Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 612: Gả cho phượng hoàng nam nữ hài 68 (length: 8257)

Mặc dù lúc trước đặt xe, liền biết kiểu dáng và màu sắc xe, bất quá khi đó không phải xe của bọn họ, mà là xe mẫu, Lưu Văn cũng không có quá nhiều hứng thú chú ý.
Bây giờ thấy xe thuộc về nhà mình, Lưu Văn hưng phấn, đi vòng quanh xe không biết bao nhiêu vòng.
"Ba, hôm nay chúng ta đi chỗ khác chơi hai ngày, rồi cuối tuần giữa trưa trở về."
Như vậy cũng không chậm trễ buổi tối bọn họ nghỉ ngơi, thứ hai có thể tràn đầy năng lượng đi làm, chỉ là không biết Lưu Đống nghĩ thế nào.
Đi ra ngoài chơi à, Lưu Đống đương nhiên là không có ý kiến, "Được, cần thiết phải ra ngoài chơi."
"Hôm nay có thể là một ngày tốt, con ngoan, ba nói cho con biết, lịch vạn niên đều viết thích hợp đi xa, nếu vậy, chúng ta liền xuất phát."
"Bất quá, chúng ta đi đâu?" Lưu Đống lúc này mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, đó là căn bản không biết đi đâu chơi, như vậy thì lái xe thế nào.
"Chúng ta đi bên hồ đi." Lưu Văn biết chỉ có thể chọn một, liền chọn bên hồ.
"Con không phải nói bạn con qua bên đó chơi, nói môi trường bên đó không tệ, rồi chỗ ở tốt, ăn uống ngon."
Đi ra ngoài nghỉ dưỡng, là để tìm một nơi thư giãn một chút, nếu như là thời gian khác, Lưu Văn nhất định sẽ làm một lịch trình chi tiết, cùng mọi người bàn chỗ nào chơi, một khi đồng ý thì sau đó, có thể theo lịch trình đó đi.
Nhưng bây giờ, nàng không có thời gian làm lịch trình, thêm nữa nàng cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Đi đâu thì, Lưu Đống đương nhiên không có vấn đề, "Được, vậy đi bên đó, ba sẽ hỏi lão Chu xem bên đó có gì hay, còn có món ngon."
Lưu Đống cũng không muốn đi ra ngoài chơi, lại đi các chợ, như vậy thật quá mệt mỏi, không bằng tìm chỗ, yên tĩnh ở thêm mấy ngày, sau khi thư giãn rồi lại trở về tiếp tục làm việc.
"Được, vậy chúng ta về thu dọn hành lý." Nếu Lưu Đống không có ý kiến, Lưu Văn cảm thấy bọn họ có thể xuất phát sớm, như vậy có thể đến đích sớm hơn, rồi sớm nghỉ ngơi.
Ngay lúc hai người chuẩn bị lên xe, Lưu Văn nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng cũng không để ý lắm, hôm nay là ngày thi, cũng là ngày thi cuối, sau hôm nay, sẽ bắt đầu nghỉ hè, mọi người làm sao không kích động.
"Lưu Văn." Có người nhìn thấy Lưu Văn đứng trước một chiếc xe mới, thật sự kinh ngạc đến ngây người.
Phương Mạnh Nhàn không nghĩ tới lại nhìn thấy một chiếc xe mới, hơn nữa đứng bên xe là hai cha con nhà Lưu, cô ta ghen tị.
"Cậu không phải nói không mua xe sao?" Phương Mạnh Nhàn nhớ lại những gì Lưu Văn từng nói.
Lúc trước lên tivi, nói hút thuốc không tốt, nói không muốn mua xe.
Nếu Lưu Văn nói muốn mua xe, Phương Mạnh Nhàn bảo đảm cô ta tuyệt đối sẽ mỉa mai Lưu Văn.
Nhưng sự việc đã đến nước này, Phương Mạnh Nhàn chỉ có thể im lặng nhìn Lưu Văn.
Mọi người cho rằng có thể thấy bạn trai Lưu Văn, kết quả không ngờ cái gọi là bạn trai của Lưu Văn lại là ba cô.
"Tiểu Văn, ba cậu mua xe cho cậu à?" Phương Mạnh Nhàn nhanh chóng điều chỉnh lại, hưng phấn hỏi.
Lưu Văn có xe? Dù bây giờ nhiều người lái xe, nhưng những người cùng lứa có xe không nhiều, bọn họ không nghĩ tới bạn học mình lại có xe.
"Không có, ba mình mua xe, tới đón mình về."
"Mình vẫn là học sinh, mình đều dựa vào ba nuôi, mình lấy đâu ra tiền nuôi xe, với cả mỗi ngày mình đi xe bus đi học không tốt sao?"
"Với lại mình có phải người thích phô trương đâu?" Lưu Văn hỏi ngược lại.
Mọi người nghe vậy cũng thấy đúng, tuy rằng đều biết nhà Lưu Văn có điều kiện, nhưng ngoài việc ăn ngon hơn thì còn lại, thật sự không có gì khoe khoang.
Nói vài câu, Lưu Văn liền chào mọi người, "Khai giảng gặp lại."
Lưu Đống đã sớm ngồi vào ghế lái, Lưu Văn nói chuyện với bạn học, không liên quan đến hắn.
Lưu Văn chào mọi người rồi trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Phương Mạnh Nhàn nhìn Lưu Đống lái xe từ từ đi, tâm trạng tệ hại.
Nếu như cô ta không trở mặt với Lưu Văn, giờ cô ta có thể ngồi ké, có thể kết quả thì sao, đừng nói là lái, ngay cả muốn ngồi cũng không có khả năng.
Lưu Văn biết Phương Mạnh Nhàn không vui, nhưng cô ấy vui vẻ lắm, hôm nay thi, cô thực sự có tự tin.
Nếu không có vấn đề gì, lần này rất có khả năng sẽ được học bổng.
Còn về Phương Mạnh Nhàn thì sao, Lưu Văn tranh thủ lúc nộp bài, liếc qua bài thi của cô ta, có thể nói gì nhỉ, cảm giác chỗ trống quá nhiều.
Nếu như thế này mà cũng có thể thi được thành tích tốt, Lưu Văn thề sẽ vứt đầu mình xuống làm bóng đá.
Cô ta có thể vui vẻ đi du lịch, mà Phương Mạnh Nhàn chỉ có thể ở ký túc xá trường học nóng nực, không sụp đổ mới lạ.
Lưu Văn còn đang suy nghĩ, hay là nên chụp nhiều ảnh du lịch, rồi đăng lên không gian QQ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Văn vẫn từ bỏ.
Dù sao nhiều bạn học như vậy, không chỉ có Phương Mạnh Nhàn để ý đến không gian của cô, còn có vài người khác thỉnh thoảng cũng vào xem.
Nguyên chủ là người thích chụp hình, hoặc viết vài thứ rồi đăng lên không gian, đáng tiếc Lưu Văn không phải người như vậy.
Sau khi cô qua đây, Lưu Văn đã chỉnh lý lại không gian QQ, những thứ không thích hợp đều đã xóa.
Mặc dù là ký ức của nguyên chủ, nhưng Lưu Văn cảm thấy một số nội dung đăng lên không có ý nghĩa gì, ngược lại sơ ý có thể mang đến phiền phức.
Những nội dung hiện tại giữ lại, không nói tích cực hướng lên, nhưng ít ra không tạo cảm giác suy sụp cho người khác.
Nếu có thể, Lưu Văn thực ra muốn xóa hết nội dung trong không gian, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ.
Dù sao một người có thay đổi đến mấy, cũng không thể thay đổi nhiều như vậy, không bằng từ bây giờ, từ từ giảm bớt tốc độ đăng bài, lâu dần, cô không đăng gì trong không gian, mọi người cũng sẽ không thấy lạ.
Lưu Văn đã làm như vậy mấy tháng rồi, tuy rằng có người thấy không quen, nhắn lại trong không gian, hỏi vì sao không cập nhật, Lưu Văn đều bỏ qua.
Không gian của cô chẳng lẽ không nên do cô quyết định sao? Muốn cập nhật thì cập nhật, không muốn thì thôi.
Thời gian dài rồi, chậm rãi cũng không còn ai vào không gian của cô, ai bảo tốc độ cập nhật của cô chậm, đã vậy lại còn nhạt nhẽo, không đáng để họ mất thời gian vào xem.
Nhưng Lưu Văn phát hiện Phương Mạnh Nhàn thật sự rất kiên trì, cho dù bây giờ không đăng gì, cũng không ngăn cô ta mỗi ngày vào không gian dạo một vòng.
Cô nàng này lúc đầu cũng nhắn tin kiểu khách sáo, hồi tưởng về bốn người từng đi đâu, còn hỏi Lưu Văn sao lại xóa hồi ức giữa bọn họ.
Lưu Văn thấy cô ta đăng những thứ đó đều xóa hết.
Vì tương lai tiếp tục có cuộc sống yên ổn, Lưu Văn cảm thấy vẫn nên duy trì hiện trạng thì tốt hơn.
Hơn nữa cô không đăng gì, Lưu Văn cảm thấy càng làm cô ta tò mò, cả ngày sẽ nghĩ, cô rốt cuộc đi đâu chơi.
Có thể nói sẽ khiến cô ta canh cánh trong lòng, ngược lại mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận