Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 516: Độc thân nhà nữ nhi 71 (length: 7980)

Lưu Văn ngồi ở phía sau xe đạp, "Mụ, ngươi nói cô cô nàng sẽ còn tiền sao?"
"Hẳn là sẽ." Đổng Tư Dao nghĩ một chút, "Đừng thấy nàng một bộ ta rất lợi hại, ta không sợ ngươi ra vẻ, kỳ thật nàng chính là oai phong trong nồi."
"Trước kia thì thấy ta còn là con dâu nhà họ Lưu, ta nên đối xử tốt với cô em chồng này."
"Một khi ta không để ý tới nàng, nàng ngược lại sẽ khẩn trương, nàng á, từ nhỏ đã hay nghĩ ra đủ thứ chuyện, nhưng lúc thực hiện, nàng sẽ không làm."
"Ta đoán chừng nàng á, chắc là tầm bảy tám giờ tối lại đến, sau đó dùng tiền cửa hàng để trả nợ."
Cửa hàng a, Lưu Văn nhớ đến cái cửa hàng kia quả thực không tệ, Lưu Lỵ chắc là đã kiếm không ít tiền từ cửa hàng đó.
Đến đời sau, Lưu Lỵ biết tiền thuê cửa hàng này sẽ cao như vậy, không biết sẽ hối hận thế nào, bất quá làm gì có thuốc hối hận mà uống.
"Ta đương nhiên muốn a, có gì mà không thể muốn."
"Nếu không phải tiền của ta, ngươi cho rằng bọn họ có mua nổi cửa hàng không?"
"Ngươi cứ xem, chờ khi Lưu Lỵ hết tiền thuê cửa hàng, ngày của nàng á, sẽ không dễ chịu đâu."
"Ngươi không ưa gì chú rể sao?" Lưu Văn cảm thấy Đổng Tư Dao hẳn là không có thiện cảm với Vương Đào, ngược lại cảm thấy hắn không ra gì.
Đổng Tư Dao ừ một tiếng, "Sao nói nhỉ, mặc dù cha ngươi không đáng tin cậy, nhưng ít ra còn hơn chú rể của ngươi."
"Ít ra lúc trước ông ấy cũng đã kiên quyết, tiếc là trong lòng ông ấy, địa vị của cha mẹ anh em bọn họ quá cao."
"Lúc trước kết hôn, ông bà nội không thích ta, không muốn tổ chức tiệc cưới, ba ngươi kiên quyết, còn đòi tiền sính lễ."
"Có điều ngươi xem lại bên nhà chú rể đi, lúc trước bà nội ngươi muốn xem lòng người nhà trai ra sao, bảo muốn sính lễ, kết quả Vương Đào vừa đồng ý."
"Chân trước vừa đồng ý, chân sau liền khóc than với cô ngươi, nói bất đắc dĩ, kết quả cô ngươi là đồ ngốc, cãi cọ với ông bà nội."
"Cãi cọ đến cuối cùng nhà trai không đưa sính lễ, sau đó đồ cưới thì không thể thiếu."
"Ông bà nội trong lòng có tức, lúc cha mẹ Vương Đào đến, mặt mày không được tươi tắn, rốt cuộc có nhà nào gả con gái mà sự tình như thế, ai tâm tình mà tốt cho được, nhưng kết quả Vương Đào không vui."
"Cô ngươi vừa thấy đàn ông không vui, liền lập tức tìm ông bà nội làm ầm ĩ, cuối cùng ép họ phải xin lỗi người nhà trai."
"Họ đến, đúng là tay không, tiền không có, đặc sản quê cũng không có, kết quả lúc đi thì túi lớn túi nhỏ."
"Đương nhiên ông bà nội cũng không vội, đâu có đào tiền của họ, có điều là sau khi kết hôn, cô ngươi lại là ngốc, lại đồng ý gửi nửa lương của Vương Đào về nhà."
Đổng Tư Dao biết mình là đồ ngốc, nhưng ít ra bây giờ không còn mờ mắt nữa, bây giờ cũng đang kiếm tiền, tuy cũng lỗ không ít, nhưng ít ra cũng kịp thời dừng lỗ.
Còn Lưu Lỵ thì khác, nàng vẫn còn yêu thích Vương Đào, trời biết đến khi nào mới tỉnh ra, có khi đến khi chết cũng không tỉnh ngộ đâu.
Lưu Văn đương nhiên biết những chuyện này, Lưu Lỵ động lòng với Vương Đào, nhưng Vương Đào đối với nàng, chỉ là lợi dụng mà thôi.
"Hy vọng không náo loạn đi." Lưu Văn cũng chỉ có thể nói vậy, nhưng chuyện đó khả năng không cao, rốt cuộc Vương Đào coi trọng nhà họ Lưu, cảm thấy có lợi cho sự nghiệp của hắn, tiền lương của hắn có thể tiếp tục đưa về cho nhà dùng.
Hiện tại sự nghiệp không có bất kỳ giúp đỡ gì, về tài chính cũng không thể giúp được nhà, Vương Đào chắc chắn có bất mãn.
"Được rồi, dù sao bọn họ tới thì mình nói rõ giá cả, nếu như không tới, trực tiếp khởi tố."
Đổng Tư Dao mặc dù cảm thấy Lưu Lỵ hẳn sẽ tới, nhưng nói tóm lại cũng có lỡ như.
Lưu Lỵ đúng là đang sầu muộn, nhỡ thật sự bị khởi tố, thanh danh của nàng chắc sẽ thối, Vương Đào thì nói, ông nhà họ Vương chưa từng bị ai kiện bao giờ.
Nhưng hiện tại thứ nàng có thể trả tiền chỉ có cửa hàng, bán đi cái cửa hàng mới mua thì nàng tiếc.
Nhưng nếu không làm vậy, nàng cũng không có tiền mà, khoan đã, Lưu Lỵ đột nhiên nghĩ thật ra không phải là hoàn toàn không có tiền, còn có Vương Đào mà.
Lúc trước kết hôn, Vương Đào nói Lưu Lỵ không biết quản tiền, khi dùng tiền thì vung tay quá trán, nên lương của hắn tự mình giữ, ngoài phần gửi về cho nhà, thì còn lại đều gửi tiết kiệm.
Hai năm này, Vương Đào cần gì, đều là Lưu Lỵ đi mua, bao gồm quà ngày lễ ngày tết cho nhà chồng, cũng đều là nàng đi mua.
Lưu Lỵ tính toán thế nào, cũng cảm thấy tay Vương Đào chắc phải có tiền.
Nghĩ đến đây, Lưu Lỵ tìm Vương Đào, dù không thể nói có thể trả hết nợ ghi trong giấy nợ, thì ít nhất cũng có thể trả được một phần ba.
Nghĩ vậy, gánh nặng trong lòng Lưu Lỵ không khỏi được cởi bỏ, bước đi cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ý tưởng của Lưu Lỵ thì rất tốt, có điều vấn đề là Vương Đào nghe xong ý tưởng của Lưu Lỵ, thì chỉ thấy nhức đầu thêm.
Đừng thấy hắn nói tiền cứ để dành, hễ cần thì sẽ lấy ra dùng, lo Lưu Lỵ tiêu xài bậy bạ, kỳ thật hắn chỉ là không muốn lấy tiền ra.
Chuyện mà Diệp Hồng sẽ không bỏ mặc con gái này, cũng là vì điều kiện nhà Vương Đào không tốt, cả nhà đều dốc sức nuôi hắn đi học, hiện tại hắn công việc không tồi, đương nhiên phải chiếu cố cho nhà một chút.
Cho nên cơ bản lương của hắn đều dùng cho bên nhà, hiện tại tiền trong tay hắn thật sự không nhiều, hoặc là nói không có.
Vốn dĩ Đổng Tư Dao không đòi ly hôn, trên dưới nhà họ Lưu cũng không thiếu tiền, Lưu Lỵ cũng sẽ không nhớ tìm Vương Đào đòi tiền, dù nàng có nghĩ, Vương Đào cũng có thể dỗ dành được.
Vấn đề là hiện tại bên này cần tiền, Lưu Lỵ có thể không hoảng sao?
Vương Đào có thể nói đã sử hết khả năng dỗ dành Lưu Lỵ, cũng không thể nào ngăn được Lưu Lỵ ép hắn phải đưa tiền.
Nhìn Lưu Lỵ cứ thao thao bất tuyệt trước mặt mình, bắt buộc hắn phải lấy tiền ra, Vương Đào càng thêm tức giận, "Tiền tiền tiền, ngươi chỉ biết tìm ta đòi tiền."
"Bản thân ngươi tiêu tiền như rác, không kiểm điểm lại xem rốt cuộc đã tiêu tiền vào đâu, thế mà lại đòi tiền của ta."
"Sao ta lại lấy phải loại vợ như ngươi vậy." Vương Đào tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai, trong mắt hắn, làm con hiếu thảo với cha mẹ không phải chuyện rất bình thường sao?
Cô con dâu Lưu Lỵ này không biết hiếu thảo với nhà chồng, còn cản không cho hắn hiếu thảo với cha mẹ?
Hay là cha mẹ hắn trước đây nghĩ đúng, Lưu Lỵ nhìn qua đã thấy được nuông chiều, được cha mẹ dạy không biết hiếu thuận.
Nghe lời của Vương Đào, Lưu Lỵ kinh ngạc đến ngây người, từ khi cùng Vương Đào bên nhau, thật sự là hết lòng vì hắn suy nghĩ, kết quả không ngờ hắn lại nói vậy.
Lời vừa thốt ra, Vương Đào biết mình đã lỡ lời, nhưng lỡ nói rồi, hắn cũng chẳng biết nói xin lỗi một câu.
Vương Đào nhìn bộ dạng cúi đầu của Lưu Lỵ, càng nhìn càng thấy bực bội, lại nghĩ không phải tại mình, nếu không phải nhà họ Lưu đối xử tệ với mẹ con Đổng Tư Dao, người ta có thế sao?
"Ngươi làm cái mặt như đưa đám thế làm gì, nếu không phải các ngươi hay ức hiếp người, suốt ngày chê người ta làm ăn nhỏ mọn không ra gì, chưa bao giờ gọi tên người ta, chỉ toàn ai, ôi, cái ông lão nhị gia kia, làm ăn nhỏ mọn, thì người ta có ra tay không?"
"Dù tìm người đòi tiền cũng mang vẻ lẽ ra phải đưa, ngươi. Mẹ nói trông cháu mệt, bèn để Tiểu Văn khỏi đi nhà trẻ đi học, còn nói nó không thích học."
"Chuyện này cũng coi như đi, lại còn muốn để Tiểu Văn học tiểu học muộn một năm, đúng là chưa thấy ai nhẫn tâm như bà nội nó."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận