Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 147: Cữu cữu là đại lão 50 (length: 7749)

Dương Hải cười cười, nghĩ, cùng Lưu Văn thảo luận vấn đề này, căn bản là không ổn.
Rốt cuộc Lưu Văn mới bao nhiêu tuổi, còn hắn thì lớn hơn nhiều, căn bản không thể so sánh được.
Hai người chạy đến văn phòng thì thấy, Du Thư Cật đã cầm hộp cẩn thận xem xét.
"Có chút vấn đề." Du Thư Cật cũng có nghiên cứu qua chút ít về hộp cơ quan, nhưng bất kể ông ta tìm thế nào, cũng không tìm được cơ quan.
Nhìn kiểu gì cũng giống như chiếc hộp gỗ bình thường, dùng để tùy ý đựng đồ vật.
Xem đi xem lại, nhìn qua cửa sổ, đột nhiên, Du Thư Cật đứng phắt dậy, lao nhanh ra ngoài.
Tình huống gì vậy? Ba người Lưu Văn mặt mày khó hiểu, sao hộp nhìn ra cửa sổ lại có thể thấy gì đó?
Chẳng lẽ bí mật của hộp này phải để mặt trời chiếu vào mới được?
Nếu đúng như vậy, vậy bọn họ thật là kiểm tra chưa kỹ.
Nhưng vừa rồi bọn họ cũng đã xem hộp kỹ lưỡng rồi mà, thật sự không thấy gì hết.
Ba người khó hiểu đi ra ngoài, thấy Du Thư Cật tươi cười rạng rỡ, thấy ba người họ, bèn đưa hộp cho Hoắc Quang.
"Lát nữa không quản là thấy gì, cũng không được kêu lên."
"Phải nhớ bình tĩnh."
"Bằng không có lẽ sẽ gặp phiền phức." Nói xong, ông ta liền bình tĩnh trở về phòng làm việc nhỏ, dù sao lúc này ở ngoài kia lạnh quá.
Hoắc Quang dựa theo động tác xem hộp vừa rồi của Du Thư Cật, cũng thao tác thử một lần, Lưu Văn lười nhấc tay xem, trời thực sự quá lạnh, nàng lười động đậy.
Rất nhanh nàng phát hiện ra vấn đề, miệng há hốc, "Oa."
"Cái này cái này. . ." Vì quá kích động, Dương Hải đã quên mất lời Du Thư Cật vừa nói, giờ phút này hắn, chỉ toàn kích động.
Hoắc Quang liếc Dương Hải một cái, "Đi, vào thôi." Thật là, cái gì trí nhớ thế này, rõ ràng vừa nãy đã đồng ý cẩn thận rồi, dù có chuyện gì, cũng không được kinh ngạc.
Kết quả đã hứa cẩn thận, đến nơi thì lại quên.
Lại là một mình hắn chịu hết, rõ ràng là hắn nghe thấy Lưu Văn nói trước, vậy mà hắn cũng nói theo, kết quả chỉ mình hắn bị phạt.
Thôi vậy, cũng đâu phải không biết con người Hoắc Quang, con người ta, luôn có kiểu "tiêu chuẩn kép" thế, "Chúng ta vào trong trước."
Tuy rất kinh hỉ, nhưng sau đó lại mờ mịt, căn bản không biết kinh hỉ điều gì.
Trong lòng Lưu Văn là một niềm kinh hỉ, nếu nếu nàng không đoán sai, đầu gỗ này có lẽ, rất có thể là gỗ trắc tơ vàng.
Trời ơi, vậy mà lại là gỗ trắc tơ vàng, nên biết do việc chặt phá rừng quá nhiều, vào thời nhà Thanh, gỗ trắc đã rất hiếm rồi, huống chi là bây giờ.
Kết quả không ngờ một chiếc hộp chẳng ai chú ý như vậy, thế mà lại có khả năng là gỗ trắc tơ vàng, điểm quan trọng là nếu chiếc hộp này còn là gỗ trắc tơ vàng âm trầm mộc làm thì giá trị của nó, Lưu Văn không biết nên tính như thế nào nữa, chắc chắn là một cái giá khiến người ta kinh ngạc.
Hoắc Quang cũng có thể cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lần trước anh có được một chiếc hộp, một cái hộp để ở vách ngăn tủ quần áo, lấy từ trong đó không ít đồ trang sức.
Anh cho rằng vận khí mình đã rất tốt rồi, kết quả không ngờ vận khí của Dương Hải còn tốt hơn thế, vậy mà lại lật ra một chiếc hộp như vậy.
Không đúng, không thể nói là Dương Hải may mắn, anh là người tìm ra chiếc hộp, nhưng biết trong hộp không có đồ trang sức liền lập tức bỏ hộp luôn.
Nếu không có Lưu Văn ở đây, dù là Dương Hải hay anh, đều sẽ bỏ lỡ món đồ tốt như vậy.
"Vẫn là Văn Văn may mắn." Hoắc Quang không ngừng khen ngợi Lưu Văn, nha đầu này thật quá giỏi, vận khí tốt đến mức này.
Có người cho rằng vận khí không phải là thứ tốt, sẽ khiến người ta không làm mà hưởng, nhưng Hoắc Quang lại không nghĩ như vậy.
Nên biết vận khí, thật ra cũng là một loại thực lực, không phải ai cũng có thể có vận may tốt như vậy.
Khóe miệng Lưu Văn cười không khép lại được, "Đâu có gì đâu, nếu không phải cậu Tiểu Hải phát hiện, thì ta, chúng ta đã bỏ lỡ món đồ này rồi."
"Món đồ này thật sự quá tốt." Lưu Văn đang thầm tính trong lòng, rốt cuộc món đồ này đáng giá bao nhiêu tiền.
Đương nhiên món đồ này sẽ không dễ dàng bán đi, muốn giữ lại đến khi tìm được một sư phụ giỏi, nhờ người đó chế tạo thành bức tượng, như vậy mới có thể đạt được giá trị lớn nhất.
Du Thư Cật bình tĩnh về lại văn phòng, kỳ thực trong lòng vô cùng kích động, tay rót trà cũng run rẩy.
"Trời ơi, ta, ta vậy mà lại thấy một món đồ như vậy."
"Thật là. . ." Thực ra Du Thư Cật cũng không phải chưa từng thấy đồ điêu khắc bằng gỗ trắc tơ vàng âm trầm mộc, nhưng đó đều là của người khác, ông ta lúc trước cùng ông nội đến nhà người khác chiêm ngưỡng.
Mặc dù không nhớ rõ điêu khắc cụ thể là cái gì, nhưng ông ta vẫn nhớ cảm xúc rung động khi đó, "Khắc thuyền tìm gươm".
Sau khi suy nghĩ một chút, Du Thư Cật nhớ lại những thứ tưởng chừng như đã quên.
"Công phu điêu khắc kia, thật không phải là bình thường."
"Cũng không biết có thể tìm được sư phụ nào điêu khắc giỏi như vậy không nữa."
Nói thì nói vậy, chứ thực ra Du Thư Cật không ôm hi vọng gì, dù sao những năm trước đây trong thời kì biến động, không chỉ giới tri thức bị đánh gục mà cả những người có nghề nổi tiếng cũng bị đả kích không ít.
Thật là, có vật liệu tốt nhưng không có sư phụ giỏi để điêu khắc ra thì cũng rất tiếc nuối.
"Thôi, có vật liệu trong tay rồi, sư phụ có thể từ từ tìm." Rốt cuộc vật liệu gỗ tốt là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Vài năm nữa, khi phong trào lắng xuống, sẽ nhờ Tiểu Quang bọn họ ra ngoài tìm hiểu xem có sư phụ nào giỏi không.
Không sai, ý của Du Thư Cật cũng là giống vậy, cảm thấy không cần thiết bán đi một món đồ tốt như vậy.
Nếu tìm được sư phụ giỏi, thì đồ điêu khắc ra có thể làm gia bảo.
Đợi khi Hoắc Quang bọn họ về tới văn phòng, "Nhìn ra được rồi chứ?"
Hoắc Quang không ngừng gật đầu, "Sư phụ, có phải là gỗ trắc tơ vàng âm trầm mộc không?"
"Đúng vậy, chính là nó, không ngờ rằng lúc còn sống, ta lại có thể thấy món đồ này."
"Thứ này thật đúng là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu."
"Phải rồi, các ngươi có ý tưởng gì về chiếc hộp này không." Dù sao cũng là đồ của họ, có thời gian không thể cứ quyết định một mình.
Ý tưởng gì về chiếc hộp này, nếu là âm trầm mộc thì đương nhiên là phải giữ lại rồi, sẽ không dễ dàng bán đi, nhưng giờ là gỗ trắc tơ vàng âm trầm mộc, thật sự không phải thứ mà một đứa trẻ như nàng có thể nghĩ được.
Lưu Văn ngẩng đầu nhìn Hoắc Quang, anh là người lớn, chuyện này nên để anh quyết định.
Hoắc Quang nhẹ nhàng lắc đầu, "Đồ là của ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm." Mặc dù vừa nãy cô bé nói, đồ là của cô với Dương Hải mỗi người một nửa, nhưng hiện tại không biết có còn giữ ý nghĩ này không.
"Không phải chỉ có mình ta, còn có cậu Tiểu Hải, vừa rồi chúng ta đã nói, đồ sẽ chia đều mỗi người một nửa." Lưu Văn lớn tiếng nói.
"Cậu Tiểu Hải, cậu định làm gì?" Đúng vậy, vẫn có thể hỏi Dương Hải, rốt cuộc cậu cũng có một phần quyền sở hữu.
Đến giờ Tiểu Hải vẫn còn đang choáng váng, tuy rằng vẫn không rõ đồ này đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ một chút cũng biết không hề rẻ.
Không ngờ Lưu Văn lại quả quyết như vậy, nói đồ có phần của cậu, thật sự rất cảm động.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận