Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 698: Hiếu thuận nữ thay đổi 54 (length: 8329)

Dù Lưu Nguyên bọn họ là coi như con trai chăm sóc bọn họ, hay là coi như bảo mẫu chăm sóc bọn họ, dù sao Lưu Văn mỗi tháng đều đến thăm họ hai lần.
Mỗi lần đi, không phải mang ít hoa quả thì cũng mang con gà mái.
Rốt cuộc đồ mang về, từ lúc xuống xe bus một mạch đi đến khu dân cư, sau đó đi đến nhà Lưu Nguyên, có thể nói thật là trên đường sẽ gặp rất nhiều người quen.
Lưu Văn biết đó là hành vi không đáng chú ý, nhưng khi họ trò chuyện phiếm, liền sẽ nhắc đến việc Lưu Văn mỗi lần về đều mang đồ các thứ.
Về phần đưa tiền, điều đó tuyệt đối không thể nào, dù Lưu Nguyên và vợ khóc lóc các kiểu, nói bỏ tiền lương của bảo mẫu đi, bọn họ tự chi trả tiền thuốc men, cộng thêm tiền sinh hoạt, liền không còn bao nhiêu tiền.
Lưu Văn thật sự chỉ nghe cho có lệ thôi, đôi vợ chồng này có lẽ rất biết tiết kiệm tiền, trong tay bọn họ tích lũy chắc không ít.
Cho bọn họ thêm tiền nữa, cũng chẳng ai bảo Lưu Văn hiếu thảo, thà mua trái cây hay đồ ăn gì đó, ít nhất hàng xóm xung quanh đều thấy, còn việc Lưu Nguyên và vợ có kể chuyện này bên ngoài hay không, nhưng mọi người đều sẽ thấy.
Hôm nay Lưu Văn lại mang nho và một quả dưa vàng đến thăm Lưu Nguyên và vợ, thấy Lưu Viên Triêu ba nhà đều ở đó, không khỏi ngạc nhiên.
Trước kia đến thăm Lưu Nguyên và vợ, không phải không gặp Lưu Viên Triêu bọn họ, nhưng chưa bao giờ có cả bốn người đều gặp mặt, kết quả không ngờ hôm nay không chỉ thấy Lưu Viên Triêu bọn họ, mà còn thấy cả con cái và nửa kia của chúng nữa.
Lưu Văn cảm thấy hôm nay đại quân xuất động, nhất định là có dụng ý, có phải vì muốn để Lưu Nguyên và vợ nể mặt cháu nội cháu ngoại, thông cảm cho sự khó khăn của họ, không nên ép họ trả tiền không?
Lưu Văn thật không hiểu, chiêu này chẳng phải đáng lẽ phải sớm mang ra dùng rồi sao?
Bây giờ nghĩ lại thì hiểu, việc Lưu Nguyên và vợ trì hoãn không đòi tiền lại, nhất định là bất mãn đủ điều, chỉ là họ không thể ép quá gấp.
Kết quả hiện tại Lưu Viên Triêu lại mang cả Lưu Vĩ bọn họ đến, chính là muốn để Lưu Nguyên thay đổi chủ ý, Lưu Văn muốn hỏi, cái ý tưởng ngu ngốc này rốt cuộc là thằng ngu nào đưa ra vậy.
Biết là muốn thông qua điểm thương cháu của lão nhân, làm cho lão nhân thay đổi ý.
Nếu như trong đầu nhiều ý nghĩ, liệu có cảm thấy đây là định dùng mấy đứa nhỏ làm uy hiếp, nói cho họ, nếu không ép họ trả tiền, sẽ không cho Lưu Nguyên bọn họ gặp bọn trẻ.
Lưu Văn nhìn vẻ mặt của Lưu Nguyên và vợ, có hơi khó chịu, được rồi, hóa ra là bị nàng đoán trúng thật.
Phương Mỹ Trân gần đây thật sự là đau đầu đủ điều, một mặt là xoay tiền mua nhà lớn, mặc dù Lưu Nguyên và vợ bỏ ra một phần tiền, nhưng so với kiểu nhà mà họ muốn mua, vẫn còn một chút khoảng cách.
Kết quả cũng chỉ có thể lùi một bước, mua căn nhà lựa chọn thứ hai, dù diện tích nhà cũng được, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy kém một chút.
Vốn dĩ bọn họ định mua hai căn nhà lớn gần bằng nhau, để hai con trai lớn lên sau này cũng không bị lệch.
Về phần bọn họ khi về già ở đâu, Phương Mỹ Trân đều đã cân nhắc kỹ, chẳng phải Lưu Nguyên và vợ đã sớm ám chỉ qua rồi sao, đợi khi họ già yếu, căn nhà mang tên họ sẽ cho Lưu Viên Triêu.
Như vậy một lần là bọn họ không phải đã có nhà ở rồi sao, ai mà muốn ở chung một chỗ với con trai của họ chứ.
Kết quả không ngờ tin dữ lại ập đến lần nữa, Lưu Nguyên và vợ lại lật lọng, chuyện trước đó đã đồng ý, nói đổi là đổi.
Chính điều này khiến Phương Mỹ Trân tức muốn chết, nếu Lưu Nguyên sớm nói ra, cho dù có đi vay tiền bạn bè, lần này cũng sẽ mua được một căn nhà lớn.
Kết quả chính vì nghĩ rằng nhà Lưu Nguyên còn có nhà nên cũng không kiên trì nữa.
Hiện tại tất cả đã kết thúc, cho dù có vay được tiền, muốn tìm lãnh đạo thay đổi chủ ý, muốn lấy được căn nhà lớn, đều đã không còn cách nào sửa chữa.
Phương Mỹ Trân càng nghĩ càng bực mình, hận không thể xông đến trước mặt Lưu Nguyên và vợ, mắng cho bọn họ một trận.
Nàng thật chưa từng nghĩ Lưu Nguyên và vợ lại hố họ một vố vào thời điểm này.
Điều khiến nàng tức giận hơn là, Lưu Viên Triêu lại ấp úng nói ra, Lưu Nguyên và vợ vậy mà đã bắt họ trả tiền rồi.
Phương Mỹ Trân cho rằng mới vừa mượn tiền, liền các kiểu ép trả, thật sự không bình thường quá đáng, cho người ta cảm giác giống như không muốn cho mượn tiền, chứ không thì sao lại làm vậy.
Kết quả không ngờ Lưu Nguyên không chỉ bắt họ trả tiền mượn mua nhà, mà trước đó họ mượn tiền bằng các lý do khác nhau, lần này cũng đều phải trả sạch.
Phương Mỹ Trân tức đến phát ói máu, lúc trước mượn thì cô ta không hề nghĩ đến chuyện trả.
Hơn nữa ban đầu cô ta cũng không có ý định đi mượn tiền, chẳng phải là thấy dù Lưu Anh Hào hay Lưu Hồng đều mượn tiền Lưu Nguyên và vợ, mà không thấy ai trả.
Không cam tâm, cứ cảm thấy nhà mình bị thiệt, Phương Mỹ Trân liền nghĩ ra một cách như vậy.
Lúc trước cầm được tiền vui vẻ bao nhiêu, hiện tại đau đớn như dao cắt bấy nhiêu.
Dù cô ta nói trước mặt Lưu Viên Triêu rằng, thuê người giúp việc tốn bao nhiêu tiền, từ khi bố mẹ cô ta đến ở trong nhà, việc nhà đều có người làm, tính ra thì bọn họ vẫn còn lời.
Kỳ thật Phương Mỹ Trân biết, từ khi bố mẹ chuyển đến ở cùng, chi tiêu của nhà cô ta tăng lên rất nhiều.
Trong nhà nhiều thêm hai người, cho dù người già ăn không nhiều, nhưng dù sao cũng thêm hai miệng ăn, tiền điện nước ga cũng nhiều hơn.
Phương Mỹ Trân còn luôn cảm thấy bố mẹ họ đã bớt xén một phần trong tiền sinh hoạt đưa cho họ, tuy hiện tại cô không quản việc nhà, cũng không đi chợ mua thức ăn, nhưng khi làm ở công sở, cô vẫn sẽ nghe đồng nghiệp nói chuyện giá cả thực phẩm.
Tóm lại, một câu, đó là giá thực phẩm mà đồng nghiệp nói, và giá thực phẩm mà bố mẹ cô ta báo, có không ít chênh lệch. Dù chợ khác nhau, giá cả thực phẩm chắc chắn có lên xuống, nhưng độ lên xuống cũng không lớn đến thế.
Phương Mỹ Trân cho rằng bố mẹ cô ta muốn tích cóp chút tiền, dù sao tiền của họ đều bị con trai lấy đi.
Nhưng kết quả có lần Phương Mỹ Trân gặp em trai ở trên đường, thấy nó vậy mà lái một chiếc xe máy mới toanh.
Cho dù nói là vợ chồng họ tự kiếm tiền, nhưng sao Phương Mỹ Trân lại không hiểu rõ em trai của mình, chỉ cần đoán một cái là biết chiếc xe máy này mua như thế nào.
Phương Mỹ Trân thật sự càng nghĩ càng tức, vì bố mẹ, cô ta và Lưu Viên Triêu đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, dù hiện tại không cãi nhau về vấn đề này nữa, nhưng cô ta biết, rất nhiều chuyện đã thay đổi so với trước kia.
Hiện tại nhà cửa có khả năng sắp bay, Lưu Nguyên và vợ cũng sẽ không viện trợ cho họ một hai nữa, ngược lại còn phải trả tiền, áp lực này nghĩ thôi đã biết rất lớn.
Lưu Viên Triêu tuy không nói thẳng, nhưng trên đường đến cũng nói, nếu vẫn muốn họ trả tiền, mỗi tháng trả một ít thì họ phải bắt đầu tiết kiệm.
Nên tiết kiệm như thế nào, dù Lưu Viên Triêu không nói rõ, nhưng Phương Mỹ Trân biết, chắc lại giống như bây giờ, tiền ăn mỗi tháng không thể đưa nhiều như vậy được.
Phương Mỹ Trân đủ thứ lo lắng về tiền bạc, cảm giác mình già đi nhiều, kết quả hôm nay nhìn thấy Lưu Văn, phát hiện nàng vậy mà lại cho người ta cảm giác trẻ ra không ít.
Thêm nữa, trước kia Lưu Văn mặc đồ rất lỗi thời, cộng thêm sắc mặt luôn cúi xuống, cho người ta cảm giác xui xẻo.
Đã lâu không gặp Lưu Văn, hôm nay lại mặc bộ đồ màu sáng, lại còn hơi ôm sát người, đặc biệt là vẻ mặt cười tươi rói, thật làm người ta không nhận ra.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận