Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 126: Cữu cữu là đại lão 27 (length: 7959)

Hoắc Quang xử lý tốt sự tình, về đến văn phòng, phát hiện Dương Hải đã đang viết chữ bằng bút lông.
"Sư phụ, bây giờ liền bắt bọn họ viết chữ bằng bút lông sao?" Không phải buổi sáng bắt bọn họ đọc sách, sau đó làm bài tập, buổi trưa, hắn cấp Dương Hải giảng bài sao.
Về phần Lưu Văn, trước khi Dương Hải đến, Hoắc Quang cũng đã dạy xong chương trình học của cả ngày hôm nay rồi.
"Ta cảm thấy hai đứa này tinh lực có hơi thừa, nếu tinh lực tốt vậy thì giao thêm nhiệm vụ cho bọn nó."
"Không có việc gì làm cũng là phiền phức." Du Thư Cật bình tĩnh nói.
Nhàn rỗi? Hoắc Quang đã hiểu, "Bọn họ lại làm sao?" Nếu không thì sư phụ sẽ không nói như vậy.
"Hôm nay có phải ngươi đã đưa ra yêu cầu gì, sau đó bọn họ cãi lý với ngươi, rồi ngươi nhượng bộ?" Du Thư Cật tránh chủ đề của Hoắc Quang.
Dương Hải bọn họ lại đi mách chuyện này với sư phụ sao? Hoắc Quang cảm thấy rất kinh ngạc, "Đúng vậy, chính là bắt học thuộc lòng bách khoa toàn thư Đường thi Tống từ, bọn họ nói không thể học xong trước khi nhập học học kỳ sau."
"Ta nghĩ cũng đúng, không thể lấy tiêu chuẩn của ta trước kia, bắt bọn nó cũng phải làm được." Hoắc Quang không khỏi khen mình một câu.
"Thì đúng vậy, đầu óc của ngươi là cái dạng gì, đầu óc của ta là cái dạng gì." Dương Hải một chút cũng không thấy mất mặt, ai cũng biết hắn đần mà.
"Cứ từ từ mỗi ngày học thuộc vài bài, như vậy cũng được, nhưng thời gian dài, ta cảm thấy mình sẽ quên." Lưu Văn cảm thấy trí nhớ của mình chắc là không tốt đến vậy.
"Không sao, thường xuyên xem, thường xuyên đọc thuộc là được." Du Thư Cật nói vấn đề này không lớn, "Cho dù người có trí nhớ tốt, thời gian dài cũng sẽ quên."
Lưu Văn vừa rồi thật sự lo lắng, không chừng Hoắc Quang nổi giận, đưa ra thời hạn hoàn thành hoặc là tiến độ gì đó, may là thái sư phụ cũng thừa nhận muốn thuộc lòng hai cuốn sách dày như vậy là chuyện khó.
Tuy rằng vẫn phải học thuộc, nhưng ít ra áp lực không lớn như vậy.
"Nhìn sách dày như vậy, ai cũng sẽ e ngại, cảm thấy rất khó hoàn thành, nhưng cơm phải ăn từng miếng, từng bước một mới được, Tiểu Quang lúc trước và các ngươi tình huống không giống, nó tương đối nóng vội, bắt nó học thuộc nhiều như vậy mới có thể khiến nó quên bớt vài chuyện."
Tình huống ban đầu của Hoắc Quang, Du Thư Cật biết rất nguy hiểm, nếu như không cho nó làm chút chuyện để phân tâm, không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó.
"Thành thật mà nói, bản thân ta cũng không nghĩ Tiểu Quang trong vòng hơn ba tháng, lại có thể học thuộc hai cuốn sách này." Du Thư Cật vốn dĩ không muốn nói, bây giờ chủ đề kéo đến đây, vậy thì thảo luận một chút.
"Không còn cách nào khác, khi đó chị gái ta đi làm thanh niên trí thức, đám người đó lại sốt sắng muốn thử, ngươi lại đánh ta một trận, uy hiếp ta học thuộc một bộ sách như vậy."
"Ta là không muốn học thuộc, nhưng mà ngươi cứ thường xuyên kiểm tra, nếu ta không học thuộc được, ngươi sẽ đánh ta." Hoắc Quang nghĩ đến bản thân lúc đó giống như con nhím, cũng bật cười.
Thật đúng như cô ta nghĩ, Hoắc Quang và Du Thư Cật đã quen biết từ trước, có điều hắn lại thản nhiên nói ra, đây không phải là tát vào mặt sao?
Rõ ràng trước đó nói là ở trạm phế liệu mới quen biết, Dương Hải không ngừng đảo mắt nhìn giữa hai người, hắn muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Cuối cùng, tính tò mò chiếm thế thượng phong, "Tiểu Quang, không phải ngươi nói là các ngươi quen biết ở trạm phế liệu sao?"
Hay, hỏi đúng cái mà cô ta muốn biết, chỉ không biết Hoắc Quang có trả lời không thôi.
Nếu hắn đã đề cập rồi, vậy thì sẽ không trốn tránh chủ đề này, "Ta nói như vậy, không phải là lo là đến lúc đó, ngươi sẽ hỏi ta như thế nào quen biết sư phụ."
Hoắc Quang tức giận nói, "Lẽ nào ta còn nói với ngươi, ta cả ngày bị người ta giáo huấn, đủ thứ bị đánh sao?"
"Ta không muốn thể diện à." Khi đó nếu để Dương Hải biết, kiểu gì tiểu tử này cũng đắc ý cho coi, cách tốt nhất, đương nhiên là không thể thừa nhận.
Dương Hải muốn nói bản thân không phải là người như vậy, nhưng không thể, chính hắn cũng không tin lời này.
"Vậy tại sao bây giờ lại nói?" Dương Hải thật ra vẫn còn thắc mắc, có điều cũng biết, hỏi tiếp cũng sẽ không có kết quả.
Vì sao bây giờ lại nói ư, lý do rất đơn giản, "Bởi vì các ngươi đều ở đây học tập."
Nói chính xác hơn là đang học tập dưới tay hắn, thật đúng là lọt vào tay hắn, phải chịu phạt gì, không đều do Hoắc Quang quyết định một câu sao.
Dương Hải nghĩ một lát, đúng là vậy, hắn làm sao lại quên mất cái vụ này, "Được rồi, ta hiểu rồi, đời này ta, xem ra là không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi rồi."
Dương Hải vừa nghĩ đến tương lai mấy chục năm sẽ bị Hoắc Quang áp chế như vậy, tâm tình lập tức lạnh ngắt.
"Còn có mà." Lưu Văn cảm thấy Dương Hải muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Hoắc Quang có rất nhiều cách, ví dụ như khôi phục thi đại học rồi, thi đậu một trường đại học không ở kinh thành.
Tuy rằng chưa từng hỏi Hoắc Quang những vấn đề đó, nhưng nghĩ cũng biết, sư phụ tốt nghiệp Thanh Hoa, còn phải chăm sóc cho cái vướng víu như cô ta, ngoài trường đại học ở kinh thành, Hoắc Quang còn có thể thi vào đâu.
Lưu Văn bỗng nhiên cười lên, cô ta bây giờ có hộ khẩu kinh thành mà, chờ cô ta thi đại học, cô ta sẽ được hưởng đãi ngộ bảo vệ của một người dân bản xứ rồi.
Có lẽ có thể dễ dàng trở thành sư muội của Hoắc Quang, đợi sau này trường cũ có bao nhiêu năm ngày kỷ niệm thành lập trường, bọn họ cũng có thể cùng nhau về tham gia, thật sự quá vui sướng mà.
Chỉ lo cười ngây ngô, Lưu Văn căn bản không để ý đến dáng vẻ của cô ta bây giờ, trông ngốc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Dương Hải nhẹ nhàng đẩy một cái, "Tiểu Văn, em đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ..." Lưu Văn vừa chuẩn bị nói tiếp, chợt giật mình, không đúng, không thể nói ra được, không thì sẽ dọa chết người mất.
"Em đang nghĩ, không biết em và cậu của Tiểu Hải, ai sẽ là người học thuộc hai cuốn sách này trước."
Thật sự xin lỗi Dương Hải, nhưng không còn cách nào, ngoài câu trả lời này ra, cô ta cũng không biết phải trả lời như thế nào.
A a a a, Dương Hải không nghĩ tới Lưu Văn lại trả lời như vậy, "Nha, Lưu Văn, thiệt thòi tôi đối xử tốt với em như vậy, em, em lại khinh thường tôi như thế."
"Tôi thừa nhận trí nhớ của tôi không tốt bằng em, nhưng đừng quên, tôi đã học qua một phần Đường thi Tống từ, còn em thì chưa từng học một chút nào."
Đặc biệt là anh ta cũng là người trưởng thành mà, sao lại có thể thua một đứa trẻ con, hừ, không phải là học thuộc sao, tuy rằng đầu óc anh ta không được tốt lắm, trí nhớ cũng bình thường, nhưng anh ta là người trưởng thành, tuyệt đối có thể bình tĩnh để học thuộc lòng.
Hoắc Quang nhìn Dương Hải đang thở phì phì, đột nhiên có một ý tưởng, "Nói thật, ta cũng rất tò mò, hai người các ngươi, ai sẽ là người học thuộc hai cuốn sách này trước."
"Vậy đi, ai là người học thuộc xong hai cuốn sách này trước, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của người đó." Để kích thích tính tích cực của bọn họ, Hoắc Quang quyết định mạnh tay.
Đáp ứng một yêu cầu? Vốn dĩ còn có chút nhụt chí, lo lắng không chắc sẽ thắng Dương Hải, đột nhiên nổi lên ý muốn tranh thắng, cảm thấy hắn nên thử xem.
Dù sao nhỡ may thật sự là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải sẽ làm Hoắc Quang hoàn thành một nguyện vọng của mình hay sao.
Phải biết rằng, Dương Hải từ nhỏ đến lớn đều có một ý tưởng, chỉ là vẫn chưa thực hiện được, có thể nói đã muốn bỏ cuộc rồi, kết quả không ngờ rằng bất ngờ lại đến ngay trước mắt.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận