Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 452: Độc thân nhà nữ nhi 7 (length: 7968)

Đổng Tư Dao biết nàng như vậy không nể mặt Diệp Hồng, nàng nhất định sẽ rất tức giận, nhưng nàng căn bản liền không để ý.
Một khi nàng cùng Lưu Dược ly hôn, cùng Lưu gia đều là người xa lạ, Diệp Hồng cũng không có cách nào trước mặt nàng bày trò bà bà.
Chỉ lo sinh khí Diệp Hồng, đều không chú ý đến Lưu Linh lúc ở cầu thang ngoặt, quay đầu nhìn nàng, biểu tình âm trầm làm nàng sợ hết hồn.
Lưu Linh bước nhanh hơn, cùng Đổng Tư Dao cùng lên lầu, thực sự là không dám nhìn Diệp Hồng thêm một chút nào, cảm giác kia thật âm lãnh.
Đổng Tư Dao mở cửa vào nhà, rất nhanh thu dọn đồ đạc, vốn định đem của hồi môn thuộc về mình mang đi hết.
Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn gọi hai người hàng xóm xung quanh, là một đôi rất công bằng, có uy tín trong khu người nhà, tới làm chứng.
Vợ chồng Dương Lập Phu ăn cơm trưa xong, xem báo một lát rồi chuẩn bị nghỉ trưa, không ngờ có người gõ cửa.
Mở cửa ra thấy là Đổng Tư Dao, Dương lão thái sững sờ một chút, tuy là hàng xóm, nhưng bình thường lui tới không nhiều.
Bình thường họ cũng chỉ chào hỏi qua lại, hơn nữa Đổng Tư Dao thường ngày bận bịu, đi sớm về trễ vì làm ăn.
Vợ chồng già không rõ sao giờ này lại tìm họ.
Đổng Tư Dao cũng biết, đột ngột tìm họ thế nào cũng làm họ giật mình, nhưng cũng không có cách nào khác.
"Tôi muốn chuyển đồ cưới của tôi về, tôi lại lo người Lưu gia đến lúc đó gây sự, nên không biết bác Dương có thể giúp không?"
Vợ chồng Dương Lập Phu cũng giật mình, hai người nhìn nhau.
Phải biết một khi nhà gái muốn đem của hồi môn của mình chở về, không là giúp đỡ nhà mẹ đẻ thì cũng là hôn nhân đến hồi kết thúc.
Đổng Tư Dao là người làm ăn, nàng muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ thì căn bản không cần đem của hồi môn chở về.
Hơn nữa dù không biết cụ thể của hồi môn của Đổng Tư Dao có bao nhiêu, nhưng Diệp Hồng không ít lần ra ngoài nói con dâu thứ hai gả vào nhà Lưu chẳng có bao nhiêu của hồi môn.
Dương lão thái cũng biết Lưu gia có ba cô con dâu, nhưng Diệp Hồng không thích Đổng Tư Dao nhất.
Tương tự cũng không thích cháu gái Lưu Văn, rõ ràng Đổng Tư Dao làm ăn, kiếm tiền cũng không ít.
Nhưng nếu xét về ăn mặc thì tuyệt đối không thể so được với hai cô con dâu và Lưu Lỵ của Lưu gia, tuyệt đối là một trời một vực.
Vậy mà, Diệp Hồng còn ra ngoài nói Đổng Tư Dao không biết vun vén, tiêu tiền hoang phí, nói không biết chi tiêu như hai cô con dâu và cô con gái.
Chỉ cần không phải người ngốc, ai mà không rõ nội tình này, người Lưu gia tiền lương được bao nhiêu, dù là cùng người già ăn chung cơm, cũng không thể nào sống được như bây giờ.
Trong này nếu không có công sức của Đổng Tư Dao thì không thể, không ít người sau lưng đều nói Diệp Hồng không biết đi gặp vận chó gì mà lại cưới được một cô con dâu chu đáo thế này.
Kết quả không ngờ người con dâu chịu nhịn giỏi hiện tại lại không muốn nhẫn nhịn nữa.
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Dương lão thái không cảm thấy ở lại Lưu gia thì tốt cho hai mẹ con Đổng Tư Dao, nhưng người ngoài thì có nhiều lời dị nghị về phụ nữ ly hôn.
Dương lão thái biết đối với một Đổng Tư Dao sớm bỏ việc làm ăn, căn bản không thèm để ý lời ra tiếng vào của người khác, nhưng Lưu Văn còn nhỏ có chịu nổi không?
Đổng Tư Dao biết hành vi của mình, vợ chồng Dương Lập Phu nhất định sẽ đoán ra, cũng nghĩ liệu họ có khuyên giải không, ai ngờ bà lão chỉ hỏi một câu như vậy.
"Cuộc sống dù khó cũng không thể khó khăn hơn bây giờ được."
"Mấy đứa trẻ khác đều trắng trẻo mập mạp, chỉ có Tiểu Văn là gầy yếu."
"Ta biết con bé không phải sinh viên đại học, sinh Tiểu Văn cũng không thông minh, nhưng ở nhà họ hở tí là nói nó ngốc, ta cũng thấy đau lòng."
"Nếu bọn họ không thích tôi và Tiểu Văn, thì tôi lui để Lưu Dược có thể cưới người con dâu mà cả nhà họ hài lòng."
Đổng Tư Dao tỏ vẻ đều là do mình không tốt, không thể làm vừa lòng cả nhà Lưu gia, nên nàng trực tiếp từ bỏ.
Dương lão thái thấy Đổng Tư Dao kiên quyết, biết nàng đã quyết, "Cứ sống cho tốt, Tiểu Văn là đứa bé hiểu chuyện."
Đổng Tư Dao "ừ" một tiếng, "Tôi biết."
Đổng Tư Dao đưa vợ chồng Dương lão thái vào nhà, rất nhanh thu xếp đồ đạc xong.
Dương lão thái thấy quần áo bốn mùa của hai mẹ con, thêm chăn màn của hồi môn đều không có mấy thứ gì, sửng sốt.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Đổng Tư Dao "ừ" một tiếng, "Của hồi môn của tôi không nhiều, đồ của hai mẹ con cũng không nhiều."
"Dù đồ không nhiều, nhưng đó là toàn bộ của chúng tôi."
"Cô, cô giúp tôi xem có gì làm phiền cô làm chứng."
Đổng Tư Dao ái ngại nói "Cái đó, thật ngại quá."
Rốt cuộc người ta đang yên đang lành, kết quả vì chuyện của nàng rất có thể bị người Lưu gia oán trách.
"Nhưng tôi không biết..." Ngoài tìm đến vợ chồng Dương Lập Phu thì Đổng Tư Dao cũng không biết tìm ai.
Rốt cuộc những người ngay thẳng, không sợ người Lưu gia trong hàng xóm, thật sự không có mấy ai.
Dương lão thái không muốn nghe mấy lời đó "Bình thường cô cũng giúp chúng tôi không ít."
"Nếu không, chúng tôi biết ý đồ của cô rồi, chúng tôi sẽ không ra mặt đâu."
"Yên tâm đi, nỗ lực của cô không phải là không ai thấy, mọi người cũng không hoàn toàn đứng về phía cha mẹ chồng cô đâu."
"Đúng rồi, sau này cô cũng đừng bày sạp hàng trong khu nữa." Tuy người Lưu gia cũng không trực tiếp ra mặt quấy rối, nhưng lén lút làm mấy chuyện buồn nôn không biết chừng.
Dù bây giờ là kinh tế thị trường, nhưng chợ thực phẩm lại thuộc phạm vi quản lý của nhà máy, người Lưu gia làm việc trong nhà máy nhiều năm, quan hệ rất mạnh, không phải Đổng Tư Dao một mình có thể đối phó.
Đổng Tư Dao không ngờ rằng, đến lúc này rồi, vợ chồng Dương Lập Phu vẫn đứng về phía nàng, cho nàng lời khuyên.
"Lát nữa tôi sẽ đi chở đồ ở sạp hàng đi, tôi sẽ không bày bán nữa."
"Bác, dì, cám ơn hai người." Lần chia tay này, không biết khi nào mới gặp lại.
"Cám ơn gì, bình thường cô giúp chúng tôi không ít." Dương Lập Phu ý bảo Đổng Tư Dao mau xuống đi.
"Sống tốt nhé." Vợ chồng Dương Lập Phu dõi theo hai mẹ con Đổng Tư Dao mang đồ xuống.
Đi vài chuyến, hai mẹ con Đổng Tư Dao mang hết đồ lên xe ba gác, rồi họ đến chợ thực phẩm, vốn định chia làm hai chuyến, nhưng giờ nàng định chở đi hết.
Đổng Tư Dao làm vậy, là biết Diệp Hồng chắc chắn sẽ để mắt đến nhất cử nhất động của mình.
Ai ngờ, khi họ đã rời khu nhà, cũng không thấy Diệp Hồng chạy ra.
Tuy có chút nghi hoặc, sao bà ta không ra theo, nhưng thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, Đổng Tư Dao bảo người lái xe ba gác tăng tốc, tóm lại là tranh thủ trước khi người Lưu gia kịp phản ứng, dọn hết đồ đi, có thể bớt việc gì hay việc đó.
Lưu Linh suốt đường đi căng thẳng, nghĩ một khi Diệp Hồng lao ra, nhất định phải cãi lý cho ra nhẽ với đối phương, kết quả không ngờ, cho đến khi họ rời khỏi phạm vi nhà máy, cũng không thấy người Lưu gia, cũng thở phào nhẹ nhõm.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận