Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 448: Độc thân nhà nữ nhi 3 (length: 8206)

"Không cần vất vả mụ mụ, để ta cùng ngươi đi đi, ta không muốn chiếu cố Lưu Lỵ bọn họ."
"Bọn họ càng hư thì mụ mụ ngươi sẽ cho ta thịt ăn phải không."
"Đúng, mụ mụ ngươi tại sao không mua cửa hàng."
"Lần trước ta nghe dì nói, nàng mua cửa hàng, mỗi tháng tiền thuê đều muốn vượt quá tiền lương của nàng."
"Dì không có mở cửa hàng, nàng toàn mua cửa hàng, vì sao mụ mụ ngươi không mua cửa hàng."
Lưu Văn một mặt không hiểu, "Ngươi mua cửa hàng rồi, không phải có thể đem đồ vật để ở trong cửa hàng sao, không cần mỗi ngày mang đồ vật ra ra vào vào."
"Gió thổi mưa rơi, ngươi cũng sẽ không sinh bệnh."
Lưu Văn chính là cố ý thêm một chút lửa giận cho Đổng Tư Dao, "Mụ mụ vì sao anh trai, bác trai bọn họ đều có thể ăn thịt, ta lại không thể ăn thịt."
"Ba ba cũng nói, không cần cho ta ăn thịt, ta ăn sẽ chỉ càng thêm đần độn, nói ta cái gì cũng không biết."
"Minh Minh ca ca cũng không có cho ta lên lớp."
"Mụ mụ, Đồng Đồng nói nàng đi học lớp vẽ, ta cũng muốn đi." Lưu Văn nhớ tới nguyên chủ từ nhỏ đã thích vẽ, cũng có người nói nàng có thiên phú.
Nhưng cho tới bây giờ chưa từng học lớp đào tạo nào, muốn một bộ bút màu nước thôi mà cũng bị người nhà Lưu gia châm chọc đủ kiểu, khiến nàng từ bỏ con đường vẽ tranh này.
Không luyện tập, không đi học, dù có thiên phú cũng sẽ không có bất cứ tiến bộ nào, thời gian dài, điểm thiên phú này cũng sẽ không còn giá trị.
Lần này, Lưu Văn đương nhiên không thể lãng phí thiên phú này, không cầu trở thành một họa sĩ lớn nhưng tối thiểu cũng là một kỹ năng, có thể ở nhà làm việc kiếm tiền.
Lưu Văn nhớ đến Đồng Đồng sau này ở nhà làm việc, trên mạng nhận đơn, mỗi tháng nhẹ nhàng kiếm được mấy vạn tệ, nàng không tin nếu nàng kiên trì thì thu nhập một tháng hơn vạn chắc cũng rất nhẹ nhàng.
Đổng Tư Dao nghe Lưu Văn nói một tràng, sau đó lại nghĩ tới những ngày tháng cô ở nhà, cảm giác áy náy với con gái càng thêm dâng lên, nghĩ phải đền bù sao cho thỏa đáng.
Bây giờ nghe Lưu Văn nói muốn học thêm, làm sao mà không vui cho được, "Được, đi học."
Nàng vất vả kiếm tiền như vậy, chẳng phải là mong Lưu Văn có thể có cuộc sống tốt hơn hay sao.
Đổng Tư Dao đáp ứng dứt khoát, Lưu Văn lại do dự, "Mẹ có thể đưa con đi đăng ký được không?"
"Không muốn nói với ba, không thì chắc chắn ông ấy không cho con đi học, ông ấy nhất định nói con gái không cần học nhiều như vậy."
"Có tiền để cho Tiểu Bân ca ca đi học thôi." Đối với Lưu Dược, Lưu Văn hết sức xem thường, đương nhiên là có cơ hội là bôi đen một chút.
Lại là Lưu Bân, nghĩ đến hôm qua vợ chồng bọn họ cãi nhau, chính là vì xưởng máy móc muốn chia phòng ở, vợ chồng Lưu Hạo có thể được một căn nhà ba phòng ngủ nên cần một khoản tiền, mà khoản tiền này, người nhà Lưu gia lại hy vọng Đổng Tư Dao chi trả.
Không phải là cô không có tiền, cô vẫn luôn hy vọng có một cửa hàng, người cùng thời với cô cũng đều đã mua được cửa hàng cả rồi, nhưng Lưu Dược cứ khăng khăng là cô phải giúp đỡ người nhà một chút.
Bây giờ biết người nhà Lưu gia sau lưng mình lại bắt nạt Lưu Văn như vậy, Đổng Tư Dao cảm thấy cô thật sự không còn cách nào nhẫn nhịn được, ngay cả Lưu Văn, người nhà Lưu gia cũng dám bắt nạt như vậy, đây là khi mà cô đủ mọi cách chu cấp tiền bạc cho gia đình rồi đấy, vậy mà cuối cùng mẹ con các cô vẫn không có địa vị gì.
Một khi về sau năng lực kiếm tiền của cô giảm sút, người nhà Lưu gia còn đáng để trông cậy vào sao? Chẳng phải lúc đó hai mẹ con cô bị đuổi ra đường hay sao.
"Mẹ sẽ ly hôn với ba sao?" Mặc dù Đổng Tư Dao không nói gì, nhưng theo hơi thở của nàng trở nên nặng nề, Lưu Văn biết bây giờ tâm trạng nàng đang rất tệ.
Đổng Tư Dao không ngờ Lưu Văn lại hỏi như vậy, dù Lưu Dược mỗi lần nổi nóng cũng không thèm quan tâm Lưu Văn có ở đó hay không.
Nhưng nàng vẫn luôn cố gắng kiềm chế không cho Lưu Văn thấy cảnh họ cãi nhau, nghe được nội dung họ cãi nhau.
Vì sao Lưu Văn lại biết, là ai đã nói cho nó? Đổng Tư Dao không ngại đường xa, đỗ xe lại nhìn Lưu Văn, "Tiểu Văn, ai nói với con vậy."
"Bà nội, bác trai bọn họ nói, lần trước ba nói, mẹ đề nghị ly hôn, bác trai bọn họ nói mẹ sẽ không ly hôn."
"Chỉ là dọa ba thôi."
"Dì còn nói, bảo ba đừng phản ứng mẹ, nhất định không được nhượng bộ, còn nói nếu ly hôn, bảo con không được theo mẹ."
"Bà nội cũng nói, nếu ly hôn, sau này chi tiêu trong nhà sẽ không có ai lo."
"Mẹ ơi, tại sao ăn uống trong nhà đều là tiền của mẹ, tại sao con không được ăn thịt."
"Tại sao anh trai bọn họ được uống sữa tươi, còn con thì không, bà nội nói, mẹ không có đưa tiền."
"Cái gì, con không có sữa tươi uống sao?" Đổng Tư Dao nổi giận, "Sao lại không có sữa tươi uống?"
Phải biết bây giờ sữa tươi phải có phiếu mới mua được, lo lắng cha mẹ chồng không cho Lưu Văn uống sữa tươi, nàng đã tìm người quen mới xin được bốn phiếu sữa, nghĩ rằng cha mẹ chồng cùng Lưu Bân có thể uống sữa tươi, Lưu Văn cũng được uống.
Kết quả không ngờ, đến cuối cùng Lưu Văn vẫn không được uống, cái này làm sao không khiến Đổng Tư Dao tức giận.
"Bà nội nói con là chị nên phải nhường cho các em uống." Lưu Văn khiến Đổng Tư Dao biết thêm nhiều chuyện.
Đổng Tư Dao càng tức, "Thật là quá đáng, nói vậy thì còn đặt mua sữa làm gì."
"Thật là xem ta như dễ bắt nạt vậy." Đổng Tư Dao biết người nhà Lưu gia coi thường cô, không phải là vì thấy cô nói muốn ly hôn cũng chỉ là lời nói gió bay, bố mẹ không ủng hộ cô, Lưu Văn cũng không đi theo cô hay sao.
Đổng Tư Dao nhớ lại kể từ sau khi gả cho Lưu Dược, trên dưới người nhà Lưu gia đối xử lạnh nhạt với cô nàng đều nhịn hết.
Biết người nhà Lưu gia sau lưng nói cô không có học thức, là người bán hàng rong, cô cũng không để ý.
Nhưng lại đối xử với Lưu Văn như vậy, cô thật sự không biết, gia đình thế này còn có gì có thể níu giữ cô tiếp tục được nữa.
Trước khi cưới đã nói sẽ chăm sóc cho cô, sẽ che mưa chắn gió cho cô, vậy mà giờ đây hắn lại che mưa chắn gió cho cha mẹ anh chị em hắn, căn bản không hề quan tâm đến mẹ con cô.
Nghĩ đến đây, Đổng Tư Dao càng kiên định quyết định muốn ly hôn.
Ngồi xổm xuống nhìn Lưu Văn, "Mẹ với ba con ly hôn, con muốn ở với ai."
"Ở với mẹ." Lưu Văn biết bây giờ Đổng Tư Dao cần người ủng hộ cô.
"Con không muốn mụ mụ vất vả như vậy."
"Mỗi ngày đi sớm về trễ cố gắng kiếm tiền, mà ông bà nội đều nói không lo việc nhà, còn không biết nấu cơm."
"Con cũng không muốn mẹ mỗi ngày ở ngoài nắng mưa, mà không thể chăm sóc cho bản thân, bác gái cùng dì đều chê cười mẹ như phụ nữ bốn mươi tuổi rồi, không có bộ quần áo mới nào để mặc."
"Mẹ thật đấy, mẹ đẹp hơn cả bác gái cùng dì."
Lưu Văn đã xem ảnh chụp Đổng Tư Dao thời trẻ, thật sự rất đẹp, thực ra bây giờ cô ấy vẫn còn trẻ chỉ cần biết chăm chút bản thân một chút, đâu đến nỗi không thể cứu vãn được.
"Con hy vọng mẹ có thể sống thoải mái một chút, không phải vất vả như vậy."
"Con không muốn mẹ rõ ràng nỗ lực vì gia đình nhiều như thế, mà không có ai khen mẹ cả."
Lưu Văn nói đến cuối câu thì khóc, mặc dù một phần là cảm xúc của nàng nhưng càng nhiều là cảm xúc mà nguyên chủ để lại.
Đổng Tư Dao chưa bao giờ nghĩ rằng, có người lại biết được những nỗ lực của cô, lại thấy cô không đáng như vậy.
Đúng vậy, nàng rõ ràng gần bằng tuổi Lưu Lỵ, mà bây giờ ra ngoài ai cũng bảo nàng trông già hơn cả chị dâu Triệu Mẫn.
Nàng cũng muốn mặc quần áo mới, nhưng bộ quần áo mới vừa mua về, không bị Triệu Mẫn lấy đi, thì Lưu Lỵ lại thích, mượn, thật ra là lấy đi rồi, không thấy trả lại.
Dù vậy, người nhà Lưu gia vẫn nói nàng suốt ngày mua sắm, mà không nghĩ đến quần áo mới rốt cuộc về nhà ai.
Mà hiện tại những nỗ lực của nàng lại có người thấy được, cũng ủng hộ quyết định của nàng, Đổng Tư Dao hít sâu một hơi, nàng quyết rồi, dù bố mẹ phản đối, nàng cũng phải kiên trì đến cùng.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận