Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 111: Cữu cữu là đại lão 11 (length: 7931)

Lưu lão thái vọt tới trước mặt thôn trưởng, yêu cầu tiền trợ cấp cho Lưu thanh niên trí thức, nàng cũng phải có.
"Ta là mẹ của nàng, cho dù là mẹ kế, cũng không thể không quản."
"Vì sao con bé kia có thể có tiền cầm, ta lại không có tiền cầm." Người nhà họ Lưu làm ầm ĩ các kiểu, tóm lại là muốn tiền.
Thôn trưởng nhìn Lưu lão thái không ngừng làm ầm ĩ, "Ngươi muốn tiền trợ cấp à, được thôi."
Lưu lão thái nghe xong lại còn thật sự có khả năng nhận được tiền, thì vô cùng vui vẻ, "Cấp trên đem tiền trợ cấp cho Lưu Văn, là vì nàng là một đứa trẻ, cha mẹ đều không còn, cần thiết phải nuôi nàng đến khi trưởng thành."
"Về phần lão thái thái ngươi, chỉ cần ngươi chứng minh không có con cái nuôi nấng, không có tiền lương hưu, thì có thể cấp tiền trợ cấp."
"Ngươi xác định ngươi không có con cái nuôi nấng ngươi, ngươi cũng không có tiền lương hưu?" Thôn trưởng nhìn chằm chằm Lưu lão thái.
"Ngươi đừng nói là không có, chuyện này có thể để bộ dân chính địa phương đi xét duyệt."
"Cái này..." Lưu lão thái không nghĩ tới lại có yêu cầu như vậy, lập tức rút lui, nàng không ngốc, tiền trợ cấp thì được bao nhiêu, căn bản không thể so với tiền lương hưu.
Nhưng nếu cứ như vậy mà từ bỏ, thì không phải là Lưu lão thái, "Vậy cái Tiểu Văn ấy, nàng có thể cầm được bao nhiêu tiền trợ cấp?"
"Mỗi tháng nhận tiền, bộ dân chính ở Kinh thành sẽ đi xác minh tình hình sinh hoạt, nếu sống không tốt, sẽ tước quyền nuôi dưỡng." Thôn trưởng biết lão thái thái muốn chia tiền, cười khẩy. Ý là do bọn họ nói sẽ ngược đãi Tiểu Văn, nên mới có ý định đó.
Lưu lão thái không ngờ vậy mà lại như vậy, kinh ngạc đến ngây người, nếu mỗi tháng bộ dân chính tới cửa kiểm tra, bọn họ còn có thể bắt con bé đó làm việc sao?
Hiện tại con bé kia đã là các kiểu hung hăng rồi, một khi có người làm chỗ dựa, không biết sẽ hung hãn như thế nào.
Tiền trợ cấp mỗi tháng được cấp thì căn bản không có cách nào chia tiền, duy nhất có thể chia tiền, đó chính là di sản của hai vợ chồng kia.
Nhưng vấn đề là đôi vợ chồng kia có bao nhiêu tiền, bọn họ căn bản không biết, có bao nhiêu đồ trang sức cũng không biết.
Muốn cướp cũng không cướp được, Lưu lão thái nghĩ đi nghĩ lại thì đành nén giận, giày vò nửa ngày kết quả là, mệt chết, lại còn bị người chê cười các kiểu.
Không quản là tiền hay đồ trang sức, đều không lấy được tay, thật là mất cả chì lẫn chài.
Mất hết hy vọng, Lưu lão thái cũng không muốn ở lại đây, không thì thật muốn tức chết.
"Nếu quyền nuôi dưỡng đứa trẻ cũng đã định, ta cũng yên tâm, vậy ta xin về sớm một chút, dù sao con trai bọn họ còn phải đi làm."
Thôn trưởng đương nhiên hy vọng sớm đưa bọn họ đi, "Được, ta lập tức đi nói với công xã."
"Chúng ta đi cùng ngươi." Lưu lão thái thật không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, càng ở lại càng bực mình, vừa nghĩ tới bỏ lỡ một khoản tiền lớn như vậy, tim bà ta như muốn vỡ tan.
Càng làm bà ta tức là, sau khi trở về, con cả bọn họ sẽ muốn tách ra ăn cơm, chuyện hôn sự của con thứ ba sẽ lấy hết tiền trong nhà, chuyện này khiến Lưu lão thái đau lòng muốn chết.
Nếu có thể chọn, Lưu lão thái nghĩ, lúc trước khi nhận được điện báo, nên trực tiếp bỏ qua, như vậy người cũng không cần vất vả chạy tới chạy lui, cũng không phải đau lòng như vậy.
Thôn trưởng không nghĩ tới người nhà họ Lưu vậy mà lại dứt khoát như vậy, nhớ tới từ khi bọn họ tới, đều không có đi thắp hương cho hai người, càng không hề thương lượng về việc phải xử lý tro cốt của vợ chồng Lưu thanh niên trí thức như thế nào.
Thật đúng là vì tiền mà đến, phát hiện không có tiền, thì liền lập tức đi.
Thôn trưởng nghĩ bọn họ đi sớm thì tốt hơn, không thì ở lại đây, cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Người nhà họ Lưu vội vàng xách hành lý rời đi, cũng không có chào hỏi Lưu Văn và những người phòng bên cạnh.
Tiếng động hành lý của bọn họ cũng không nhẹ, Lưu Văn đương nhiên nghe được.
Nhưng bọn họ không có đến chào tạm biệt, Lưu Văn đương nhiên cũng không chủ động cùng bọn họ cáo từ.
Từ cửa sổ nhìn thấy bọn họ đi rồi, Lưu Văn thở dài, "Bọn họ cuối cùng cũng đi rồi."
"Thật là đáng ghét."
"Cậu ơi, cậu không biết đấy, sau khi bọn họ tới, cũng không hỏi chuyện tang sự của ba mẹ thế nào, cũng không hỏi họ được chôn ở đâu."
"Cũng càng không hề nhắc tới chuyện di dời mộ phần."
"Bọn họ chỉ quan tâm ba ta có bao nhiêu tiền trợ cấp, ba mẹ để lại cho ta bao nhiêu tiền."
Lưu Văn dù không đi xem phòng bên cạnh, nhưng nghĩ cũng biết, bọn họ chắc chắn đã lau phòng bên cạnh sạch bóng.
"Bọn họ đi rồi cũng tốt, cậu ơi, mấy ngày này cậu cứ ở bên kia." Vừa nãy Hoắc Quang đã nói về sắp xếp tương lai, nếu Lưu Văn muốn đi Kinh thành ở, sau này bọn họ quay lại đây có lẽ không lớn.
Hoắc Quang nghĩ muốn mang tro cốt của anh chị tới Kinh thành, mà trước khi đi, anh muốn để lại cho người trong thôn chút gì đó, dù sao tang sự của chị, đều là người trong thôn giúp làm.
Sau này Lưu Văn sẽ do bọn họ chiếu cố, nhưng phải cảm ơn họ thế nào, Hoắc Quang không nghĩ ra được ý kiến.
Lưu Văn cũng không biết nên làm gì, kỳ thật cách tốt nhất là mời mọi người ăn cơm, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có khả năng đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, "Hay là để cháu đi mua ít thịt đưa cho mọi người?" Hoắc Quang biết ra ngoài cần tiền và phiếu mua hàng, cho nên chuẩn bị rất nhiều đồ.
Phân thịt cho mọi người? Lưu Văn kinh ngạc, "Cậu chắc chứ?"
"Cậu ơi, mua thịt, không phải là vấn đề tiền, mà là cần phiếu thịt." Lưu Văn chần chừ một lúc.
"Không sao, cậu có phiếu." Hoắc Quang nói anh có đủ phiếu trên người.
Có phiếu thịt, nhưng không phải bạn muốn là có thể mua được thịt, dù sao mua thịt cũng không dễ, cũng phải xem lượng cung mỗi ngày.
Lưu Văn nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói, "Cậu ơi, cậu dám đi chợ đen mua không?"
Chợ đen? Hoắc Quang không xa lạ gì với nơi này, ở đâu cũng có dạng thị trường này, anh cũng không biết một đứa bé lớn từng này như Lưu Văn, vậy mà lại biết chỗ đó.
"Sao cháu biết." Hoắc Quang tự nhận mình là đủ trưởng thành sớm, nhưng căn bản không thể so với Lưu Văn.
"Ba thi thoảng trở về cũng mua bán đồ ở đó." Lưu Văn nhỏ giọng nói.
"Ba đã để lại cho Văn Văn rất nhiều tiền." Lưu Văn định đi lấy đồ ra.
Tuy không biết Lưu Văn giấu tiền ở đâu, nhưng cả ba người nhà họ Lưu bất kể thế nào tìm, cũng không tìm được, liền biết đứa bé này giấu đồ rất giỏi.
"Tiểu Văn, từ từ, đợi lúc chúng ta đi thì hãy lấy đồ ra."
Tuy thấy người trong thôn đều tốt, nhưng cũng không phải ai cũng tốt, nhỡ có người để mắt đến thì tính chuyện đục nước béo cò thì biết làm sao.
Lưu Văn nghĩ cũng phải, trong thôn cũng không phải là không có người lêu lổng, thật mà để bọn họ trộm tiền và đồ trang sức thì phải báo công an thế nào đây.
Đem đồ trang sức và số tiền báo ra, thật là rất gây chú ý, mọi người sẽ đoán tại sao chỉ vài năm ngắn ngủi lại có nhiều tiền như vậy.
Họ sẽ nghĩ ra rất nhiều thứ, sẽ đố kỵ, sau đó có lẽ sẽ đoán số tiền này có thể do đi chợ đen giao dịch mà có.
Chuyện này một khi vỡ lở, không phải chuyện đùa, bị hủy bỏ tư cách liệt sĩ cũng là chuyện bình thường.
"Được, nghe lời cậu." Nghe lời người lớn vẫn hơn, dù sao Hoắc Quang là người có thể sống được ở Kinh thành, hơn nàng nhiều quá rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận