Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 224: Đệ đệ là đại lão 28 (length: 8489)

A a a, chuyện gì xảy ra vậy? Mặc dù Phùng Quyên hiện tại nhìn là thuận miệng nhắc tới, không có đường đường chính chính đưa ra, bất quá Lưu Văn biết nàng hẳn là có ý định đó.
Không phải ở bên kia không quen, cảm giác tổng thể là không tệ, nhưng vấn đề là chỗ ở rộng lớn như vậy, một người ở thì được, nếu thêm một người, luôn cảm thấy ở không thoải mái.
Lưu Bân đối với việc ở đâu, thì không có ý kiến, "Ta ở cùng chị là được."
Lưu Cường chần chờ nói, "Vậy căn nhà đó bỏ không sao?" Đâu phải không có nhà riêng, lại cứ không ở, nhất định phải thuê phòng bên ngoài, Lưu Cường thật không hiểu.
"Trang hoàng lại một chút rồi cho thuê."
"Ngươi còn nhớ Lệ Quyên không? Hiện giờ nàng không tệ, lúc trước sau khi sửa án xử sai, chẳng phải còn không ít nhà sao, khi đó nàng cắn răng sửa sang lại nhà cửa, rồi cho thuê, bây giờ mỗi tháng tiền thuê thu vào, thì cứ gọi là tươi cười hớn hở."
"Hôm nọ ta gọi điện cho nàng, hỏi thăm nhà cửa ở Hải thành, nàng liền khuyên ta, nếu có tiền, thì nên mua nhà ở Hải thành, còn nói với ta, bây giờ nhà cửa khá khẩm ở Hải thành, tiền thuê thật sự không ít."
"Ngươi nghĩ xem sau này chúng ta chẳng lẽ không mua nhà ở Hải thành?" Sau này hai đứa con đều học ở Hải thành, cho dù đại học không học ở Hải thành, sau này đi làm cũng không ở lại Hải thành, nhưng có thể xác định một điều là, hai đứa con sau này có lẽ sẽ không về Cương tỉnh.
Con cái không ở Cương tỉnh, bọn họ hai người già, sau khi về hưu cũng chạy theo con cái.
Đặc biệt là hai năm nay làm ăn, trong tay có một khoản tiền, đợi sau này không mở cửa hàng nữa, chẳng lẽ đem số tiền này gửi hết vào ngân hàng?
Dù có lãi chút đỉnh, cũng không bằng mua nhà cho thuê có lời, "Hôm đó ta nói chuyện với Lệ Quyên khá nhiều, nàng đều nói hết với ta về tốc độ tăng giá nhà đất ở Hải thành."
Dù lúc trước như một nông dân tiếp nhận Lệ Quyên phổ cập kiến thức, người cũng đã sợ không ít, nhưng lần nữa nhắc tới chuyện này, Phùng Quyên vẫn có chút chóng mặt, cảm thấy đủ thứ không thể tin được.
Lưu Cường biết nhà ở Hải thành không rẻ, biết nhà cửa ở Hải thành khan hiếm, cho đến bây giờ không nghĩ tới giá nhà ở Hải thành lại tăng khủng khiếp như vậy.
"Tăng nhanh thật đó." Lưu Cường khẽ thở dài nói, "Cứ ngỡ chúng ta trong tay có nhiều tiền."
Tuy thu nhập của bọn họ không so được với mấy chiến hữu về quê, nhưng so với trên không bằng, so với dưới lại có thừa, huống hồ, bọn họ còn làm ăn, một năm kiếm được cũng không ít.
Kết quả không ngờ khi so với một số người, nhất là Lệ Quyên, thì thật là kém quá nhiều, "Lệ Quyên lúc trước vất vả quá."
Nhà cho mấy hộ kia ở, không biết đã bị giày xéo đến mức nào, để sửa sang lại, cũng chịu không ít khổ sở, còn mượn không ít tiền.
Khi đó nàng cực khổ đến mức nào, lúc ấy ở cái cuộc sống nhỏ thoải mái biết bao, Lưu Cường chính là không ngờ có thể sống thoải mái như vậy, không thua gì hắn đi làm ăn kiếm tiền.
Quan trọng nhất là, làm ăn nhọc lòng có nhiều việc, còn làm chủ cho thuê thì, so ra không có vất vả như thế, thật sự nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Lệ Quyên hiện giờ có tiền liền mua nhà, nói bây giờ những người có kiến thức ở Hải thành, đều muốn đưa con đến trường tốt, những khu nhà trường tốt, sau này giá nhất định sẽ tăng nhanh."
Lưu Văn tuy đang ăn ngấu nghiến cơm thịt, nhưng cũng không bỏ qua nội dung câu chuyện của Phùng Quyên, nghe có người vậy mà đã trở thành bà chủ nhà, còn khuyên nhủ Phùng Quyên như vậy, điểm mấu chốt là người sau vậy mà động tâm, nàng biết tư duy của Phùng Quyên bọn họ đã mở ra một thế giới mới.
Lưu Cường vẫn luôn là một người quả quyết, khi xưa Trương Huy đề nghị góp vốn làm ăn, sau khi nghe quy trình làm và chia phần như thế nào, liền lập tức đồng ý.
Lần này mua nhà sau đó cho thuê tiếp tục mua nhà, ý tưởng này, ông cũng sau khi suy nghĩ một chút, liền lập tức đồng ý.
"Để dành một ít tiền dự phòng, còn lại đi mua nhà ngay."
"Không trông mong bằng Lệ Quyên, nhưng tối thiểu trong tay nhà cửa không thể chỉ có vài căn."
"Nhà nhiều, sau này chúng ta già, cũng không cần lo không có tiền tiêu." Dù có một trai một gái, Lưu Cường chưa từng nghĩ muốn để Lưu Văn bọn họ gánh quá nhiều trách nhiệm phụng dưỡng.
Từ khi làm thanh niên trí thức, Lưu Cường đã biết, mình có tiền trong tay, so với nhận tiền từ tay người khác thì tốt hơn nhiều, muốn tiêu thế nào thì tiêu, không cần lo có người cằn nhằn.
"Ba, mẹ, đợi con kiếm tiền, con sẽ đưa tiền cho ba mẹ." Lưu Văn không vui vẻ, tình hình gì thế này, biết Lưu Cường vợ chồng hẳn không phải là người sống chết nhờ tiền lương, biết trong tay họ có tiền.
Nhưng cũng không thể trước mặt nàng và Lưu Bân, nói không cần lo sau này già không có tiền tiêu.
Nói lời này có ý gì chứ, chẳng lẽ muốn nói, ta đã sớm biết là hai đứa con ở nhà không nhờ vả được sao?
"Đúng, con kiếm tiền, con cũng sẽ đưa tiền cho ba mẹ." Lưu Bân ngẩng đầu, rất chân thành nói.
"Con sẽ không bỏ mặc ba mẹ." Lưu Văn lặp lại, "Ba mẹ nuôi con và Bân Bân khôn lớn, chúng con không thể không lo cho ba mẹ."
"Đúng không, Bân Bân." Lưu Văn đẩy chủ đề cho Lưu Bân.
Lưu Bân đang mải ăn thịt gà, không thể nói chuyện, liên tục gật đầu biểu thị cậu đồng ý hết.
"Cho nên ba mẹ không cần lo lắng, chúng con sẽ không như nhị thúc, cả ngày than ngắn thở dài."
Nhắc đến Lưu Cương, Lưu Văn nghĩ đến một chuyện lớn chưa nói với họ, "Bà nội biết nhị thẩm đem quần áo mặc một mùa, đều mang về cho chị em và em dâu nhà mẹ đẻ mặc rồi, nhưng là đã làm ầm ĩ lên một trận lớn."
Lưu Văn kể từ khi chuyển ra ngoài ở, đã rất ít về nhà, cũng ít tiếp xúc với người bên đó, trong tình huống này, mà vẫn biết Nhạc Hồng cùng Vệ Lan cãi nhau to, là biết chuyện này khi ấy đã náo loạn đến cỡ nào.
Chỉ là đem quần áo mặc một mùa thôi sao? Phùng Quyên dù thích mua quần áo, cũng bị sự rộng tay của Vệ Lan làm cho sửng sốt, "Cho dù là quần áo mùa hè, cũng không ai mặc có một mùa."
"Áo khoác mùa đông đều mặc có một mùa thôi, nói cô ấy là nhân viên mậu dịch, cũng không thể ăn mặc quá tệ, kẻo người ta coi thường." Kiếp trước nguyên chủ không phải bị Vệ Lan cho nhiều quần áo đẹp như vậy làm mê hoặc hay sao.
Áo khoác mùa đông đều chỉ mặc một mùa? Ôi trời ơi, Phùng Quyên thật sự kinh hãi không chịu được, há hốc mồm ra, "Tôi nhớ quần áo của Vệ Lan, đều mua ở trong trung tâm thương mại."
Từ sau khi thị trường được nới lỏng, rất nhiều cửa hàng quần áo tư nhân đã mọc lên, so với trung tâm thương mại thì rẻ hơn, nhưng một số quần áo ở trung tâm thương mại kiểu dáng và chất lượng đều rất tốt, nhất là mấy trung tâm thương mại lớn ở Hải thành.
Đôi khi Phùng Quyên còn tranh thủ lúc đi công tác ghé qua đó dạo chơi, xem có quần áo thu đông nào thích hợp không, bởi vì quần áo đó mặc được thời gian dài, tất nhiên phải mua loại chất lượng tốt.
Nàng đã từng thấy vài bộ quần áo Vệ Lan mặc, giá bán trong trung tâm thương mại không hề rẻ, không ngờ Vệ Lan lại thật sự không bạc đãi bản thân.
Lưu Cường thân là anh cả, tình huống bình thường đương nhiên không thể nói em dâu như thế nào như thế nào, nhưng giờ thì có chút không nhịn được, "Thật không biết Lưu Cương nghĩ thế nào."
"Đây là cưới vợ à, tôi thấy chắc phải là nữ vương thì có."
"Chỉ là một nhân viên mậu dịch nho nhỏ thôi, nếu là tổng giám đốc, còn không biết trang điểm thế nào nữa."
Lưu Cường thầm nghĩ, có nhiều tiền để mua mua mua như vậy, chứng tỏ điều kiện tuyệt đối không tồi, nếu không sao có thể chống đỡ nổi thói quen của Vệ Lan như thế.
Nếu không thiếu tiền, vậy công việc hiện tại không phải rất phù hợp với hắn sao, không có lý do gì mà phải đổi việc.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận