sao kho hàng cũng hơi lớn, tiện thể không thì ta cứ đến đây sắp xếp, ngươi không thì cũng đến đây sắp xếp."
"Ta đi làm chưa chắc biết ngươi có ở nhà hay không, nhưng nãi ta thì ở nhà mà." Dương Hải thậm chí còn phái cả lão bà lên để dùng.
Bình thường lúc Cung Tuấn không có việc gì, đều là ở nhà nằm, bây giờ muốn trốn tránh lao động, đó là điều không thể.
A a a, không thể nào, Cung Tuấn còn tưởng tượng ra cảnh Hoắc Quang mang Lưu Văn, cả ngày đến trạm thu mua phế liệu, đủ loại đi sớm về muộn, Dương Hải cũng phải đi làm, ban ngày hắn ở nhà cũng chẳng có ai biết.
Kết quả không ngờ rằng tiểu tử Dương Hải này lại còn phái cả bà nội của hắn ra, vậy coi như hỏng bét, lão thái thái nhìn chằm chằm hắn, hắn thật sự không thể nổi giận được.
Cung Tuấn biết trong vài tháng tới, ban ngày hắn không thể ở nhà được, nếu không một khi bị phát hiện ra, thì sẽ lập tức phải đến trạm thu mua phế liệu làm việc.
"Sao lại thế được, ta cũng là người có công việc mà, ta chỉ là thỉnh thoảng ở nhà thôi." Trong lòng Cung Tuấn hận đến mức nào, nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì lúc trước vì muốn xem Dương Hải có lén lút đi tham gia hội nghị không mà hắn đi quảng trường một vòng.
Động tĩnh lớn như vậy, người bên ủy ban không thể không biết, chắc chắn có người ở bên trong xoay quanh, hắn lại vội vàng tìm người, căn bản không chú ý tình huống xung quanh.
Dương Hải bọn họ mà đi mách tội, có khi lại có người nhảy ra chứng minh thấy hắn xuất hiện ở quảng trường, thì hắn thật muốn tự đập chết mình cho rồi.
Cung Tuấn thậm chí còn không thèm ăn cơm tối, liền lập tức lái xe đi, dù sao ở chỗ này cũng chẳng có gì ngon, cũng chỉ là cải trắng hầm miến, rồi ăn với cơm gạo.
Cơm nước rác rưởi như vậy, lại còn phải hạn lượng, không phải ai cũng được ăn no, bận rộn một buổi chiều, Cung Tuấn cũng đã đói bụng cồn cào rồi.
Rời khỏi trạm thu mua phế liệu, Cung Tuấn ngó đông ngó tây, phát hiện có một nhà hàng quốc doanh, liền lập tức đỗ xe vào ăn cơm.
Dù sao hắn có tiền, có thể ăn ngon uống say, nghĩ đến bữa trưa hôm nay, còn có vẻ mặt coi đó là chuyện bình thường của ba người kia, Cung Tuấn biết bọn họ mấy người, bình thường cũng chỉ ăn cơm như vậy.
Cung Tuấn nghĩ nghĩ về cuộc sống của mình, rồi nghĩ đến cuộc sống của Hoắc Quang bọn họ, tâm trạng lại tốt lên rất nhiều, "Ta có thịt ăn, bọn họ không có thịt ăn."
"Ta công việc nhàn, lương cao, phúc lợi tốt, bọn họ công việc khổ, lương thấp, phúc lợi không có."
Cung Tuấn càng nghĩ càng vui vẻ, nhưng đồng thời cũng càng thêm cảnh giác, không thể để cho bọn họ bắt được nhược điểm, bọn họ là những người không có gì cả, đặc biệt là Hoắc Quang.
Tuy mang một đứa cháu gái, nhưng ai cũng biết cha của đứa cháu gái này là liệt sĩ, trừ phi phạm lỗi lớn, nếu không thật không thể làm gì được cô bé.
Cung Tuấn trong lòng không khỏi hoảng hốt, tạm thời từ bỏ ý định muốn nắm được nhược điểm của Dương Hải bọn họ, trước đây hắn có thể tính kế được là vì dựa vào việc Dương Hải bọn họ không biết.
Lần này hắn không xử lý tốt sự tình, đã lộ chân tướng, đã làm cho bọn họ có đề phòng, về sau muốn tính kế họ thì khó khăn hơn.
Thôi, cũng không cần phải cứ nhìn chằm chằm Dương Hải bọn họ, họ có gì đáng để hắn ghen ghét, chẳng lẽ vì họ ở nơi rộng hơn sao?
Nơi họ ở trong khu tứ hợp viện quả là rất rộng, khiến người ta hâm mộ ghen tị, nhưng khi ra ngoài nhìn lại, thì họ cũng bình thường thôi.
Cung Tuấn ăn cơm, hạ quyết tâm, dù vẫn muốn nắm được nhược điểm của Dương Hải bọn họ, nhưng cũng không thể nóng vội như vậy được, rốt cuộc phía sau Dương Hải còn có Hoắc Quang.
Đặc biệt là người như Dương Hải, là người không có đầu óc, nhưng càng là người không có đầu óc, hành sự càng không chút kiêng kỵ, muốn làm gì thì làm.
Hoắc Quang đóng cửa trạm thu mua phế liệu lại, về đến văn phòng, "Sao ngươi đột nhiên nghĩ ra chuyện nói như vậy."
"Ta tức giận ấy, cứ nghĩ đến việc ta suýt chút bị tên nhãi đó gài bẫy, ta tức giận sao mà chịu được."
"Đặc biệt là anh còn bắt em đi thu gom đồ trong kho hàng, đây không phải là muốn chỉnh chết em sao, đặc biệt là tên đó lại còn đề nghị để em đến trạm thu mua phế liệu đi làm, đây không phải là muốn chỉnh chết em à."
"Em thấy nếu em mà không tức giận thì họ sẽ coi em dễ bắt nạt mất."
"Còn nữa, Tiểu Quang chẳng phải em vừa nói, tên đó cũng thường xuyên đến đây sao, chẳng lẽ em còn phải thường xuyên diễn kịch à, như thế mệt chết."
"Nhỡ không cẩn thận một chút, bị tên đó bắt được nhược điểm, chúng ta chẳng phải thảm sao."
"Có khi còn tăng thêm tội cho chúng ta ấy, thà lợi dụng hắn đi 'cúng tế' danh nghĩa của tổng lý, khiến hắn không dám đến đây."
Dương Hải mới đầu là tức giận, sao lại có người cứ luôn tính toán người khác như vậy, thật quá đáng.
Nhưng nói một hồi, phát hiện Cung Tuấn đủ kiểu bài xích việc đến đây thu gom kho hàng, hắn liền nghĩ ra cách tốt nhất.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận