Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 692: Hiếu thuận nữ thay đổi 48 (length: 7957)

Lưu Văn khi Lưu Nguyên gọi điện thoại tới, có chút kinh ngạc.
Không có lý nào, vợ chồng già kia thân thể khỏe mạnh thế kia, còn thông báo cho bọn họ suốt đêm đi họp.
Cái từ "mở họp" này có thể làm Lưu Văn trấn trụ, thật sự là quá trang trọng, tất nhiên cũng rất nghiêm túc.
Lưu Văn kỳ thật rất hy vọng vợ chồng Lưu Nguyên quên nàng đi, căn bản không cần gọi cuộc điện thoại này.
Hiện tại thì hay rồi, điện thoại gọi tới, nàng cũng nghe máy, không thể vin vào cớ không nhận điện thoại để không đi nhà Lưu Nguyên được.
Lưu Văn liền cầu nguyện mong có đại sự gì xảy ra, nếu không, không chừng lại bị mắng cho một trận, nói nàng là đứa con gái bất hiếu.
Nhưng mà bảo nàng tan làm là đi ngay thì Lưu Văn không thể nhận lời được, Lưu Hồng thì tan làm có thể trực tiếp qua đó, dù sao Mạnh Sĩ Ân có thể ăn cơm ở viện nghiên cứu, còn con trai của nàng thì đã có hai ông bà nhà họ Mạnh chăm sóc rồi.
Lưu Viên Triêu vốn dĩ ở ngay bên nhà Lưu Nguyên, tan làm chỉ việc về nhà thôi.
Còn Lưu Anh Hào thì là một người đàn ông trưởng thành, cũng không cần phải về nhà nấu cơm gì, cùng Giản Mỹ Nghiên bàn một chút là có thể đi ngay được.
Lưu Văn không thèm quan tâm việc mình đến muộn sẽ làm Lưu Nguyên nổi giận nữa, nếu như hắn dễ dàng tức chết như vậy thì đã sớm không còn trên đời rồi.
Mỗi lần đi thăm ông ấy đều thấy, cơ thể ông ta không khỏe thì ai khỏe nữa, mắng người thì oang oang đầy khí lực, mặt mũi thì hồng hào.
Nếu như người như Lưu Nguyên mà nói thân thể không tốt, vậy chắc không có mấy ai có thân thể tốt cả.
Chu Hiên biết buổi tối Lưu Văn lại phải đến nhà Lưu gia, không khỏi lo lắng nói, "Có chuyện gì vậy, không thể để chủ nhật đi sao?"
Chu Hiên quen việc nhà Lưu gia dù lớn chuyện nhỏ cũng đều đợi cuối tuần mới nói, vì chỉ có lúc đó Lưu Văn mới có thời gian nấu cơm.
"Ta không biết."
"Ta hỏi bên kia điện thoại, chỉ nói là, đợi ngươi đến rồi ngươi sẽ biết." Lưu Văn biết Lưu Nguyên chắc vẫn còn nhớ chuyện mấy ngày trước bị mình chọc tức gần chết.
"Dù sao nói cho rõ, ta chỉ là một người nghèo, không có cách nào giúp người này giúp người kia được."
Lưu Văn chẳng thèm để ý, Lưu Nguyên bọn họ lần này nổi hứng là vì chuyện gì, nàng cảm thấy rất có khả năng là vì chuyện nhà cửa của Lưu Anh Hào.
Rốt cuộc hai vợ chồng già này thương con út nhất, hiện tại con gặp vấn đề thì đương nhiên muốn ra tay giúp đỡ rồi.
Chu Hiên biết Lưu Văn không phải không đối phó được với vợ chồng Lưu Nguyên, có điều đối phương đông người, Lưu Văn chỉ có một mình, sao có thể nói lại họ.
"Ta đi cùng với ngươi." Mặc kệ thế nào, lỡ mà có chuyện gì thì hắn còn có thể đứng ra.
Ôi, Lưu Văn không ngờ Chu Hiên lại muốn đi cùng nàng, không khỏi nói, "Một mình ta được rồi."
"Tuy bọn họ đông người, nhưng cũng chỉ giỏi nói chuyện thôi, mà giờ ta, khẩu tài cũng lợi hại lắm rồi."
"Hơn nữa ta nói cho rõ, ta sẽ không lấy một xu nào của Lưu gia, đương nhiên người nhà Lưu gia cũng đừng nghĩ sẽ chiếm được chỗ tốt gì từ chỗ ta."
Nếu có chuyện cần đến thì Lưu Viên Triêu bọn họ còn có thể gây áp lực buộc Lưu Văn phải thế này thế nọ, có điều vấn đề là Lưu Văn căn bản không trông cậy vào họ.
Chu Hiên đương nhiên biết khả năng chiến đấu của Lưu Văn, lợi hại vô cùng, nếu không, sao mỗi lần về đều rất vui vẻ như thế.
"Tóm lại là không yên tâm, với lại lại là buổi tối." Chu Hiên biết Lưu Văn nhất định không muốn bắt xe.
"Buổi tối ngươi bắt xe về nhà còn phải đổi chuyến, có thêm ta cũng yên tâm hơn."
"Hơn nữa lần trước ngươi không nói là có chợ đêm kia, đồ đạc vừa ngon lại rẻ à." Chu Hiên còn nhớ hôm qua Lưu Văn có nhắc đến chuyện đó trên bàn ăn.
Vốn dĩ Chu Hiên còn định cuối tuần cả nhà đi dạo chợ đêm, cơm tối trực tiếp giải quyết ở đó.
Mà bây giờ phải đến nhà Lưu Nguyên, mà chợ đêm cũng ở gần đó, nhân tiện ghé qua một vòng.
Ôi, buổi tối đi chợ đêm sao? Chu Minh nghe thấy thế liền thích thú, đương nhiên là hắn muốn đi chợ đêm rồi.
Hắn còn chưa từng đi dạo chợ đêm thành phố bao giờ, trước kia nghe bạn bè nhắc tới không ít, nói chợ đêm rất náo nhiệt, có đủ các món ăn thức uống, còn có cả biểu diễn múa hát, tóm lại là thú vị hơn nhiều so với đi mua sắm thông thường.
Đáng tiếc Lưu Văn không thích đi dạo chợ đêm, Chu Minh cũng không tiện nhắc đến, hôm đó nghe Lưu Văn nói chợ đêm kia có đồ ngon, hắn còn đang nghĩ xem có nên nhân dịp cuối tuần thúc giục Lưu Văn đi cùng không.
Kết quả không ngờ là chưa kịp nghĩ ra cách thì bọn họ đã sắp đi trước rồi, Chu Minh tỏ vẻ không vui.
Chu Hiên nhìn ra Chu Minh không vui vẻ, vốn định nói cuối tuần cả nhà sẽ cùng nhau đi chợ đêm.
"Xem kỳ thi cuối kỳ của con thế nào đã, thi tốt thì cả nhà ta sẽ qua đó vui chơi giải trí."
"Thi không tốt thì chúng ta cũng chỉ có thể qua đó dạo thôi." Hắn cũng muốn cho con đi chơi nhiều hơn một chút.
Bây giờ lại còn có những chợ đêm quy mô thế này, qua vài năm nữa, vì môi trường, vì ồn ào hay tóm lại là vì đủ mọi lý do mà các chợ đêm lớn như vậy đều bị dẹp hết.
Rất nhiều trẻ con sau này hiểu biết về chợ đêm chỉ là những khu chợ tạm thời được tổ chức ở phố đi bộ hoặc khu danh lam thắng cảnh nào đó, hoặc là khi đi du lịch Đông Nam Á mới được thấy.
Nhưng đối với Lưu Văn thì chợ đêm ở Trung Quốc thời nay thực sự không náo nhiệt bằng trước đây.
Nếu còn có thể tận dụng được cơ hội này thì Lưu Văn đương nhiên muốn dẫn Chu Minh đi mở mang tầm mắt.
Nếu có thể thì Lưu Văn hy vọng sẽ có thể đưa Chu Minh đi dạo thêm mấy chợ đêm, sau này nói chuyện với người khác cũng có thể biết một chút.
Chu Minh nghe thi cử mà tốt sẽ có đãi ngộ như thế thì vui mừng, dù có thể đi siêu thị thì vẫn là một bên có thể thoải mái ăn uống, còn một bên thì chỉ được đi dạo.
Không cần nghĩ cũng biết nên chọn cái nào, đi chợ đêm chứ, đương nhiên phải ăn ngon uống đã thì mới cảm thấy có ý nghĩa khi đi dạo phố đêm chứ.
Quyết định vậy, Chu Minh vốn dĩ đã rất tự tin vào kỳ thi lần này, giờ thì lại càng có thêm động lực.
"Cha mẹ, hai người cứ chờ xem, con nhất định sẽ thi được thành tích tốt nhất cả nước cho mà xem." Chu Minh cũng không còn bận tâm việc hôm nay Lưu Văn có đi dạo chợ đêm được hay không nữa.
Bây giờ lại phải đi thăm vợ chồng Lưu Nguyên, nghe thôi là biết có chuyện muốn bàn, cũng chẳng biết là sẽ bàn bạc đến khi nào.
Đến lúc đó mà vội vàng chạy đến chợ đêm, nghĩ thôi cũng biết không thể đi dạo thoải mái được, Chu Minh biết Lưu Văn sẽ phải đi ra ngoài làm việc.
"Cha mẹ, hai người đi đi, con rửa chén cho." Dù Chu Minh là con trai nhưng cả Lưu Văn lẫn Chu Hiên đều không cảm thấy con trai thì có thể không làm việc nhà.
Chu Minh từ nhỏ đã là một cậu bé hay làm việc nhà, mọi người trong đại viện đều nói sau này ai lấy được Chu Minh thì thật có phúc.
Lưu Văn biết mọi người chỉ nói vậy thôi, dù con trai làm việc nhà thì tốt đấy nhưng một khi có liên quan đến hôn nhân thì cần cân nhắc rất nhiều thứ.
Ví dụ như bố mẹ chồng thế nào, tình hình công việc, năng lực của con trai ra sao, rồi còn điều kiện gia đình như thế nào nữa.
Có người nói hôn nhân là một cuộc mua bán, với Lưu Văn thì thấy đúng là thế thật, chỉ là cuộc mua bán này phải thận trọng hơn thôi.
Lưu Văn chỉ mong đời này Chu Minh có thể chọn được người con gái mà con yêu, được làm công việc con thích.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận