Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 88: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 88 (length: 7455)

Lưu Lượng ban đầu thật sự không lo lắng Lưu Văn sẽ mặc kệ hắn, "Nếu như ngươi mặc kệ ta nói, ta sẽ cùng cha mẹ nói, nói ngươi mặc kệ ta."
"Xem ngươi thế nào cùng bọn họ nói."
Lưu Lượng một mặt đắc ý nói, "Ngươi cũng không thể không muốn nhà mẹ đẻ chứ."
Liền Lưu Hà so bì, đều đã sinh hai đứa con trai, cũng thi đậu đại học, mặc kệ cùng nhà chồng kia một bên thế nào làm ầm ĩ, nhưng đối phương cũng không thể làm gì nàng.
Chỉ có như vậy một người, còn không phải việc gì cũng nghĩ đến nhà mẹ đẻ, tuy ra tay không hào phóng, hoặc giả nói keo kiệt, nhưng ít nhất còn có liên hệ với nhà bên trong.
"Không có nhà mẹ đẻ, ta có thể sống tốt hơn." Lưu Văn không nhịn được nói.
"Ngươi cũng đừng đạo đức bắt cóc ta."
"Ta chỉ là một học sinh nghèo nhận trợ cấp sống qua ngày, không có cách nào chăm sóc ngươi."
"Ngươi nói không mang tiền, ngươi cảm thấy ta khờ, hay dễ bị bắt nạt."
Lưu Văn đã có chút không kiên nhẫn, "Nhanh lên đi, ta còn phải về đi làm."
"Nếu ngươi muốn ta móc tiền, thì xin lỗi, ta không có tiền."
"Ngươi ngủ gầm cầu cũng được, hay ở đâu cũng được, đều không liên quan đến ta."
"Nếu như ngươi có tiền, thì ta có thể đến nhà khách của trường học, thương lượng một chút, cho ngươi thuê một phòng."
"Đương nhiên tiền phòng là ngươi trả, ăn uống đều do ngươi móc tiền."
"Ngươi muốn về, thì tự mình về, tiền vé xe cũng do ngươi tự trả." Lưu Văn lạnh lùng nói.
Lưu Lượng đương nhiên mang tiền, bất quá hắn nghĩ là đến Dương Thành tìm Lưu Văn giúp đỡ đôi chút, hắn nghĩ mua vài thứ ở Dương Thành này đem về.
Hiện tại có người bên gia tộc kia, lén chạy đến Dương Thành mua chút đồ, đồng hồ điện tử chẳng hạn, mang về bán lại, việc buôn bán ấy đang rất náo nhiệt.
Lưu Lượng yêu cầu không cao, nếu có thể thì chuyến này kiếm được vài trăm là được, như vậy thì, cho dù Lưu Văn không muốn móc tiền, hắn cũng tự nuôi được mình.
Chỉ cần hắn có tiền, thì cho dù Lưu Quý không đồng ý hắn lại thi đại học, hắn cũng có thể ra ngoài thuê phòng ở.
Đúng, không sai, Lưu Lượng cảm thấy phong thủy trong nhà không tốt, không hợp với việc hắn thi đại học.
Nếu không thì, rõ ràng đã thi ba lần, hắn đều rất cố gắng ôn bài, giải nhiều bài tập như thế, vì sao năm trước có thể thi được thành tích tốt, mà ở nhà thi hai lần thì lại ra thành tích tệ như vậy.
Lưu Lượng nghĩ mãi thấy chắc mình bị nguyền rủa, không đúng, không phải hắn bị nguyền rủa, mà là căn nhà nhỏ bị nguyền rủa.
Nhưng hiện tại thì Lưu Hà không tiếp đãi, hắn phải tự trả tiền phòng, rồi tiền ăn uống ngủ nghỉ ở đây, điểm quan trọng là tiền vé xe về nữa.
Tính toán một hồi, Lưu Lượng phát hiện số tiền vốn nghĩ là rất nhiều, thì ra các kiểu đều không đủ a.
Làm sao đây, làm sao đây, Lưu Lượng không biết mình nên làm gì.
Lưu Văn đợi nửa ngày, đều không thấy Lưu Lượng trả lời, cũng lười quan tâm, "Ta phải về đi làm."
"Thật ra nếu ngươi không nỡ tự bỏ tiền, ngươi có thể đi chuyến xe lửa đêm nay, hoặc xe lửa rạng sáng về."
Lưu Hà chỉ dẫn, còn Lưu Lượng lựa chọn thế nào, thì không đến lượt nàng lo.
A a a, không thể nào, lập tức về ngay sao? Lưu Lượng kinh ngạc đến ngây người, "Vừa tới đã đi?"
"Ta còn chưa được ăn đặc sản Dương Thành, cũng chưa đi dạo Dương Thành." Trên xe lửa, tuy Lưu Lượng rất ít khi nói chuyện phiếm với người khác, nhưng từ miệng những người đã từng đến Dương Thành, cũng biết mấy địa điểm tham quan tốt ở Dương Thành, cũng biết mấy quán ăn ngon.
Lưu Lượng đã nghĩ kỹ làm sao bắt Lưu Văn mời ăn tiệc, dẫn đi chơi, sau khi ăn no nê chơi đã rồi, mới mang đồ đi về.
Nhưng bây giờ thì sự tình hoàn toàn vượt ngoài mong muốn của hắn, Lưu Văn chẳng thèm quan tâm, chỉ muốn tốc độ đuổi hắn về.
Lưu Lượng rất tức giận, hung tợn nhìn Lưu Văn.
"Ngươi không muốn ở lại qua đêm, vậy tự mình giải quyết đi." Dù không biết Lưu Lượng đi khi nào, Lưu Văn đã nghĩ, mấy ngày này không đến chỗ Lâm Viễn.
Dù sao bệnh viện thực tập cũng sắp xếp ký túc xá cho những nhân viên y tế thực tập như họ, thỉnh thoảng Lưu Văn cũng sẽ ngủ lại, trong này cũng có quần áo của nàng.
Lưu Văn về lại vị trí làm việc, tìm một lúc gọi cho Lâm Viễn, nói là mấy ngày nay cô có việc, định ở lại bệnh viện.
Lâm Viễn thấy lạ, tuy Lưu Văn thỉnh thoảng cũng ở lại bệnh viện, nhưng cũng không ở liền mấy ngày như vậy, vì cô nói ở ký túc xá không được thoải mái.
Càng quan trọng hơn là cô dặn hắn, bảo hắn không được đến bệnh viện tìm cô, như vậy thì có vấn đề.
Nếu không có vấn đề thì Lưu Văn không cần dặn dò như vậy.
Lưu Văn vốn dĩ không muốn nói, rốt cuộc Lưu Lượng chỉ đến rồi đi vội vàng, nhưng hiện tại hắn hỏi, liền thành thật nói hết cho rõ ngọn ngành.
Lâm Viễn không ngờ Lưu Lượng không thông báo gì mà lại chạy đến Dương Thành, cũng có chút giật mình.
"Được, vậy em cẩn thận nhé." Lâm Viễn biết Lưu Văn chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, cũng không hỏi có cần hỗ trợ hay không.
Sau khi Lưu Văn cúp điện thoại, cô theo sau bác sĩ khám bệnh, xử lý một số việc chữa trị không lớn.
Đến giờ tan làm thì cô sẽ về ký túc xá nghỉ ngơi, còn cái người Lưu Lượng đi theo sau cô, xin lỗi, cô không muốn quan tâm.
Lưu Lượng suy nghĩ một hồi, cảm thấy không thể đến rồi đi vội như vậy, không phải tỏ ra quá thất bại sao, hơn nữa hắn nghĩ, nếu trường học đóng cửa ký túc xá trong ngày nghỉ, vậy Lưu Văn ở đâu?
Cứ bám lấy cô là được, không tin là không có chỗ ở.
Thấy Lưu Văn tan làm, Lưu Lượng đuổi kịp, đi theo cô đến một nơi, vừa chuẩn bị đi lên thì bị bảo vệ ngăn lại.
"Cậu trai, cậu tìm ai." Bảo vệ chặn Lưu Lượng.
"Tôi tìm em gái tôi."
"Lưu Văn." Lưu Lượng vốn dĩ định chỉ Lưu Văn, không ngờ không thấy người đâu.
"Bác sĩ Lưu hả." Bảo vệ hiểu rõ, "Cậu tìm cô ấy có việc gì sao?"
Bảo vệ tuy đã có tuổi, nhưng để ý thấy người này vừa rồi đi theo sau Lưu Văn.
Nếu đi theo sau cô, sao vừa nãy không chào hỏi, nhất định phải bây giờ mới nói tìm người, bảo vệ càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
"Cái chỗ này là chỗ nào vậy?" Lưu Lượng cũng không thể nói là hi vọng Lưu Văn tìm cho mình chỗ ở gì được.
"Đây là ký túc xá bệnh viện." Bảo vệ sao nhìn cũng thấy Lưu Lượng không phải là người tốt, "Cậu vừa rồi không thấy bảng hiệu ở cổng sao?"
A, cổng còn có bảng hiệu sao? Lưu Lượng trợn tròn mắt, vừa rồi hắn lo không theo kịp Lưu Văn, chỉ biết tốc độ đi theo cô, còn đi qua những chỗ nào thì chẳng nhớ.
"Vậy là mỗi người một phòng hả?" Có phải ký túc xá bệnh viện hay không không quan trọng, chỉ cần mỗi người một phòng, thì hắn có chỗ ở rồi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận