Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 342: Đại ca là văn đàn đại lão 46 (length: 8190)

Gian phòng đã được phân chia ổn thỏa, bất quá Lưu Văn bọn họ vẫn là chưa lập tức vào ở, không phải bọn hắn không muốn vào ở, mà là gian phòng này có một vấn đề, đó là toàn bộ nhà chỉ có tầng một có phòng tắm.
Sau đó bọn họ thương lượng một chút rồi quyết định tại tầng hai và tầng ba thiết kế thêm hai phòng vệ sinh, ngay trong phòng nhỏ phía sau phòng của Lưu Trạch Cử mà thiết kế thêm cải tạo.
Tầng hai và tầng ba đều làm, không có lý gì mà phòng Lưu Trạch Minh lại không làm, tiện đường làm luôn thôi.
Như vậy một cái, căn phòng nhỏ này phải cải tạo một hai, Ngụy Cẩm tìm người tư vấn, nói ít nhất phải làm hai tháng, kịp vào ở trong tháng chín.
Lưu Trạch Minh không ngờ lại phải tốn thời gian lâu như vậy, dù cảm thấy thời gian hơi dài, nhưng cũng không có cách nào, dù sao làm ba phòng vệ sinh, có cái này thì việc tắm rửa hay đi vệ sinh cũng thuận tiện hơn, cũng không phải đi xả bồn cầu nữa.
Ngụy Cẩm biết Lưu Trạch Minh hẳn sẽ đồng ý cải tạo phòng vệ sinh, vốn dĩ hắn nghĩ là, có thể tăng thêm một phòng vệ sinh là được, kết quả không ngờ lại làm liền một mạch ba cái.
Ngụy Cẩm giơ ngón cái với Lưu Trạch Minh, "Không hổ là ngươi, hoặc là không ra tay, hoặc ra tay thì hào phóng như vậy."
Lưu Trạch Minh cười cười, "Không có cách nào, trong nhà bốn người, hơn nữa còn có ba tầng lầu, đỡ phải chạy tới chạy lui."
"Bây giờ nghĩ kỹ rồi, tuy có chút phiền toái, nhưng dù sao cũng hơn sau khi vào ở mới cải tạo."
Ngụy Cẩm gật gù, "Đúng, sau khi vào ở mới cải tạo thì thật phiền phức vô cùng."
"Đúng rồi, dạo này ngươi ở đâu?" Dù có thể ở lại nhà hàng, nhưng hắn cảm thấy hẳn là không làm vậy.
Khoảng thời gian này ở đâu, trước đó Lưu Trạch Minh đã cân nhắc vấn đề này, "Ta xem quanh đây có phòng cho thuê không."
Đằng nào cũng phải thuê phòng, không bằng thuê phòng gần đây, như vậy khi chuyển nhà, còn có thể tiện một hai, vận chuyển đồ đạc cũng nhẹ nhàng giải quyết.
Cái này à, Ngụy Cẩm nhìn về phía người đến giúp dọn dẹp vệ sinh, "Các cô biết quanh đây có ai cho thuê phòng không?"
Cái này à, một phụ nữ trung niên nghĩ một lát rồi nói, "Có, nhưng chỉ có hai phòng cho thuê thôi." Bình thường ở đây ít có cho thuê cả nhà, dù có cũng mong cho thuê dài hạn, loại thuê hai tháng như vầy, thật sự rất ít.
Chỉ có hai phòng cho thuê à, Lưu Trạch Minh tuy có chút không hài lòng, nhưng cũng không có cách nào, dù sao đâu phải nhà mình, không thể yêu cầu quá cao.
"Có thể dẫn ta đi xem một chút được không?" Lưu Trạch Minh nghĩ một lát rồi nhờ đối phương dẫn đi xem phòng.
"Được, ở phía đối diện." Đối phương rất nhanh dẫn Lưu Trạch Minh và mọi người đến đối diện, "Đây là nhà bếp, sau này các cậu đến đây xem phòng, cứ từ nhà bếp đi vào là được."
Lưu Trạch Minh nghĩ thuê phòng ở đây chính là vì sự thuận tiện này, không ngờ lại thuận tiện như vậy, thật kinh ngạc ngây người.
Oa, Lưu Văn cũng thấy nếu như thuê phòng ở đây thì quá tốt, quá thuận tiện.
Rất nhanh đối phương đã mở cửa, thấy một đám người vây quanh ngoài cửa, lão thái thái rất kinh ngạc, "Các cậu?"
Phụ nữ trung niên dùng tiếng Thân Thành, giải thích đơn giản tình hình, lão thái thái biết là đến xem phòng, chuẩn bị thuê, bà vui vẻ, liên tục bảo họ vào trong.
Sau khi tham quan một vòng, Lưu Trạch Minh cũng khá hài lòng, dù tầng ba chỉ có hai phòng, nhưng nhà mình tầng ba cũng vậy, nhưng nhà này có nhà vệ sinh ở tầng ba, tuy là đơn giản, nhưng ít ra cũng có bồn cầu xả nước và bồn tắm lớn đơn giản.
Nhìn bố cục căn phòng này, Lưu Văn có cảm giác, đó là căn nhà này giống như là tân phòng tân gia.
Tân gia tân phòng như thế này lại mang ra cho thuê, thật thích hợp sao? Dù là khách trọ, Lưu Văn cũng tương đối hài lòng với căn phòng này, ít nhất chắc là vừa mới trang trí, tối thiểu thì sạch sẽ.
Nhưng cũng vì phòng mới, đương nhiên cũng phải hỏi rõ một hai, không thì lỡ có tranh chấp thì lại thiệt thân.
Vốn dĩ chủ nhà lão thái thái không muốn nói, nhưng không có cách nào, không nói thì có lẽ khách trọ sẽ không thuê phòng.
Nhưng nói ra thì lại lo Lưu Văn họ không thuê phòng, thật là đủ loại bực mình, không có cách nào chủ nhà lão thái thái đành phải cắn răng nói thật.
"Vốn dĩ nơi này là một đôi vợ chồng ở, trang trí cũng là do họ làm, ta cứ tưởng họ là vợ chồng, kết quả không ngờ lại là nuôi gái bên ngoài."
"Kết quả mấy hôm trước, vợ của người đàn ông đó náo đến tận nhà, chúng ta mới biết." Lão thái thái nhiều lần nói, cả nhà họ thật không biết chuyện này.
"Sau đó thì họ cũng dọn đi rồi, là quay lại hay chia tay, cũng không rõ." Nhưng nhìn người vợ hung dữ của gã kia, lão thái thái cảm thấy nếu quay về thật thì cuộc đời gã ta chắc xong.
Nhưng nghĩ đến căn phòng của mình mãi không cho thuê được, lão thái thái lại sầu muộn, dù không phải là nhà ma, nhưng xảy ra chuyện như vậy cũng đã ồn ào khắp nơi, có người đến xem phòng, nhưng cứ không cho thuê được, thật khiến bà nóng ruột, dù sao cả nhà còn phải dựa vào tiền cho thuê nhà để phụ cấp sinh hoạt.
Bằng không thì thuê hai tháng, trước kia thì lão thái thái cũng không thèm đoái hoài, nhưng giờ không còn cách nào, không cho thuê thì cũng chẳng biết để đó đến khi nào.
Đặc biệt là sau khi biết Lưu Trạch Minh là sinh viên đại học, các em dưới đều đi học thì lập tức đồng ý cho họ thuê nhà.
Dù sao đây là người đi học mà, cho hai người bọn họ thuê nhà vài tháng, cộng thêm nhà họ ở phía sau, về sau lại cho thuê nhà, sẽ rất dễ dàng.
Nghĩ đến đây, tâm trạng lão thái thái lập tức tốt hơn, tất nhiên tâm trạng có tốt hơn đi nữa, thì tiền thuê nhà cũng không thể rẻ hơn chút nào.
Chỉ ở hai tháng, Lưu Trạch Minh lười mặc cả, hơn nữa về sau cũng là hàng xóm.
Cứ thế mà quyết định thuê nhà rất nhanh, vì đã có sẵn gia cụ, chỉ cần dọn vào là ở được, nhưng cũng đỡ tốn không ít công sức.
Lưu Văn cũng rất hài lòng với chỗ này, "Có thể làm quen với hoàn cảnh nơi này." Chủ nhà là người bản địa, có thể hỏi han chỗ nào có đồ rẻ, đỡ mất công làm quen lại.
Hơn nữa cũng có thể xem được tiến độ trang trí nhà, quá tiện lợi.
Ngụy Cẩm thấy Lưu Trạch Minh quyết định thuê nhà ở tạm hai tháng thì cũng thấy rất tốt, "Đúng rồi, về trường học thì tôi cũng cho người thu thập tư liệu các trường tiểu học và trung học gần đây."
Dù Ngụy Cẩm thấy trường tiểu học và trung học ở đây khá tốt, nhưng việc nên chọn trường nào thì phải để người nhà họ Lưu quyết định.
Lưu Trạch Minh nhận tư liệu Ngụy Cẩm đưa tới, "Ta cũng không cảm ơn ngươi." Cùng nhau đến đây, Ngụy Cẩm đã giúp rất nhiều việc.
Nếu không có Ngụy Cẩm, đừng nói là đến được Thân Thành, có lẽ họ muốn theo Lưu gia rút lui toàn thân cũng là chuyện không thể nào.
Đừng nói ở Thân Thành này, có thể nói đều đã sắp xếp không sai biệt lắm, thật là tiện lợi rất nhiều.
"Đấy, cám ơn cái gì, nếu ngươi thật muốn cám ơn ta, vậy ngươi phải cố gắng, sớm một chút đến Mỹ giúp ta." Ngụy Cẩm đâu cần Lưu Trạch Minh cảm ơn.
"Được, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước, rồi đi mua mấy đồ dùng giường chiếu."
"Còn phải mua nhiều đồ, rồi còn mua sắm một phần xoong nồi chén bát gì đó."
Trên đường họ đã thương lượng xong những đồ cần mua sắm, có thể nói là rất nhiều đồ cần mua.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận