Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 327: Đại ca là văn đàn đại lão 31 (length: 8424)

Lưu Hoành Tuấn về đến nhà nghe được tin, nói lão gia muốn cho Lưu Trạch Minh một căn nhà ở Thân Thành, điều này làm hắn tức đến phát chết.
Dù chỉ là một căn phòng nhỏ, dù bọn họ cũng không có ý định xuống phía nam đến Thân Thành phát triển, hay qua đó học hành, thì căn phòng nhỏ kia vẫn cứ có giá trị.
Vốn dĩ Lưu Hoành Tuấn không để ý đến, nhưng chẳng còn cách nào, ai bảo con trưởng bất tài, lại đi sòng bạc đánh bạc, rồi còn thua rất nhiều tiền.
Mấy ngày nay, Lưu Hoành Tuấn đã tìm rất nhiều mối quan hệ, coi như là liên lạc được với chủ sòng bạc, muốn miễn nợ thì không thể nào, chỉ cho một tháng để họ xoay tiền.
Trong một tháng này, lãi sẽ không tiếp tục tăng lên, nhưng nếu một tháng không trả được tiền thì xin lỗi, lãi tháng đó sẽ lại tiếp tục tăng.
Lưu Hoành Tuấn nghĩ đến khoản nợ cả gốc lẫn lãi kia, thật sự là tối tăm mặt mày, cũng không phải là nói không có khả năng trả, mà là một khi trả xong, vốn liếng nhà mình thật sự chẳng còn bao nhiêu.
Nếu có thể, Lưu Hoành Tuấn thật sự không muốn trả số tiền này, nhưng số tiền này không thể không trả, nếu không thì nhất định có đám lưu manh đứng chặn trước cửa, rồi đi làm cùng tan làm theo hắn.
Lưu Hoành Tuấn không nỡ móc số tiền này, cho nên đánh chủ ý lên lão gia, cho nên hiện tại lão gia một khi đem nhà cho Lưu Trạch Minh, chẳng phải là đang moi máu của hắn sao?
Dù Lưu Trạch Minh có từ chối thì Lưu Hoành Tuấn cũng cảm thấy đây là Lưu Trạch Minh lấy lui làm tiến.
Nghĩ đến mấy ngày nay, hành vi của thằng ranh Lưu Trạch Minh, Lưu Hoành Tuấn tức sôi máu, có thể nói, mấy năm nay hắn ở bên phòng thứ ba đã rất vất vả mới cắm được cái đinh, vậy mà đều bị hắn nhổ sạch.
Nhổ đi coi như xong, lại còn phế sạch chúng, khiến mấy kẻ phản chủ xem thấy kết cục của việc phản bội chủ nhân.
Còn có bốn người chưởng quỹ cùng người phụ trách thu chi, bọn họ đúng là mất một vố máu, tài sản dành dụm được, có thể nói trong một ngày đã hôi phi yên diệt.
Vốn dĩ việc này không liên quan đến hắn, bốn người kia cảm thấy không cam lòng, không đi tìm Lưu Trạch Minh thì tìm ai?
Nhưng mà bọn họ lại không đi trả thù Lưu Trạch Minh, thế mà tìm đến hắn, cầm một số chứng cứ hắn vô tình để lại, bắt hắn xem xét, bắt hắn tự mình nghĩ xem phải bù đắp ra sao.
Lưu Hoành Tuấn nghĩ đến việc bị bốn hạ nhân trước giờ hắn khinh thường uy hiếp, nghĩ lại càng thêm tức giận.
Nhưng mà không còn cách nào, mặc kệ hắn giận dữ thế nào, vẫn phải trả số tiền này, nếu không bọn chúng một khi tung ra một vài chuyện thì hắn còn có thể đứng chân trong giới thượng lưu hay sao?
Lưu Hoành Tuấn tức đến gần chết, dù có đè nén thế nào cũng không thể nào hạ hỏa được, “Mặc kệ, phải để lão gia biết, hiện tại có người còn cần tiền hơn.” Lưu Hoành Tuấn biết dù lão gia có tức giận thế nào cũng không thể không ra tay, nếu không một khi để bọn lưu manh kia đến cửa thì Lưu gia thật sự trở thành một trò cười lớn.
Nhưng mà nên nói thế nào, còn phải suy nghĩ một chút, tỷ như phải thống nhất quan điểm với con trưởng đã, dù sao chuyện này là do tên ngu xuẩn này gây ra, phải để hắn xin lỗi cho đàng hoàng, bảo đảm về sau sẽ không tái phạm sai lầm này nữa.
Tóm lại, nhất định phải nhận thức sai lầm một cách sâu sắc, nếu không thì đừng hòng mong lão gia sẽ mềm lòng.
Nghĩ đến đây, Lưu Hoành Tuấn liền bảo người đi tìm con trưởng, kết quả chờ đã lâu, quản gia mới vẻ mặt xấu hổ cho hay, “Đại thiếu gia không có ở nhà.” “Hỏi vợ hắn.” Lưu Hoành Tuấn nghe con trưởng không ở nhà, càng thêm tức giận, thằng nhóc này chỉ cần không ở nhà thì tuyệt đối không làm chuyện tốt.
Quản gia thấy vẻ mặt không biết gì của Lưu Hoành Tuấn, biết là không thể giấu diếm được, “Đại thiếu gia mấy ngày trước vì người phụ nữ bên ngoài mà cãi nhau với đại thiếu nãi nãi, còn đẩy đại thiếu nãi nãi một cái.” “Đại thiếu nãi nãi đã về nhà mẹ đẻ mấy ngày rồi.” Quản gia biết Lưu Hoành Tuấn tính toán sai rồi, muốn nhờ đại thiếu nãi nãi giúp trả nợ cờ bạc, cho nên mấy ngày nay thái độ đối với nàng cũng không tệ.
Nhưng mà không chịu nổi việc đại thiếu gia ở phía sau gây khó dễ, làm đủ chuyện cản trở.
Về nhà mẹ đẻ mấy ngày rồi? Lời của quản gia khiến Lưu Hoành Tuấn tức đến lảo đảo, cảm thấy tối tăm mặt mày.
Quản gia thấy không ổn, nhanh chóng lao tới, đỡ lấy hắn, “Lão gia, ngài không sao chứ?” Lưu Hoành Tuấn mất một hồi mới tính là đỡ hơn, chậm rãi đi đến ghế ngồi xuống.
“Ngươi đi tìm đại thiếu gia, mặc kệ ở đâu, cũng phải dẫn về đây.” “Vâng.” Lưu Hoành Tuấn nổi giận đùng đùng nói, “Mặc kệ lúc nào cũng phải bắt nó trở về, ta không nghỉ ngơi.” Hắn ngược lại muốn xem xem, cái thằng bất hiếu này rốt cuộc đang quậy phá ở đâu, lần này không cho nó một trận thì không được.
Quản gia thầm than khổ trong lòng, hắn không phải không biết đại thiếu gia sẽ ở đâu, cũng chỉ có mấy chỗ như vậy, nhưng mà nếu thật sự đi đến mấy chỗ đó rồi đem đại thiếu gia về nhà, không biết Lưu Hoành Tuấn sẽ giận dữ đến mức nào.
Sau đó phu nhân cũng sẽ nổi giận, quản gia cảm thấy mình thân là một người hầu, thật không hề dễ dàng chút nào, nhưng mà không còn cách nào khác, nếu như chuyện này không giải quyết được thì làm sao còn có ngày sống yên ổn.
Quản gia cũng chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng đại thiếu gia không có ở sòng bạc, nếu không thì thật sự là muốn chọc lão gia tức chết.
Kết quả sự tình đúng là như lời cầu nguyện của quản gia, mặc kệ tìm ở đâu, cho dù là những nơi thường lui tới cũng không tìm được đại thiếu gia, điều đó làm quản gia thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất không có ở sòng bạc, đây đã là một tin tốt rồi, dù sao Lưu Hoành Tuấn đã bắt đại thiếu gia thề là không được lui tới sòng bạc đánh bạc nữa.
Lưu Hoành Tuấn chờ đến rạng sáng ngày thứ hai, vẫn không thấy thằng bất hiếu kia về, tức thì tức thật, nhưng lại quá mệt mỏi để giận nữa.
Ăn một chút đồ lót dạ, “Hôm nay ngươi xin nghỉ đi, nói ta có việc.” “Vâng, tiếp tục phái người tìm thằng bất hiếu kia, tìm được thì bắt nó quỳ ở cửa phòng.” “Ta đi nghỉ trước.” Lưu Hoành Tuấn cảm thấy một khi để lão bà biết chuyện này thì nhất định sẽ giúp thằng nhóc kia một hai, “Không kể ai đến, đều không cho phép hắn đi lên.” “Nếu như phu nhân nhất quyết phải cứu hắn, thì nói cho bà ấy, nếu bà không muốn làm như vậy, thì nợ nần của bảo bối con trai cứ để bà đi mà trả.” Lưu Hoành Tuấn biết làm thế nào thì mới có thể làm lão thái bà đổi ý, tốt nhất lão thái bà sẽ làm như vậy, như vậy thì không cần phải vì món nợ cờ bạc của thằng con bất hiếu mà đau đầu đủ đường nữa.
Ai, Lưu Hoành Tuấn nói là vậy, nhưng mà quản gia trong lòng than thở, quả là một nhiệm vụ gian nan.
Lưu Hoành Tuấn nói như vậy nhưng mà phu nhân là người dễ đối phó sao? Thôi, dù sao hắn là lãnh lương của lão gia, lời của phu nhân thì không nghe coi như không nghe, dù sao ngày thường phu nhân cũng vốn chẳng ưa hắn.
Quản gia hầu hạ Lưu Hoành Tuấn nằm xuống nghỉ ngơi ổn thỏa, dặn dò cấp dưới tiếp tục tìm đại thiếu gia, tìm một chỗ, nghỉ ngơi chút đã.
Không có cách nào, tuổi cao rồi, nếu như không nghỉ ngơi một lát, ngày hôm sau tinh thần nhất định không tốt.
Nếu như là bình thường, thì nhất định có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi, nhưng mà lần này tình huống bất đồng, nghĩ cũng biết ngày mai sẽ bận rộn trăm bề.
Lưu Hoành Tuấn đi nghỉ, quản gia đi nghỉ, thêm việc những nơi đại thiếu gia thường lui tới, họ đều đi tìm rồi, cái gì cũng không tìm thấy.
Kinh thành rộng lớn như vậy, không có chút manh mối nào, thì họ tìm ở đâu? Nếu đã như vậy thì không bằng nghỉ ngơi một chút, sau đó ngày mai đến nơi đại thiếu gia đi làm chặn nó.
Trước đây mặc kệ gặp chuyện gì thì đại thiếu gia cũng vẫn sẽ đi làm, cho nên bọn họ nghĩ kỹ rồi, việc gì phải phí sức như vậy, không bằng nghỉ ngơi một lát.
Dù sao dù Lưu Hoành Tuấn có quở trách thì bọn họ cũng không có cách nào ở cái kinh thành rộng lớn như vậy mà tìm được đại thiếu gia.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận