Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 04: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 4 (length: 8138)

Lâm Viễn cho xe dừng trước một cái sân, Lưu Văn nhìn căn nhà trơ trọi, nghĩ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đây là trụ sở thôn à? Trụ sở thôn không đến mức lại ở một nơi xa xôi như vậy chứ, Lưu Văn nghi hoặc nhìn về phía Lâm Viễn.
Người này xem cũng ra dáng người, không lẽ lại có ý đồ xấu chứ, ách, nàng giờ mới nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, đó là căn bản chưa xác nhận tình hình của cái vị Lâm Viễn này.
Lâm Viễn thấy sắc mặt Lưu Văn thay đổi liên tục, thật vui, đúng là rất thú vị, "Đây là chỗ ở của thanh niên trí thức."
"Đi vào bên tay trái là ký túc xá nam, tay phải là ký túc xá nữ, phòng chính ở giữa thì để trống."
"Nếu không có chuyện gì, đừng nên vào phòng chính." Lâm Viễn nhắc nhở một câu.
"Nếu có việc, ngươi cứ hỏi các thanh niên trí thức ở đây, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến." Lâm Viễn xem giờ cũng không sớm, liền đánh xe bò đi.
Hả, chỉ giới thiệu đơn giản vậy rồi đi? Nàng cái gì cũng không biết hết a, còn nữa sắp đến giờ cơm trưa, cơm trưa của nàng thì làm sao bây giờ?
Cuối cùng thì đồ ăn đã ăn hết vào buổi sáng, chẳng lẽ giữa trưa lại phải chịu đói sao?
Thôi, đói thì đói vậy, không thì biết làm sao, chẳng lẽ lại bảo người ta nhường phần cho mình sao?
Lưu Văn hít sâu một hơi, xách hành lý nhẹ nhàng mở cửa lớn đi vào sân, nhìn cảnh tượng trong sân, đều kinh ngạc đến ngây người.
Ban đầu còn nghĩ môi trường trong này chắc không tốt lắm, không nói là nhà dột thì chắc cũng là nhà đất, không ngờ căn bản không phải, mà lại là nhà gạch sạch sẽ.
"Cấp bậc này có phải hơi cao không?" Vừa rồi đi qua thôn, Lưu Văn thấy nhà trong thôn, không có mấy cái nhà gạch sạch, có chỗ còn rõ ràng thấy nhà xây bằng đá vụn với bùn.
Sao thôn lại cho thanh niên trí thức ở nhà tốt thế này, chuyện này làm Lưu Văn rất khó hiểu, rốt cuộc là thế nào.
Lưu Văn nhớ lại lúc nãy Lâm Viễn nói, đi vào tay phải là chỗ ở của thanh niên trí thức nữ, bèn đi về phía đó, nhìn ba cái cửa, nghĩ không biết thế nào, phòng nào mới là phòng của mình, không lẽ lại mở cửa ra từng phòng một.
Chẳng lẽ còn tiếp tục chờ sao? Nghĩ đến đây, Lưu Văn liền ngồi bịch xuống hành lý, ở nông trường đã phải đợi rồi, đến viện của thanh niên trí thức còn tiếp tục chờ, biết đến khi nào mới xong đây.
Dù lại không cam lòng cũng chỉ có thể chờ, không thì biết làm sao, Lưu Văn chỉ có thể hy vọng sẽ có người ra sớm một chút.
Bất quá sắp đến giờ cơm, chắc sẽ có người về thôi, Lưu Văn nghĩ đến đây, cảm giác như sắp đến thành công rồi.
Chưa đợi bao lâu, liền nghe thấy tiếng líu ríu ở cửa, xem ra là mấy thanh niên trí thức sống ở đây về rồi.
Lưu Văn vội đứng dậy, một đám người đẩy cửa đi vào thấy nàng, cũng giật mình, kinh ngạc không biết sao lại đột nhiên xuất hiện một người.
Vương Quyên thấy Lưu Văn liền nhớ tới Lâm Viễn hôm nay vội vã đi đánh xe ngựa ra ngoài, bảo sẽ có một thanh niên trí thức tới.
"Chào bạn, bạn là thanh niên trí thức mới đến?" Vương Quyên nhiệt tình chào hỏi Lưu Văn, "Vâng, tôi mới đến hôm nay, tôi tên Lưu Văn."
Vương Quyên nhiệt tình chào hỏi Lưu Văn, giới thiệu từng người, ngoài Vương Quyên, còn có bốn thanh niên trí thức nữ, nhưng trước mắt nàng chỉ thấy ba người, là Lý Á Nam, Chương Lệ.
Còn về thanh niên trí thức nam, mấy ngày nay đều ở trên núi sửa đập nước, chắc mấy hôm nữa mới về.
Lưu Văn từng người chào hỏi với bọn họ, Vương Quyên nhiệt tình dẫn Lưu Văn đến phòng của nàng, "Chỗ của ta còn dư một giường."
Lưu Văn ngoan ngoãn đi theo sau Vương Quyên vào phòng, nàng là người mới, đương nhiên là cứ theo phía sau sẽ an toàn hơn.
Sau khi vào phòng, Lưu Văn thấy trong phòng có hai giường, một tủ, một bàn với hai chiếc ghế dài.
Không có gì bất ngờ, cái hộc tủ kia là của Lưu Văn, xem ra nàng phải tìm người đóng cái tủ mới, cũng không biết hết bao nhiêu tiền nữa.
"Đúng rồi, ở phòng chính có cái tủ nhỏ, ăn cơm xong, ta giúp ngươi chuyển một cái sang đây." Vương Quyên giường đối diện cửa, bên cạnh chính là giường Lưu Văn ngủ.
Đi phòng chính chuyển tủ nhỏ? Phản ứng đầu tiên của Lưu Văn là, sao lại thế được?
"Cứ mang đi, đồ đạc đều tốt cả, ngươi không lấy, bỏ không cũng vậy."
"Bất quá có hơi điềm xấu." Vương Quyên buột miệng một câu.
Điềm xấu? Chuyện gì vậy? Lưu Văn không hiểu sao Vương Quyên lại nói vậy.
"Nhà này trước kia có một di thái thái của quân quốc, không biết chức lữ trưởng hay gì, hồi trước giải phóng thì chết ở chiến trường, không bao lâu sau, trong thôn có thổ phỉ tới, cái nhà này xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết rõ, chuyện gì thôn cũng đồn hết cả."
"Sau đó cái nhà này cũng bỏ không, người trong thôn không có nhà mà ở, cũng chẳng dám tới."
"Còn đồ đạc trong nhà, cũng có người mang về dùng, nhưng mà hình như nghe nói, không bao lâu sau, người lấy đồ không ốm đau cũng gặp chuyện không may, phải mang đồ về mới đỡ."
Hả, Lưu Văn không ngờ lại có chuyện này, nhớ đến lúc trước Lâm Viễn nói, ý chỉ đến phòng chính, mà lại không dám vào, "Không lẽ, không lẽ cái vị di thái thái đó, chết ở phòng chính sao?"
Không phải vậy thì tại sao lại bảo nàng đừng đến phòng chính, cứ tưởng là nơi ở của nhân vật lớn nào, không ngờ lại có chuyện này, đúng là hơi kinh khủng.
"Có lẽ vậy." Vương Quyên sao mà biết nhiều như vậy, "Dù sao cho dù giữa trưa tháng sáu, vào phòng chính, đều thấy âm u lạnh lẽo."
A a a, thì ra là vậy, Lưu Văn ngơ ngác, cuối cùng cũng hiểu vì sao Vương Quyên thấy nàng lại vui mừng như vậy, chắc là vì có bạn rồi.
Nhưng mà câu này không thể hỏi thẳng, "À, chị Vương, chúng ta ăn cơm thế nào ạ?"
"À, vào mùa vụ thì chúng ta cùng nhau ăn cơm, còn không vào mùa vụ thì ăn riêng, vì có người ăn mặn, có người ăn chay." Vương Quyên giải thích đơn giản tình hình.
"Đúng rồi, ngươi là thanh niên trí thức mới tới, thôn sẽ cho ngươi tạm ứng một ít lương thực."
"Nhưng hôm nay thôn trưởng bọn họ đi đập nước rồi."
"Ngươi ăn tạm lương thực của ta vậy." Vương Quyên suy nghĩ một lúc, cũng chỉ có thể như vậy.
"Cảm ơn chị Vương." Lưu Văn nghe thôn trưởng đi đập nước thì giật mình, nghĩ người đều không có ở thôn, cơm trưa thì tính sao, cũng không thể chờ thôn trưởng về được.
Buổi trưa ăn cơm cùng Vương Quyên, sau đó được chị giúp, chuyển một cái tủ từ phòng chính sang, vì lâu không dùng nên Lưu Văn phải rửa rất lâu, may mà trong sân có một cái giếng.
Rửa xong mang phơi nắng, sau đó đem ván giường dời ra, dùng xơ mướp chà rửa ván giường thật kỹ rồi đặt phơi trong sân.
Lo xong những việc này, thì vào phòng lấy quần áo ra, sau đó đem đồ cần phơi đi phơi.
Vương Quyên tỉnh dậy thấy Lưu Văn vẫn còn đang bận rộn, ngơ ngác, "Ngươi không mệt sao?"
Lưu Văn lau mồ hôi, "Mệt chứ, nhưng biết làm sao, không dọn dẹp sạch sẽ thì sao mà nghỉ ngơi được."
"À, chị Vương, cái chỗ trong sân có trồng rau, cái đó là..." Lưu Văn thấy sân rộng thế, ngoài lối đi ở giữa và đường đi bên cạnh, chỗ còn lại đều trồng rau cả.
Hơn nữa vừa nãy nghe tiếng gà gáy, chắc là có người nuôi gà trong sân, không biết nàng có nuôi gà được không.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận