Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 424: Xuất giá nữ 29 (length: 7990)

Lưu Văn biết Lưu Năng thân thể không tốt sau, cũng là muốn biết tình hình của hắn như thế nào.
Dù sao cũng là cha nàng, không thể không quan tâm.
Đến lúc đó nên nàng bỏ tiền hay vẫn là phải bỏ tiền, kết quả không ngờ, lại không có chút tin tức nào.
Điều này khiến Lưu Văn rất là kỳ quái, chẳng lẽ người không nghiêm trọng? Nghĩ nghĩ chắc là thế.
Không thì với tính tình của Cát Lan, không chừng sẽ trực tiếp nhảy dựng lên, ở trong nhóm chửi rủa, nói riêng với nàng là như thế nào không hiếu thảo.
Hiện tại nếu không thông báo cho nàng, chắc là không có tin tức tức là tin tốt.
Lưu Văn không khỏi thở phào một hơi, kệ đi, dù sao hiện tại nàng thật sự cũng không có nhiều tiền, nhỡ mà bắt nàng chi ra một khoản tiền thuốc men lớn, nàng thật không lấy ra được.
Lưu Văn bận rộn mấy ngày sau, lướt vòng bạn bè thì mới phát hiện Cát Lan đăng ảnh đen trắng của Lưu Năng, trên đó viết mấy lời tưởng niệm gì đó.
Phản ứng đầu tiên của Lưu Văn là, không lẽ Lưu Năng mất rồi, không phải bình thường đều không đăng ảnh đen trắng mới đúng.
Chuyện gì xảy ra vậy, sao lại thế mà đi rồi, cũng không thông báo cho nàng chứ.
Nếu không xem được cái nội dung vòng bạn bè này, Lưu Văn có thể làm như không biết, nhưng hiện tại đã biết rồi, nàng thật sự không thể làm như không biết được.
Mà người có thể nghe ngóng tin tức, ngoài dì ra, không còn ai khác có thể nghe ngóng, cũng chưa chắc sẽ trả lời nàng, không chừng ngược lại sẽ nói nàng là thế nào không hiếu thảo.
Rất nhanh bên kia liền báo lại sự tình, Lưu Văn xem xong, thật sự im lặng.
Rõ ràng là Lưu Trí gây họa, kết quả vẫn là lỗi của nàng.
Lưu Văn: Bình thường, đối với bọn họ mà nói, con trai mới là bảo bối nhất, con gái đều là vì con trai mà tồn tại.
Lưu Văn: Nếu hậu sự của ba đều đã làm xong, chỗ ở của mẹ ta bọn họ cũng đã được giải quyết, ta cũng yên lòng.
Lưu Văn: Cám ơn dì, cám ơn cậu bọn họ đã hỗ trợ.
Lưu Văn để điện thoại xuống, nàng không quá đau buồn, nhưng là có thể cảm nhận được cơ thể bên trong truyền đến cảm giác không vui nhàn nhạt, nghĩ cũng biết, hẳn là cảm xúc nguyên chủ lưu lại.
Nghê Kiệt đẩy cửa đi vào, phát hiện cảm xúc Lưu Văn không bình thường, cho rằng có chuyện gì xảy ra, "Sao vậy?"
Lưu Văn nhìn thấy Nghê Kiệt, nhớ tới hôm nay là ngày hắn đi công tác trở về, "Không có gì, chỉ là biết lão già qua đời, có hơi đau lòng thôi."
"Đúng rồi, ngươi muốn ăn chút gì không?" Bình thường chỉ có Lưu Văn một người, nàng lười nấu cơm, tùy tiện làm chút gì đó là được.
Hôm nay biết Nghê Kiệt trở về, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, công tác bên ngoài, đi lại nhiều nơi, cũng không biết vất vả đến mức nào, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt.
Nghê Kiệt cũng không khách khí với Lưu Văn, "Được, cho ta làm tùy ý món gì cũng được, hai ngày nay đi nhiều nơi, thật là mệt."
"Đúng rồi, Lưu thúc hắn làm sao vậy?" Thật là không có chút báo trước nào, trông như thân thể của ông ấy cũng rất khỏe, sao lại đột ngột ra đi vậy.
"Gần đây phát sinh nhiều chuyện, áp lực lớn, sau đó đầu óc bị kích thích, não liền vỡ."
"Vốn nếu Tiểu Trí có thể phát hiện sớm một chút, thì đã không có chuyện này, nhưng kết quả lại làm chậm trễ."
"À." Nghê Kiệt thật không biết nên nói gì, một hồi sau mới gượng gạo thốt ra.
"Cho nên việc giáo dục con cái, không thể lơ là."
"Không phải cái này không phải đời sau, mà là đòi mạng tổ tông."
"Đúng rồi, sau khi ba ngươi mất, ngươi có ý định gì không?" Bất kể đối với Lưu Năng như thế nào không có cảm tình, nhưng đây cũng là việc lớn, Lưu Văn cũng không thể thật không quan tâm được.
Cái này a, Lưu Văn cũng biết không thể thật sự không quản, nhưng là nên làm gì, nàng cũng không biết.
"Mẹ ta nói không muốn cho ta biết."
"Thôi, bất kể ta làm thế nào, ta tính ra đã hiểu, đều không ai nói tốt cả, nếu như vậy, ta tự mình đa tình làm gì." Lưu Văn không muốn để cho mình không vui.
"Mỗi tháng đưa dì ta thêm một ngàn đi." Lưu Văn cảm thấy làm vậy, mới có thể khiến Cát Lan vui vẻ.
Nghê Kiệt nghĩ cũng thấy hợp lý, "Ta thấy rất tốt."
Sau khi Lưu Văn có ý định này, liền nói qua với dì: Rốt cuộc hiện tại chỉ có bà ấy một mình sinh sống, lại là đi thuê nhà.
Lưu Văn: Chi tiêu lớn hơn chút, cho nên ta gọi là trợ cấp một ít.
Về phần còn lại, Lưu Văn cũng không muốn móc tiền, dù sao cũng không phải chỉ có mình nàng là con gái, hơn nữa đưa nhiều, Cát Lan sẽ nhớ tới sao?
Cát Lan ban đầu một mực nói không muốn thông báo cho Lưu Văn, nhưng sau đó bà hối hận, rốt cuộc dù Lưu Năng mất, nhưng Lưu Trí vẫn là con trai của bà, không thể không quan tâm.
Nhưng là chỉ dựa vào tiền lương của một mình bà, cho dù hiện tại không cần trả tiền thuê nhà, nhưng một năm sau bà sẽ phải trả tiền thuê nhà, không thể trông chờ vào thân thích khác giúp đỡ thanh toán.
Lúc này, bà đặc biệt mong Lưu Văn có thể chủ động liên hệ với nhà, nhưng kết quả có đến lúc Lưu Năng hỏa táng, cũng không nhận được tin nhắn của Lưu Văn, không có hỏi han quan tâm, càng không có đưa tiền.
Chính điều này làm Cát Lan đủ loại đứng ngồi không yên, nghĩ là không có người thông báo cho nàng, hay là thông báo rồi, nàng liền thật sự nghe lời không liên lạc với nhà.
Cũng chỉ đến ngày hỏa táng và hạ táng, bà mới đăng tin lên vòng bạn bè, nghĩ mình đã đăng tin rồi, thì không thể không quan tâm được.
Nhưng kết quả đăng tin này rồi, vẫn không có bất kỳ tin tức nào, thật khiến bà lo lắng muốn chết.
Cát Lan biết Lưu Văn cơ bản chỉ liên hệ với chị cả, liền tìm tới chị cả, hỏi rất thẳng Lưu Văn có liên lạc với chị không.
Thấy Cát Lan, nghe bà hỏi xong, chị cả gật đầu, "Hôm hỏa táng em rể, Tiểu Văn có tìm chị, hỏi thăm tình hình xong, nó nói, nếu em nói không muốn thông báo cho nó, thì việc của em rể, nó sẽ mặc kệ."
Cát đại tỷ biết Cát Lan nhất định là rất hối hận, nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo câu này, chính bà đã nói ra, dù có hối hận cũng chỉ có thể tự gánh chịu hậu quả.
Không thể nào, Cát Lan kinh ngạc, miệng không khép lại được, "Nó, nó lại thật sự nói vậy?"
Cát đại tỷ ừ một tiếng, "Đúng vậy, nói là em đã không muốn nhìn thấy nó, vậy thì nó cũng sẽ không về, rốt cuộc ở Nhật Bản đi làm cũng rất vất vả."
"Nhưng nó cũng nói." Dù sớm muộn gì cũng phải báo cho Cát Lan biết, hiện tại cứ làm bà vui vẻ chút vậy.
"Nó nói hiện tại em sống một mình, lại tiền thuê nhà, lại còn chi tiêu, gánh nặng nhất định rất lớn."
Cát đại tỷ nhìn Cát Lan chằm chằm, muốn biết phản ứng của bà, hoặc giả nghe đến đây, trong lòng kia sẽ vui lên, chị ấy liền biết, Lưu Văn không thể thật sự không quan tâm đến sống chết của bà được.
"Nó nói mỗi tháng đưa cho em một ngàn." Cát đại tỷ cảm thấy Lưu Văn có thể làm đến mức này đã không tệ rồi, nhưng chị cũng biết, sau khi Cát Lan biết sẽ không vui.
Cái gì? Không thể nào, mỗi tháng chỉ đưa một ngàn? Sắc mặt Cát Lan sa sầm xuống, "Như bố thí ăn mày à."
"Một ngàn thì làm được cái gì chứ."
"Thật là, nó ở Nhật Bản kiếm nhiều tiền thế, mà lại không muốn bỏ tiền."
"Cái gì mà dưỡng nhi dưỡng lão, ta xem a, đều là lũ bạc nhãn lang." Cát Lan không ngừng phàn nàn.
Cát đại tỷ nghe xong, cũng nổi giận, "Nếu em nói Tiểu Văn là bạc nhãn lang, chị xem a, thôi, vẫn là không nên nhận số tiền này."
"Rốt cuộc em có ba đứa con, Tiểu Văn trước kia đã cho các em bao nhiêu tiền, Lưu Lỵ đã cho bao nhiêu tiền."
"Hiện tại nó chủ động đề nghị đưa một ngàn, nhưng thái độ của em là thế nào."
"Chị thấy a, em chính là thấy người dễ bắt nạt thì bắt nạt."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận