Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 400: Xuất giá nữ 5 (length: 8222)

Thừa dịp bọn họ ra ngoài ăn cơm, Lưu Văn ở phòng bếp tìm chút đồ ăn, sau khi ăn no bụng, liền về phòng, thu dọn qua loa hành lý.
Tuy rằng cũng không mang về được thứ gì, nhưng một vài đồ vật kỷ niệm của ông bà, Lưu Văn cũng nhân cơ hội mang đi hết.
Nếu không có gì bất trắc, nơi này chắc sẽ không quay lại nữa.
Lưu Văn rất nhanh thu xếp xong hành lý, cắm sạc điện thoại di động, sau đó chờ người của cục cảnh sát đến.
Không ngoài dự đoán, bọn họ chắc là sắp đến rồi, nói thật Lưu Văn thấy tốc độ của cục cảnh sát có hơi chậm đấy.
Báo cảnh sát lâu như vậy rồi, dù không quản Lưu Năng đi nữa, thì việc Cát Lan nhập viện chẳng phải là cần tiền sao? Bây giờ bệnh viện tốt bụng thế cơ à?
Chết rồi? Lưu Văn nghĩ đến chuyện kiện tụng, đó chẳng phải là một khi cảnh sát tới cửa, là cô xui xẻo sao?
Cô bây giờ, một xu dính túi cũng không có, lấy đâu ra tiền trả viện phí.
Nhưng mà không trả viện phí thì kiểu gì cũng bị nói là bất hiếu, cuối cùng thì sao Lưu Lỵ mang Lưu Trí đi ăn khuya.
Nói thế, cô còn ở lại chỗ này làm gì chứ, Lưu Văn nhanh chóng đeo túi xách rồi đi ra, dù sao cũng chẳng có gì nhiều.
Dù cho hàng xóm xung quanh thấy cô ra ngoài, cũng chỉ cho rằng cô đi loanh quanh gần đó thôi.
Về phần cảnh sát đến sau, gõ cửa không có người, hỏi thăm hàng xóm xung quanh, thì cũng chỉ có thể hỏi được số điện thoại của Lưu Lỵ mà thôi.
Lưu Văn tăng tốc bước đến ngã tư, thì thấy một xe cảnh sát đang chuyển hướng ở bên cạnh.
Tuy không biết có phải đi đến nhà Lưu hay không, nhưng vẫn là tăng tốc hướng trạm xe buýt mà đi.
Vừa đến trạm xe chưa được bao lâu, thì xe buýt chạy về ga đến, Lưu Văn theo dòng người lên xe.
Sau khi lên xe buýt, Lưu Văn lấy điện thoại ra, đặt vé tàu hỏa hơn một tiếng sau.
Xe của nhà nước chậm rãi hướng nhà ga chạy tới, đến nhà ga, Lưu Văn liền vội ra lấy vé đã đặt, sau đó đi qua cửa kiểm an.
Ngồi ở phòng chờ nghỉ ngơi một lát, cách thời gian soát vé chỉ còn năm sáu phút, Lưu Văn mới lấy điện thoại ra, chụp ảnh vé tàu.
Sau đó đăng lên trang cá nhân: Làm việc sáu năm, thu nhập toàn bộ đưa về nhà, nhà cửa là dùng tiền lương gửi về xây, Lưu Lỵ học đại học, tiền học phí và sinh hoạt phí đều là do ta chu cấp, bây giờ quay lại nhà máy đi làm, mua vé tàu cũng phải dùng tiền dành dụm, vì ta không có tiền, đối với nhà mẹ đẻ, ta làm tròn trách nhiệm rồi.
Lưu Văn vừa đăng bài này xong, thì thấy trên điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Lưu Lỵ gọi tới.
Biết cô ta chắc là đang cuống, thì ngay lúc đó, Lưu Lỵ lại gọi điện thoại đến.
Lưu Văn thấy đã nhắc nhở soát vé, cô xếp hàng cầm ba lô chuẩn bị soát vé, tiện tay nghe máy.
Vừa mới kết nối điện thoại còn chưa lên tiếng, thì nghe thấy Lưu Lỵ ở đầu dây bên kia điên cuồng chửi bới.
Lưu Văn lập tức trở tay bỏ điện thoại vào túi áo, không phải muốn mắng hả, thế thì chửi cho sướng mồm đi.
Vốn dĩ thì cúp máy sẽ tốt hơn, nhưng mà cúp điện thoại, chẳng phải là không muốn trả tiền điện thoại hay sao.
Nếu vậy thì thà để cô ta tha hồ trút giận, dù một phút hai hào tiền, sau đó cô ta cũng sẽ đau lòng không thôi.
Lưu Lỵ thực ra là cố ý mang Lưu Trí ra ngoài ăn cơm, cô ta dù không biết Cát Lan bị thương như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ kia, thì cũng phải đến bệnh viện khám bệnh, đến lúc đó tiền thuốc thang phải làm sao đây.
Biện pháp tốt nhất, đương nhiên là nhanh chóng chuồn người, để Lưu Văn đối diện với hết thảy, kết quả cô ta không ngờ Lưu Văn lại không có ở nhà, nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, cô ta tức chết đi được.
Điên cuồng gọi điện cho Lưu Văn, kết quả không có ai nghe, sau đó lại thấy Lưu Văn nói là muốn về nhà máy.
Đây chẳng phải là chọc cho Lưu Lỵ tức hận không thể xông thẳng đến nhà ga, bắt Lưu Văn trở về, hiện tại trong nhà rối tung như vậy, cô ta còn quay lại nhà máy làm gì chứ.
Trong cơn giận dữ, Lưu Lỵ mắng Lưu Văn một trận te tua, kết quả nói hồi lâu, vẫn không nghe thấy Lưu Văn lên tiếng.
Dù biết Lưu Văn con bé này, chính là loại đánh tám gậy cũng không mở mồm, nhưng cũng không đến mức không có chút phản hồi nào.
Cho nên khả năng lớn nhất, là Lưu Văn căn bản không nghe.
Thế là Lưu Lỵ tức đến phát điên, trực tiếp cúp máy.
Điện thoại đã cúp, nhưng mà nhìn sang cảnh sát đứng bên cạnh, Lưu Lỵ chỉ biết bất đắc dĩ, "Cái đó, ta, ta, ta không có tiền."
"Vừa rồi ta tìm em gái ta, nàng, nàng cũng không quan tâm ta." Không có cách nào, cô ta đành đổ trách nhiệm lên đầu Lưu Văn.
Cảnh viên không quan tâm nhiều, "Tình trạng mẹ cô là như vậy, nếu không có tiền thuốc thang, bệnh viện cũng không có cách nào chữa trị."
Lưu Lỵ đương nhiên biết cái này, "Nhưng ta, nhưng ta thật sự không có tiền."
Hừ, nếu Lưu Văn không nghe máy, không sao cả, thế thì tìm Lưu Văn, Cát Lan cũng đâu chỉ có một mình cô ta là con.
Lưu Văn tính toán Lưu Lỵ chắc là sắp cúp máy rồi, liền lấy điện thoại di động ra.
Cát Lan ở lại bệnh viện, không có tiền thì không chữa bệnh được, Lưu Lỵ người này, dù cô ta đi làm, tiền lương cũng không đủ cô ta tiêu, sao mà có tiền cho Cát Lan khám bệnh được.
Khả năng lớn nhất, chắc chắn là đưa số điện thoại của cô cho cảnh sát, để cảnh sát tìm cô đòi tiền.
Thật không ngờ vừa lấy điện thoại ra chưa được bao lâu, đã có một số điện thoại lạ gọi đến.
Lưu Văn vừa mới kết nối, đầu dây bên kia: "Chào cô, xin hỏi có phải là Lưu Văn không?"
Lưu Văn "ừ" một tiếng: "Là tôi, anh là ai?"
Đối phương tự giới thiệu qua loa một hồi, sau đó đem tình huống của Cát Lan nói ra.
Lưu Văn bất đắc dĩ thở dài: "Không phải là tôi không muốn giúp, mà là tôi làm việc sáu năm, ba năm giữa tôi đi Nhật Bản làm thuê, kiếm tiền đều đưa hết cho nhà."
Lưu Văn: "Bao gồm cả lần đơn vị khẩn cấp gọi tôi về, tôi mua vé tàu cũng là dùng tiền dành dụm để mua vé, trong thẻ ngân hàng của tôi chỉ có mấy chục đồng."
Lưu Văn: "Tiền lương của tôi cũng là tháng nào có là gửi hết về nhà tháng đó."
Lưu Văn: "Tôi hiện tại cũng không có tiền, tôi có thể in sao kê tài khoản cho anh xem, tôi thật sự không có tiền."
Lưu Văn: "Anh cũng có thể đi hỏi thăm những hàng xóm xung quanh, đều biết rõ chuyện nhà tôi, ba má tôi đều không có công việc gì chính thức, nhà cửa là dùng tiền của tôi xây, chị gái tôi học đại học, cũng là tiền học phí và sinh hoạt phí của tôi, tôi hiện tại thật sự không có tiền."
Đối phương không ngờ Lưu Văn lại có tình cảnh như vậy, cũng há hốc mồm, nghe giọng có vẻ như tiền lương cũng ổn, nhưng tiền lương ổn mà cũng không cứu được cái trước mắt.
Không còn cách nào, cảnh sát nhân dân đành cúp điện thoại, nhìn về phía Lưu Lỵ, "Em gái cô nói tiền lương vừa có là đã chuyển hết cho ba mẹ cô rồi."
Lưu Lỵ gắt, "Thế thì tìm công ty ứng trước đi."
"Đúng, có thể tìm công ty ứng trước." Tóm lại muốn bắt cô ta móc tiền ra là không có khả năng rồi.
Một đồng chí cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh bật cười, "Vậy thì cô tìm ông chủ mà ứng trước tiền đi."
Cái gì, cô đi ứng trước? Thế thì không được, "Thu nhập của tôi mới có bao nhiêu, tôi còn muốn chi tiêu chứ."
"Vậy thì em gái cô không muốn chi tiêu à?" Cảnh sát nhân dân bất lực lắc đầu, "Thôi, đây đều là chuyện nhà các cô, cô không móc tiền ra, bệnh viện sẽ không thể giúp mẹ cô khám bệnh đâu."
"Thế thì đừng khám nữa." Vừa rồi Lưu Lỵ cũng đã hiểu qua tình hình rồi, "Cũng chỉ là bị thương ngoài da thôi mà."
Chỉ cần không phải là thương gân động cốt thì không vấn đề gì lớn, chờ Cát Lan về sau lại gọi điện cho Lưu Văn, tóm lại là không cần biết cô ta nghĩ cách gì, thì kiểu gì cũng có tiền trả về.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận