Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 518: Độc thân nhà nữ nhi 73 (length: 7989)

Đổng Tư Dao sau khi về đến nhà, liền chuẩn bị khởi thảo đơn khởi tố, Lưu Văn đi qua lúc, thò đầu nhìn.
"Không phải là còn chưa tới thời gian." Mặc dù Lưu Văn cũng cảm thấy Lưu Lỵ chắc là sẽ không tới trả tiền, nếu như có ý định đó, đã sớm đưa rồi.
"Đúng, là không có đến thời gian, bất quá ngươi cảm thấy nàng sẽ đưa sao?"
"Không chừng trong lòng đang nói chúng ta quá đáng."
"Nếu vậy, vậy liền dùng pháp luật dạy cho nàng làm người."
"Lưu gia lão hai miệng không biết dạy con gái, vậy liền để xã hội dạy cho nàng."
"Dù sao hiện tại Lưu gia không biết hận ta thế nào, còn không bằng trực tiếp dứt khoát một chút, làm bọn họ một lần hận cho đủ."
Đổng Tư Dao khởi thảo đơn khởi tố xong, thở ra một hơi dài, "Sớm một chút cầm được tiền, không thì nhỡ bọn họ đến lúc đó dời cửa hàng, thì sao đây."
Đối với người nhà Lưu, Đổng Tư Dao từ trước đến giờ không cảm thấy bọn họ là người tốt, trước kia vì sĩ diện, còn sẽ giả bộ một chút.
Nhưng nhìn cách họ làm gần đây, thật là triệt để không thèm giả bộ, Lưu Lỵ có lẽ không nghĩ tới chiêu này, nhưng không chịu nổi Lưu Cường họ sẽ nghĩ ra.
Lưu Cường họ biết Lưu Hạo và Lưu Bân đã trả tiền nợ cho Đổng Tư Dao, về phần Lưu Lỵ không trả, Diệp Hồng lập tức lên tiếng.
"Các ngươi làm sao vậy, đó có thể là em gái các ngươi, các ngươi không thương lượng với nàng một tiếng à."
"Thương lượng gì?" Lưu Đống gần đây cũng rất nóng tính, "Thương lượng cùng nhau không trả tiền lại, sau đó bị khởi tố à?"
"Hay là để ta với anh cả giúp nàng trả tiền?"
"Mẹ, tiền của con đều là mượn của bố mẹ Triệu Mẫn, con làm gì có sức mà giúp nàng."
"Hơn nữa con cũng đâu có mua cửa hàng, con cũng không có tiền."
Lưu Đống gần đây vì vấn đề tiền nong, không ít lần cãi nhau với Triệu Mẫn, kết quả không ngờ về đến nhà lại phải cãi nhau với Diệp Hồng họ vì chuyện tiền nong.
"Bố mẹ, nếu không phải do hai người cứ cung phụ cấp cho Lưu Lỵ, Đổng Tư Dao làm sao sẽ ly hôn."
"Bây giờ Đổng Tư Dao đi rồi, hai người chỉ trông mong con với anh cả giúp vợ chồng họ?"
"Con không biết anh cả nghĩ gì, dù sao con là không đưa tiền đâu."
"Con cũng không muốn giống như lão nhị, tan cửa nát nhà." Lưu Đống chẳng thèm quan tâm những lời này có làm kích động đến Lưu Dược hay không.
Dù sao đối với hắn mà nói, Lưu Dược chỉ là một thằng ngốc.
Những ngày qua Lưu Dược cũng nghĩ rất nhiều, vốn tưởng rằng hắn sẽ không hối hận, sẽ có cô nương tốt hơn chờ hắn.
Nhưng sự tình diễn biến, căn bản không như hắn nghĩ, liệu có gặp được cô nương tốt hơn không, hắn không biết, cũng không rõ ràng.
Điều hắn biết là, ít nhất sau khi Đổng Tư Dao rời đi hắn, cuộc sống rất tốt, mua được nhà, còn là nhà lớn nữa.
Khi ở cùng hắn, suốt ngày chỉ có vài bộ quần áo, người thì lúc nào cũng đầu bù tóc rối, nhìn là bực.
Còn hai lần gần đây thấy nàng, trang điểm một cách xinh đẹp và tràn đầy sức sống, khiến hắn ngỡ ngàng nhớ lại, thời gian bọn họ mới ở bên nhau.
Không đúng, còn xinh đẹp hơn cả hồi đó, những thay đổi này đều là sau khi ly hôn với hắn mà có.
Nếu như nói sau khi rời bỏ hắn, hai mẹ con Đổng Tư Dao sống không tốt, tâm trạng Lưu Dược sẽ tốt hơn nhiều, nhưng giờ biết cuộc sống của họ tốt hơn, chứng tỏ đi theo hắn chính là chịu khổ.
Không phải không biết mọi người xung quanh đang bàn tán chuyện này, chỉ là không ai nói thẳng trước mặt hắn.
Kết quả không ngờ, những người khác không nói trước mặt hắn, thằng em trai Lưu Đống lại nhắc tới.
"Phải, ta chính là một thằng ngốc lớn, chỗ tốt đều là các ngươi lấy hết, kết quả chỉ có ta là xui xẻo."
Lưu Dược không muốn ở lại chỗ này nữa, mặc dù lần này lão đại lão tam đều phải chi một khoản tiền lớn, nhưng ít nhất vợ con của họ vẫn còn, thế nào cũng tốt hơn hắn.
Lưu Dược đứng lên, "Ta về nhà đây."
Diệp Hồng cũng biết lão đại lão tam mới chi một khoản tiền lớn, cho dù trong tay họ vẫn còn tiền, cũng không nói là còn tiền.
Bà nhắm đến Lưu Dược, thằng con trai này có lẽ chưa phải trả tiền, hẳn là còn tiền trong tay.
Kết quả không ngờ Lưu Dược lại vô tình huynh đệ đến vậy, nói đi là đi, điều này khiến Diệp Hồng cảm thấy rất mất mặt.
Diệp Hồng đập mạnh xuống bàn, "Lưu Dược, mày là ý gì, nàng có thể là em gái của mày đấy."
"Thì sao chứ, nàng cũng đã kết hôn, ta lại không phải là anh cả, càng không phải cha mẹ nàng, cũng không phải đàn ông của nàng, việc của nàng có liên quan gì tới ta."
"Hai người trong tay không phải có tiền à, hai người không muốn thấy Lưu Lỵ mất mặt thì tự bỏ tiền ra mà trả."
Dù sao tiền của vợ chồng Lưu Cường cũng sẽ không cho hắn, còn lại cho ai, ba người kia đều có khả năng, chỉ là không có hắn, nếu vậy, hắn còn trả làm gì.
Lưu Dược cứ thế bỏ đi, Lưu Hạo và Lưu Đống cũng tùy tiện kiếm lý do rồi đều lần lượt bỏ đi.
Diệp Hồng nhìn căn phòng trống trải, hai tháng trước, thời điểm này còn rất náo nhiệt, nhưng giờ ngoài hai vợ chồng bà thì chỉ còn lại họ mà thôi.
Trước kia con dâu con gái đều nịnh bợ họ, nhưng bây giờ đối với họ ngoài than phiền thì cũng chỉ có than phiền.
Lưu Cường không nói gì, nhưng không có nghĩa trong lòng ông không bất mãn, ngược lại ông rất bất mãn.
So với bất mãn, còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý, "Bà đi hỏi tiểu Lỵ xem, nó có phải không định trả tiền không."
Diệp Hồng khó hiểu nhìn Lưu Cường, không hiểu ông rốt cuộc nghĩ gì.
"Nếu như nó không định trả tiền, vậy cửa hàng trong tay nó có vấn đề rồi."
"Đổng Tư Dao sẽ không bỏ qua cho nó, cũng biết trong tay nó có cửa hàng, đến lúc đó nhất định sẽ bắt nó sang tên cửa hàng."
"Không thể để cửa hàng ở trong tay nó được, phải nhanh chóng xử lý thôi." Lưu Cường cảm thấy Đổng Tư Dao đủ tàn nhẫn, nhất định sẽ không bỏ qua cho Lưu Lỵ.
"Xử lý cửa hàng?" Diệp Hồng nghĩ nghĩ cũng đúng, "Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, bán cửa hàng cho ai được."
Vốn đã không dễ tìm được người mua khi rao bán, thêm chuyện Đổng Tư Dao ép trả nợ, rất nhiều người đều biết.
Có người sẽ e ngại mua cửa hàng này sẽ có rất nhiều rắc rối, không ai muốn đụng vào, có người tuy không ngại nhưng giá cả nhất định sẽ ép xuống rất thấp, không thể lỗ vốn bán đi được.
"Sang tên cho lão đại."
"Đợi mọi chuyện qua đi, rồi sang tên lại cho Lưu Lỵ." Lưu Cường nhỏ giọng nói.
Vậy à, Diệp Hồng nghĩ nghĩ, cảm thấy ý kiến này không tệ, là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ ra hiện tại.
"Như vậy cho dù cái con nhỏ thâm độc gan dạ kia có đi khởi tố, cũng không có cách nào lấy được cửa hàng."
"Đúng, nên làm như vậy." Diệp Hồng chỉ cần vừa nghĩ đến việc có thể khiến Đổng Tư Dao và họ thiệt thòi, tâm tình liền đặc biệt tốt, tốt đến mức bay cả lên.
Trong mắt bà, đây là đang giúp Lưu Lỵ, không có đạo lý gì mà không đồng ý, "Ta đi tìm tiểu Lỵ."
Diệp Hồng nghĩ hôm nay cũng không thấy Lưu Lỵ, cũng không biết vợ chồng nó chăm con có luống cuống chân tay hay không, có bận bịu quá không.
Nghĩ tới đây, Diệp Hồng liền nổi giận, nếu không phải do Triệu Mẫn theo dõi, làm sao bà lại không giúp chăm con.
Lưu Lỵ cũng không phải là một người đảm đang việc nhà, nhưng không sao, không phải vẫn còn Vương Đào đấy sao.
Đối với chàng rể này, Diệp Hồng trước đây rất ghét bỏ, trong mắt bà, rõ ràng Lưu Lỵ có thể tìm một chàng rể tốt hơn, đến cả chàng rể mà bà đã chọn cho nó rồi.
Nhưng Lưu Lỵ một hai phải gả cho Vương Đào, bà cũng hết cách, trừ đồng ý thì còn biết làm gì.
Nhưng giờ nghĩ lại mà xem, bà lại thấy Vương Đào vẫn được, ít nhất là chiều Lưu Lỵ.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận