Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 542: Độc thân nhà nữ nhi 98 (length: 7971)

Cái gọi là chia phòng tử, cũng là hy vọng hắn có thể làm việc nhiều hơn, Đổng Bằng Nghĩa không phải rất muốn.
"Hơn nữa ta ở ký túc xá trong nhà máy thì chỉ có cái phòng nhỏ như vậy, chỗ nào đủ cho chúng ta ở."
"Chúng ta một nhà vẫn là muốn tách ra."
"Nếu vậy thì ta việc gì phải làm tốn công mà không có kết quả?" Đổng Bằng Nghĩa vốn dĩ ít nói, không đòi hỏi gì, không có nghĩa là hắn không hiểu chuyện gì.
Sau khi nghe lãnh đạo sắp xếp, hắn liền nghĩ ra ngay nguyên nhân.
"Cho ngươi nhà không lớn." Lưu Linh vừa nghe thấy đơn vị lại định cho nhà, thật sự rất vui.
Cho dù họ đã mua nhà, thái độ đối với nhà của đơn vị cũng là có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng có thể nhận nhà, ai mà không thích.
Ai ngờ đâu, đơn vị cuối cùng lại muốn cấp nhà cho Đổng Bằng Nghĩa, thế mà lại là phòng nhỏ.
"Ừm, hiện tại không có nhà, nói chỉ có phòng đơn."
"Thật là coi thường ta không biết, kỳ thật bên hậu cần kia vẫn còn mấy căn nhà ba phòng."
"Cuối cùng là không nỡ lấy ra, lại cho ta phòng nhỏ, ta làm được gì."
"Xung quanh toàn là đồng nghiệp, các ngươi buôn bán cũng không tiện, Tiểu Văn đi học nữa."
"Nên ta từ chối."
"Sau đó họ thấy thái độ ta không đúng, liền nói với ta, lần sau có cơ hội sẽ xin cho ta một bình ga."
"Ta cũng thẳng thắn nói cho họ, không muốn phiền họ, nhà đã làm chỉ tiêu gas hóa lỏng rồi."
Nghĩ đến biểu tình kỳ quái của đám người văn phòng sau khi nghe câu trả lời của hắn, tâm tình của hắn liền đặc biệt tốt.
"Đúng, không cần nhà, không cần ga hóa lỏng, không cần cả nhân viên gương mẫu."
"Nhà căn bản không cần mấy đồng lương đó của ba đi mua gạo, ba có thể vui vẻ lên chút được không?" Đổng Tư Dao vẫn nhớ đến tin tức Đổng Bằng Nghĩa sức khỏe không tốt truyền về, dáng vẻ khẩn trương của họ.
"Nhà mình không thiếu ba phần tiền lương mua gạo, ba à, ba có thể làm cho vui vẻ chút đi." Đổng Tư Dao chỉ mong Đổng Bằng Nghĩa có thể sống tốt hơn.
"Đúng đúng, sức khỏe quan trọng sức khỏe quan trọng." Lưu Linh nắm bắt trọng điểm ngay, có người mới là quan trọng nhất.
Trước đây, họ phải lo về tiền, lo đủ thứ liên quan đến tiền, nhưng hiện tại còn cần lo những chuyện đó sao?
Căn bản là không cần lo, Lưu Linh đã nói với Đổng Tư Dao rồi, sau khi mở tiệm tạp hóa, cô vẫn như bây giờ, là quan hệ hợp tác.
Có được một chỗ đắc địa như vậy, Lưu Linh tự tin nhất định sẽ buôn bán tốt, không có lý gì mà không kiếm được tiền.
"Hơn nữa ba, bao nhiêu người đang dòm ngó nhà được đơn vị chia, biết ba được chia nhà, không biết sẽ chua lè ra sao."
"Nói rõ nhà mình hai phòng lớn rồi, còn có ý cầm nhà của đơn vị, chắc chắn sẽ nói là không hợp quy chế chia phòng."
Đổng Tư Dao ở ngay khu nhà của nhà máy máy móc, mỗi lần chia nhà là lại được nghe rất nhiều người oán than.
"Nếu như nhà mình không cần cái nhà nhỏ này, thì nên từ chối sớm." Nếu như là nhà lớn thì cứ nhận, dù sao đó là lãnh đạo sắp xếp, có ý kiến thì đi tìm lãnh đạo.
Vấn đề là chỉ cái phòng nhỏ như vậy, lại càng không có cái nghĩa vụ và trách nhiệm giúp lãnh đạo gánh trách nhiệm.
Đổng Tư Dao có một trực giác, đó là lãnh đạo thực ra đang trả thù Đổng Bằng Nghĩa, dù sao cũng chỉ là một thành phố nhỏ, cũng cùng là xưởng may, việc Đổng Bằng Nghĩa ra ngoài làm tư liệu có thể giấu được sao?
Họ biết Đổng Bằng Nghĩa ở nhà dưỡng bệnh, biết máy móc trong nhà máy không tốt, nhưng cũng không muốn quay lại nhà máy giúp đỡ một hai, mà lại đi làm ở ngoài, tất cả đều ngầm hiểu cả.
Là lãnh đạo bọn họ, cũng không thể trực tiếp hỏi Đổng Bằng Nghĩa, chẳng lẽ lại có thể chạy theo Đổng Bằng Nghĩa, hỏi vì sao ông có thể ra ngoài làm tư.
Lỡ mà bị ép quá, ông ấy lại xin nghỉ dài ngày thì tổn thất tuyệt đối không phải Đổng Bằng Nghĩa, mà chỉ là xưởng may.
Có lẽ lãnh đạo đang khó chịu hơn người ta, nói chung có thể tìm được biện pháp, chẳng phải đây là một cách hay sao.
"Yên tâm đi, không cần biết nhà lớn hay nhỏ, ta đều không nhận."
"Cho dù không có căn nhà nhỏ này của đơn vị, con trai cưới vợ cũng không lo, sao phải đi làm chuyện đắc tội người."
"Ở trong nhà máy, đến lúc đó ông chủ phái xe tới đón ta, để hàng xóm xung quanh nhìn thấy thì cũng không hay."
Bình thường thì chính họ mỗi tuần đến nhà máy bảo dưỡng máy móc, nhưng nếu có sự việc đột xuất, tương đối gấp thì đối phương sẽ phái xe đến đón Đổng Bằng Nghĩa.
Có thể nói là xe đưa xe đón, không biết hơn cái gọi là coi trọng ở nhà máy kia bao nhiêu lần.
Việc Đổng Bằng Nghĩa cự tuyệt tất cả phúc lợi của đơn vị, khiến những người vốn dĩ muốn toan chua lè, đều xem đến ngây người, dù gì cũng là nhà với bình ga, đều là đồ tốt cả.
Đương nhiên, cách từ chối khéo của ông đã khiến cho một số người vui mừng khôn xiết, Đổng Bằng Nghĩa không muốn, chỉ tiêu này phải dùng, không thể lãng phí được.
Mà chuyện sau đó, không đến lượt Đổng Bằng Nghĩa phải lo, rất nhiều người muốn chia nhà và lấy được bình ga đều đi tìm quan hệ.
Đổng Bằng Nghĩa bình tĩnh đi làm, về cơ bản là không có tăng ca, còn việc dạy đồ đệ thì sao?
Xin lỗi, nhìn ông sửa máy, họ có thể học được bao nhiêu thì tùy, còn chuyện xin chỉ giáo thì nói qua một lần là đủ.
Còn về việc có hiểu hay không thì, xin lỗi, Đổng Bằng Nghĩa không chịu trách nhiệm giải thích rõ ràng, ông đâu có phải là thầy giáo đường đường chính chính, hồi trước ông học nghề còn phải làm lễ bái sư.
Mấy cái gọi là đồ đệ này, cũng chỉ là đồng nghiệp thôi, cho nên cũng không có dạy dỗ nghiêm túc, tránh sau này họ lại nói ông đòi hỏi cao.
Việc Đổng Bằng Nghĩa truyền thụ kiến thức theo thái độ của các sư phụ già khác đã khiến cho những người đã quen với việc Đổng Bằng Nghĩa sẽ chạy theo họ để truyền thụ kiến thức, vô cùng thất vọng.
Ngay cả Thường Quốc Khánh, người mới học theo một sư phụ khác, cũng hối hận vô cùng.
Sư phụ mà ngày trước anh ta ghét bỏ, không ngờ lại tốt như vậy, còn sư phụ mà hiện giờ đang học thì, trình độ không bằng Đổng Bằng Nghĩa đã đành, mà còn đặc biệt tham lam.
Thu lễ bái sư của anh ta nhiều như vậy, vốn dĩ anh nghĩ đã nhận quà thì lúc truyền thụ kiến thức có phải là phải nghiêm túc hơn, nói chi tiết hơn, còn vấn đề anh ta hỏi thì cũng phải trả lời nghiêm túc.
Nhưng ai ngờ đâu toàn là do anh ta nghĩ nhiều, cái vị sư phụ này mỗi khi gặp máy móc hỏng, đều lo tu đồ của mình, còn nhanh một cách bất mãn nữa.
Còn việc anh ta hiểu được bao nhiêu là vấn đề của anh ta, việc anh ta hỏi thì sư phụ cũng nói hàm hồ, căn bản không nghe được trọng điểm.
Cũng làm cho Thường Quốc Khánh tức gần chết, không phải tại vì không mất tiền thì không chăm chú truyền dạy, thì anh ta có thể hiểu được một chút.
Có điều anh đã chi số tiền lớn mà lại ra kết quả thế này, anh ta không cam lòng, thật sự muốn về lại học theo Đổng Bằng Nghĩa.
Nhưng hành vi lúc trước vì trút giận mà đổi sư phụ quá là ngông cuồng, ngay cả có sắp xếp cho anh ta quỳ xuống nhận lỗi, thì chắc gì Đổng Bằng Nghĩa sẽ nhận lấy anh.
Đến khi anh ta biết về chuyện nhà máy sắp xếp đồ đệ cho Đổng Bằng Nghĩa, và cách truyền dạy kỹ thuật thế nào, thì Thường Quốc Khánh biết tất cả đều đã qua rồi, rốt cuộc không thể trở về như trước được nữa.
Giờ thì Thường Quốc Khánh đã biết kỹ thuật trong tay quan trọng như thế nào, nếu kỹ thuật anh ta giỏi thì hiện giờ chắc chắn sẽ trở lại làm quản đốc rồi, chứ không để mấy đứa đàn em ngày trước ức hiếp.
Thường Quốc Khánh tự nhận bản thân mình làm lãnh đạo cũng xem như đạt yêu cầu, đối với mấy người cấp dưới cũng rất tốt, ai dè họ lại cảm thấy anh không công bằng.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận