Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 263: Đệ đệ là đại lão 67 (length: 8409)

Mọi người đều quen Lưu Văn mỗi khi nghỉ lễ sẽ về quê Cương tỉnh, nghỉ hè thì còn có thể hiểu được, nhưng nghỉ đông chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, vẫn muốn về, tính ra thì nửa thời gian nghỉ đông đều dành cho việc đi đường, điều này khiến mọi người khó hiểu.
Lưu Văn cũng chẳng giải thích với họ, dù Hải thành cách Cương tỉnh khá xa, nhưng có phương tiện giao thông giúp rút ngắn thời gian di chuyển, đó là máy bay.
Nhưng hè này, nàng không định về, mà hẹn mấy bạn thân mỗi tuần tụ tập ôn bài, thảo luận.
Vợ chồng Lưu Cường tuy tiếc nuối việc Lưu Văn và em trai không về được, nhưng họ cũng hiểu Lưu Văn sau khai giảng phải học lớp 12, áp lực học tập lớn, ở lại Hải thành có thể ôn tập tốt hơn.
Còn chuyện Lưu Bân đi tham gia dự án gì đó, họ cho rằng là đi học hỏi, dù Lưu Bân tự làm vài phần mềm nhỏ kiếm tiền, nhưng họ nghĩ là Điền Phong tốt bụng, dẫn Lưu Bân đi kiếm tiền, chứ Điền Phong là người bỏ công sức nhiều hơn.
Lưu Cường dĩ nhiên không nói vậy trước mặt Lưu Bân, như thế sẽ làm mất đi tính tích cực của con, Lưu Văn vô tình nghe được chuyện này.
Nàng còn chưa thể tranh luận gì, nhưng cứ đợi Lưu Bân lớn thêm chút nữa, vợ chồng Lưu Cường sẽ không có thái độ này nữa đâu, vẫn là do còn quá nhỏ thôi.
Còn về phía đội của Điền Phong, những người kia thấy Lưu Bân nhỏ tuổi, không phải chuyện Lưu Văn phải bận tâm, vạn sự có Điền Phong lo rồi.
Nếu như hắn cũng không giải quyết được chuyện đó, vậy thì sao còn có thể đứng đầu nhóm được? Lưu Văn thấy sớm muộn gì cũng sẽ có người lo liệu thôi.
Điều quan trọng hơn là, người này thoạt nhìn thì dễ nói chuyện, bộ dạng như người tốt, kỳ thực chỉ là cái vỏ bọc, Lưu Văn cảm thấy cái bản chất toát ra từ trong con người hắn, sẽ cho ngươi biết hắn không dễ đối phó đâu.
Cho nên Lưu Văn thấy Lưu Bân cứ một mình tự học thì không có lợi cho tiến bộ, tóm lại vẫn nên cùng người khác thảo luận, tham gia một vài dự án, mới có thể tiến bộ.
Dù sao thì cũng muốn đi ra ngoài học hỏi, chi bằng đi cùng Điền Phong, ít ra thì nhân phẩm tốt, Lưu Văn cũng yên tâm, trả thù lao đầy đủ.
Quan trọng hơn nữa, chỗ Điền Phong thuê lại gần nhà, mỗi sáng Lưu Văn sẽ đưa Lưu Bân đi qua, tiện đường mua chút đồ ăn.
Buổi tối, Điền Phong đưa cậu về, tiện đường thảo luận thêm đôi điều.
Lưu Văn thấy như vậy cũng tốt, dù tư duy Lưu Bân đã như người lớn, nhưng cơ thể vẫn là trẻ con, nhỡ gặp chuyện gì, cậu thật sự không ứng phó được.
Để cảm ơn Điền Phong mỗi ngày đưa Lưu Bân về, Lưu Văn thường mang đồ ăn nàng làm sang cho mấy người ăn khuya.
Đám người cuồng công việc đó, thật đừng mong chờ họ ăn cơm đúng giờ, thường thì ai đói thì đi tìm gì đó ăn, nhiều khi lúc họ nhớ ra, thì đã nửa đêm, mà giờ này, trừ quán ăn khuya ra, chẳng còn nhà hàng nào mở cửa cả.
Lưu Văn bó tay, nàng có thể mặc kệ mấy người kia, nhưng không thể mặc kệ em trai mình, cho nên đến giờ nàng lại ra ngoài mua đồ ăn mang qua cho họ.
Còn việc nàng vào bếp làm, thật xin lỗi, nàng không có kinh nghiệm, giỏi lắm thì làm món rau, món canh, còn đồ mặn, Lưu Văn cho biết, nàng cũng chỉ có trình độ bếp núc thường ngày, không thể so được với nhà hàng.
Kết quả là cả bọn bàn nhau, đồ ăn mặn thì gọi ở nhà hàng, còn rau và canh thì Lưu Văn làm.
Dĩ nhiên thù lao cũng rất hậu hĩnh, là con số khiến Lưu Văn rất hài lòng, nếu không thì nàng đã sớm thấy phiền phức rồi, không vui mà làm đâu.
Lưu Văn rất vui vì tìm được công việc kiếm tiền, Điền Phong cũng rất vui vì không còn bị đói bụng lúc nửa đêm, rất có hại cho sức khỏe.
Còn việc chi tiêu nhiều hơn, xin lỗi chứ, gọi ai làm cũng phải trả tiền, mà chưa chắc làm tốt bằng Lưu Văn, người vì em trai mà tuyệt đối sẽ không quên giờ cơm.
Kế hoạch ban đầu của Lưu Văn là cứ giải đề, thỉnh thoảng làm việc nhà cho thư giãn, chiều thì nghỉ ngơi chút, nói chung là đã sắp xếp thời gian ổn thỏa, nhưng giờ lại thêm hai bữa ăn, dù gần thì cũng làm mất thời gian mà.
Nhưng rất nhanh, Điền Phong tìm Lưu Văn, “Cô xem này, chỗ thuê có một cái bếp nhỏ, cô có thể trực tiếp nấu ăn ở đây.”
“Rồi chỗ này cũng có máy lạnh.” Điền Phong biết Lưu Văn ở lại Hải thành, ngoài việc muốn chăm sóc Lưu Bân, cũng là muốn ôn tập thật tốt.
Hắn cũng biết chỗ ở hiện tại của Lưu Văn không có điều hòa, không phải là không muốn lắp mà là công tơ điện ở đó không chịu nổi.
Nấu ăn ở đây, ôn tập ở đây, chẳng phải là có thể dùng điều hòa hay sao, với lời đề nghị này, Lưu Văn thực sự rất động lòng.
Dù sao ở nhà thật là nóng, ở nhà ôn bài, dù có mở quạt, mở cửa sổ thì vẫn cứ thấy nóng bức, không có hứng học.
Mà ôn tập trong phòng có điều hòa, tiến độ chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều, hơn nữa cũng có thể cùng Lưu Bân về nhà, Lưu Văn thấy không thể từ chối được lời đề nghị này.
Thế là Lưu Văn bắt đầu ngày nào cũng đi làm, để đỡ lích kích, nàng dọn hết sách vở, bài tập cần làm tới đây luôn.
Không thể không nói, ôn bài trong điều hòa thật sự hiệu quả hơn nhiều, dù thỉnh thoảng bọn họ cũng vì vài vấn đề mà tranh cãi náo nhiệt, nhưng cũng không cản trở Lưu Văn giải đề.
Những ngày này ở đây, Lưu Văn thực sự cảm thấy hiệu suất của mình được nâng cao, trước đây nàng quen học tập trong môi trường yên tĩnh, đột nhiên đến chỗ ồn ào, cảm thấy rất mất tập trung.
Nhưng sau những ngày ở đây, nàng cảm thấy sau này gặp môi trường ồn ào nữa, nàng cũng có thể tập trung học được.
Lần này mọi người tranh cãi vì một ý kiến bất đồng, có thể nói là ai cũng có lý, không ai thuyết phục được ai.
Có thể nói cuộc tranh cãi vô cùng náo nhiệt, giọng ai cũng một to hơn một, Điền Phong không khỏi may mắn vì có người thuê phòng này giúp họ, nếu không với tiếng ồn ào của mỗi người họ thôi, chắc chắn sẽ có người tìm đến cửa.
Liếc nhìn Lưu Văn vẫn đang làm bài tập chăm chú, Điền Phong thực sự khâm phục cô, rõ ràng ồn ào như vậy mà cô vẫn nhẫn nhịn được.
Lưu Văn nghe đồng hồ báo thức reo, ngẩng đầu nhìn, ô, đã hơn bốn giờ rồi, phải chuẩn bị rửa rau các thứ.
“À phải, tối nay mọi người định ăn gì?” Đứng lên duỗi người, quen miệng hỏi họ định ăn gì.
Điền Phong cũng không biết tìm được ai tài trợ, chi mạnh tay, chuẩn bị nơi này cho họ sinh hoạt làm việc, tiền sinh hoạt cũng trả đầy đủ.
Với loại ông chủ thế này, Lưu Văn tuyệt đối thích, ai mà chẳng thích ông chủ hào phóng.
Đợi một lát, vẫn không nghe thấy ai trả lời, được thôi, xem ra bất đồng lần này không nhỏ, nếu không thì họ đã không không trả lời câu hỏi của nàng.
Trước đây Lưu Văn còn chờ, sợ câu hỏi của mình làm lỡ mất những ý tưởng mới của họ, nhưng bây giờ thì nàng không còn chiều chuộng họ nữa, đợi họ bàn ra kết quả thì biết đến khi nào.
Sau khi thúc họ nghĩ đồ ăn, Lưu Văn bình thản đi vào bếp chuẩn bị rau củ buổi tối, tiện tay cắt ít trái cây để ướp lạnh.
Sau khi ồn ào nửa ngày, chắc cũng khô cổ rồi, ăn ít trái cây, bổ sung chút năng lượng rồi lại tiếp tục cãi nhau thôi.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận