Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 06: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 6 (length: 7933)

Vương Quyên xem Lưu Văn cẩn thận đem cá nhỏ qua sàng, sau đó đặt vào nồi nấu canh cá, nghĩ cái này không phải giống như bọn họ nấu canh cá sao?
Cứ như vậy nấu, có thể nấu ra canh cá không xương không? Vương Quyên rất nghi ngờ, ai, nàng cảm thấy mình cũng thật ngốc, vậy mà lại tin là thật, thôi, coi như làm chuyện tốt vậy.
Lưu Văn không biết Vương Quyên đã bắt đầu hối hận, nàng nhanh chóng xử lý rau quả, tiện thể nhìn xem canh cá nấu thế nào.
Thấy canh cá đã dần chuyển sang màu trắng đục, dùng muỗng cơm nghiền cá nhỏ thành bùn, sau đó tiếp tục nấu.
Vương Quyên nhìn đến đây, có chút ngỡ ngàng, sao lại có cách nấu canh cá kiểu này, nghĩ đến lúc nãy muốn băng gạc lọc, nàng có chút hiểu ra.
Tuy rằng như vậy thì thịt cá sẽ lãng phí, nhưng mà tôm cá nhỏ, nàng vốn dĩ không ăn, cho nên không có gì gọi là lãng phí.
Xử lý xong rau quả, thấy canh cá cũng đã trắng đục, bắt đầu lọc bỏ, vì lo còn xương cá, cố ý lọc bỏ thêm hai lần.
Lọc xong canh cá để sang một bên, lát nữa mới ăn tối, đến lúc đó lại nấu canh cũng không muộn.
Còn nàng thì đi xem con cá vừa mới ướp muối gia vị, lại bỏ thêm chút muối, rồi lại một hồi xoa bóp cá.
Vương Quyên lúc trước không thấy thao tác như này, bây giờ thấy rồi, không khỏi choáng váng, "Đây là tình huống gì." Sao còn xoa bóp cá một phen.
Bây giờ nấu cơm còn phải làm như vậy sao? Vương Quyên cảm giác mình có phải sống uổng phí mấy năm qua, chưa bao giờ nghĩ tới nấu cơm lại còn có thể làm như vậy.
Nghiêm túc hồi tưởng lại, mẹ nấu cơm, cũng không có thao tác như vậy, "Ngươi đây là?"
Nếu không hiểu thì hỏi thôi, nếu không thấy tay nghề của Lưu Văn lúc nãy, nàng sẽ không hỏi, nhưng hiện tại thấy thế nào cũng thấy cho dù không phải cao thủ, ít nhất trù nghệ phải khá lắm.
"Vì cho ngon miệng hơn."
"Nếu ướp gia vị thời gian dài chút, thì không cần thao tác như vậy."
"Cũng không phải lát nữa liền nướng cá, nên muốn tăng tốc."
"Đúng rồi, Vương tỷ, chúng ta hôm nay chỉ có một món canh cá với một món cá nướng thôi sao?" Lúc này Lưu Văn mới nghĩ đến một chuyện lớn, còn chưa xác nhận menu tối nay với Vương Quyên.
Vương Quyên nhìn vẻ mặt lo lắng của Lưu Văn, thật đúng là một cô nhóc, đã định menu rồi, mới nghĩ hỏi ý nàng, "Được."
"Ta không có ý kiến." Vương Quyên không nghĩ tới người ở chung lần này, lại lợi hại như vậy, coi như nhặt được bảo hay không nhỉ.
"Được." Lưu Văn để cá sang một bên, dưới sự giúp đỡ của Vương Quyên, đem tủ và giường vào phòng, trải chăn màn các loại, sau đó cẩn thận bỏ quần áo và sách vở vào tủ.
Vương Quyên giúp mang hành lý, biết nó nặng, nghĩ người nhà này đối với Lưu Văn thật tốt, vậy mà chuẩn bị nhiều đồ như vậy, giờ mới biết sao nó nặng như thế, sách lại nhiều vậy.
Quần áo thì không nhiều, thật đơn giản, "Sao ngươi mang nhiều sách thế."
"Vốn dĩ tháng chín có thể lên cấp ba, nhưng giờ không có cơ hội đi học, ta liền mang sách chuẩn bị trước của cấp ba lên, có gì thì xem."
Lưu Văn ra vẻ bình thản nói, "Hơn nữa nếu không mang sách, hành lý của ta cũng ít vậy thôi."
"Toàn bộ quần áo của ngươi đều ở đây?" Vương Quyên lại nhìn quần áo của Lưu Văn, thật sự quá ít.
"Toàn bộ gia tài của ta đấy." Lưu Văn đóng cửa tủ lại, "Không có gì ngoài ý muốn, ta sẽ ở lại đây."
Cho dù rời khỏi nơi này, cũng là vì thi đại học mà thôi, về phần nhà họ Lưu, đó sẽ không quay về nữa, dù sao cũng không ai mong chờ nàng quay về.
Người nàng còn chưa đi, cả nhà họ Lưu đã chán ghét hành vi nàng chiếm dụng ban công quá lâu, cảm thấy phơi đồ không tiện các thứ.
Toàn bộ gia tài? Vương Quyên không khỏi ngẩn người, nhưng dù sao cũng là việc nhà người ta, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, nhà nào mà chẳng có chuyện khó nói.
Lưu Văn nghĩ nghĩ, "Nhị tỷ ta ở nông trường bên cạnh làm thanh niên trí thức." Chuyện này cho dù nàng tránh không nói, nhỡ đâu gặp phải thì sao.
Hơn nữa nàng muốn gửi thư bình an cho người nhà, thông qua nông trường gửi đi, không phải cùng một con dấu bưu kiện với Lưu Hà, người nhà họ Lưu nhất định sẽ hỏi Lưu Hà.
Trước kia Lưu Hà không ngừng phàn nàn làm thanh niên trí thức vất vả, làm Địch Mẫn ở nhà xót con gái đi tìm Lưu Văn trút giận.
Biết nàng ở gần nông trường, không chừng Địch Mẫn xót con sẽ báo cho Lưu Hà, sau này biết được, chắc chắn sẽ tìm đủ kiểu để nàng có thể giúp làm việc.
Cho nên cùng là thanh niên trí thức, biết nàng không ở nông trường thì thương hại, mà nàng lại vui vẻ, thật không muốn ở chung một chỗ với Lưu Hà, cho dù nông trường lập tức chia đại đội, nàng cũng không muốn.
Về phần thôn bị nhiều người chê không tốt, giờ một phen rũ bỏ, Lưu Văn thấy rất tốt.
Tuy không phát lương theo tháng, nhưng bù lại có đủ đất tư hữu, không nói ăn no, tối thiểu có thể không bị đói, có thể từ từ dưỡng thân. Về phần kiếm tiền, đó là chuyện sau này, tiền lương bây giờ dù có giữ lại, thì cũng để dành được bao nhiêu.
"Ta tới đây, có cần phải cùng tỷ Lý bọn họ ăn một bữa cơm không." Dù sao nàng là người mới tới, có phải nên làm bữa cơm mời họ ăn, coi như làm quen.
Nhìn Lưu Văn cẩn thận, Vương Quyên cười, "Không cần không cần."
"Dù là Lý Á Nam hay Lý Uyển, các nàng đều quen ăn cơm một mình."
"Các nàng có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ rời nông trường."
Rời nông trường à, Lưu Văn cho là người nhà các nàng tìm được việc, ví như cha mẹ về hưu, để các nàng đi làm tiếp.
"Ở đây, muốn rời khỏi thôn, trừ phi cha mẹ ở nhà về hưu, để ngươi về nhận việc, cũng có thể yêu đương với người ở nông trường bên cạnh."
"Chỉ cần đăng ký kết hôn, liền có thể đến nông trường." Vương Quyên nói rõ vì sao thanh niên trí thức của thôn này không nhiều, cũng là nói với Lưu Văn, không cần thiết phải quen thân, sau này cũng là người xa lạ.
Hơn nữa nàng nhiệt tình như vậy, sẽ làm người khác nghĩ nhiều.
Thì ra là thế, Lưu Văn đã hiểu, "Vậy thanh niên trí thức nam bên kia thì sao?"
"Thanh niên trí thức nam cũng không nhiều lắm, nhưng mà so với thanh niên trí thức nữ thì nhiều hơn, chờ Lý Á Nam bọn họ đi nông trường, chỉ còn lại hai thanh niên trí thức nữ."
"Mà thanh niên trí thức nam, thì có sáu người." Vương Quyên vừa giúp Lưu Văn nướng cá, vừa nói qua tình hình thanh niên trí thức viện.
"Cho nên chỗ ta cũng không có mâu thuẫn gì lớn."
"Nếu muốn lên núi lấy củi, có thể để nam đi, chỉ là phải nấu cơm cho bọn họ."
"Tay nghề bọn họ cũng không ra gì." Vương Quyên thấy trù nghệ Lưu Văn không tồi, chắc sẽ làm vừa lòng đám thanh niên trí thức nam, không bị bắt bẻ.
Lưu Văn thật không hiểu, không phải nói ai nấy tự nấu ăn, sao lại ăn chung với thanh niên trí thức nam.
Thôi, những chuyện không hiểu, cũng không cần nghĩ nhiều, dù sao người ít hay nhiều cũng nấu như thế, nghe ý Vương Quyên, thanh niên trí thức nam còn có thể giúp đỡ kiếm củi.
"Ta không có ý kiến." Lưu Văn tỏ vẻ ăn chung cũng vậy thôi, "Trước đây ta đều phải nấu đồ ăn cho bảy người."
Lưu Văn vừa nói vừa chuẩn bị nướng cá, đáng tiếc không có vỉ nướng, cho nên chỉ có thể không ngừng xoay cá bằng tay.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận