Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 69: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 69 (length: 7910)

Lưu Văn vừa kết thúc môn học cuối cùng, nghĩ muốn thả lỏng một chút, sau đó mới có thể xuất phát.
Nhưng nàng không ngờ rằng vừa nằm xuống giường, định nghỉ ngơi một chút, liền nghe thấy dưới lầu có người gọi mình.
Vốn dĩ nàng không định trả lời, nhưng nghe giọng nói kia quen thuộc quá.
Nàng vội ra ban công nhìn xuống, "Lâm ca?"
Không hiểu sao, Lưu Văn có cảm giác bất an, nhưng nghĩ bụng chắc sẽ không vội vàng như vậy.
"Thi xong rồi à?" Lâm Viễn lớn tiếng hỏi.
Lúc đó, Lưu Văn thật muốn nói thi không tốt, nhưng nghĩ hắn hỏi thế tức là biết nàng thi xong rồi, "Hôm nay vừa thi xong."
"Được, ta cũng thi xong rồi, vậy chúng ta tối nay đi tàu." Dù không thấy được biểu tình của Lưu Văn, nhưng Lâm Viễn có thể tưởng tượng ra cô bé lúc này đang rối rắm thế nào.
A a a, không thể nào, Lưu Văn kinh ngạc đến ngây người, vốn nàng nghĩ Lâm Viễn sẽ nói chúng ta sáng mai đi, ai dè lại là tối nay.
"Được." Thôi vậy, vé tàu cũng đã đặt, với cả Lâm Viễn chắc chắn đã có sắp xếp, biết đâu chừng lịch trình đã định hết cả rồi.
Lưu Văn chẳng cách nào nói không muốn đi hôm nay, nàng vừa thi xong, muốn thả lỏng một chút.
Nhiều người thi xong hôm nay, liền lập tức lên tàu về nhà, cho nên nàng không thể quá đòi hỏi.
Đành chịu, nàng chỉ có thể từ bỏ ý định nghỉ ngơi, sau đó đi thu dọn hành lý.
Mọi người thấy Lâm Viễn hay đến tìm Lưu Văn, cũng chẳng lấy làm lạ, thật lòng mà nói họ đều cho rằng hai người là một đôi.
Trước kia không phải chưa từng hỏi Lưu Văn, nhưng nàng phủ nhận, nói hai người là thanh niên trí thức cùng điểm thanh niên trí thức, nàng chỉ coi đối phương là ca ca, còn đối phương thì xem nàng là muội muội, không đúng, hẳn là đầu bếp mới phải.
Người giỏi giang như Lâm Viễn, Lưu Văn thực sự rất tò mò không biết người may mắn nào sẽ gả cho hắn.
Nàng cũng không ít lần hỏi Lâm Viễn về mong đợi một nửa kia, hay là yêu cầu cùng ý tưởng.
Kết quả Lâm Viễn nhìn nàng một hồi rồi mới nhàn nhạt đáp, "Nữ, nhìn vừa mắt, biết nấu cơm là được."
Nghe thì yêu cầu không cao, nhưng càng ít yêu cầu thì mới càng phiền, nhất là cái khoản nhìn vừa mắt kia.
Như thế nào mới tính là vừa mắt, xinh đẹp hay là thanh tú, tính tình tốt.
Lưu Văn cảm thấy thật ra đây chỉ là do Lâm Viễn bận bịu kiếm tiền, căn bản không hề nghĩ đến chuyện kết hôn hay tìm bạn gái mà thôi.
Lưu Văn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, dù sao cứ đem yêu cầu về vợ tương lai của Lâm Viễn nói cho các cô nàng thích Lâm Viễn biết, còn sau này các nàng làm gì, vậy thì không phải chuyện nàng có thể kiểm soát.
Lưu Văn rất nhanh thu xếp hành lý xong, rồi xuống lầu gặp Lâm Viễn.
Lâm Viễn thấy Lưu Văn ra liền tiến lên nhận lấy hành lý trên tay nàng.
Có người chủ động giúp cầm hành lý, Lưu Văn cũng không từ chối mà nói không cần giúp, để ta tự cầm.
Lưu Văn đi cạnh Lâm Viễn, vừa nói chuyện vừa đi, nếu Lưu Văn quay đầu lại, nàng sẽ thấy mấy người cùng phòng mình đang đứng trên ban công, nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.
"Cậu nói có khi nào bọn họ đang trong giai đoạn yêu đương không?"
"Không biết, dù sao có một bạn học của tớ cùng trường với Lâm Viễn, cậu ấy nói nhiều người theo đuổi Lâm Viễn lắm mà chẳng thấy hắn đi gần ai."
"Lại còn bảo hắn bận túi bụi, không ở thư viện đọc sách thì cũng là lặn mất tăm ở đâu trong trường."
"Phải nói là hai người đó hợp đôi." Chị cả ký túc xá nhìn một lúc rồi buông một câu như vậy.
"Đúng vậy, dù sao cũng ở chung điểm thanh niên trí thức lâu như thế rồi mà." Một người chua chát nói.
Dù người thi được đại học, tiền đồ tương lai đều sẽ không tệ, nhưng cũng phải trong những người đó mà chọn ra người có tiền đồ hơn.
Lâm Viễn giờ xem ra không có gì, nhưng ai biết chút ít thì đều biết, hắn có khả năng phát triển, nhiều thầy chủ nhiệm khoa rất thích hắn.
Hơn nữa người này còn biết Lâm Viễn là người kinh thành, nhưng vừa đến Dương Thành chưa bao lâu đã mua nhà.
Tuy không biết nhà to nhỏ thế nào, nhưng có thể mua nhà ở Dương Thành, há chẳng phải là lên trời sao?
Tiền mua nhà không là Lâm Viễn tự bỏ ra thì cũng là bố mẹ hắn cho, dù ai đưa thì cũng đủ để thấy, gia cảnh nhà Lâm Viễn mạnh hơn rất nhiều so với mọi người tưởng tượng, hay nói đúng hơn là mạnh hơn chút ít tình hình Lưu Văn kể.
Không đúng, người đó chợt nhớ lại, chuyện Lưu Văn kể về Lâm Viễn, nghe thì nhiều đấy nhưng ngẫm kỹ thì thật chẳng có bao nhiêu thông tin có giá trị.
Thật là có ý, nếu không để ý Lâm Viễn, thì Lưu Văn đã rất chú ý rồi, là vì không muốn để các cô gái khác thấy Lâm Viễn tốt mà nhào vào theo đuổi đó thôi.
Thật ra cô ta nghĩ sai rồi, cho dù Lưu Văn có chú ý, không nói quá nhiều chuyện về Lâm Viễn, thì những gì mọi người biết về Lâm Viễn ở trường cũng đủ khiến bao người mê mệt.
Không phải chưa từng nghĩ muốn đi theo đuổi Lâm Viễn, làm cho đối phương để ý mình, nhưng ai mà chẳng qua Lưu Văn mà đi, mong có cơ hội nói chuyện cùng hắn.
Nhưng mỗi lần nhớ đến cái bộ dạng cười như không cười khi trò chuyện của đối phương, lại thấy như bị đối phương nhìn thấu hết ý đồ.
Mỗi lần lấy dũng khí bắt chuyện với Lâm Viễn, hoặc hỏi han vấn đề gì đó, chỉ cần ngước lên thấy nụ cười của hắn, đều cảm thấy trong lòng bối rối.
"Haiz, người ta vừa có ngoại hình lại vừa có tiền đồ, nhưng mà tớ thấy là người ta sớm đã có mục tiêu rồi." Thôi vậy, quay sang theo đuổi Lưu Văn đi.
Không phải là có quan hệ gì tốt với Lưu Văn, mà là nhìn thế nào cũng thấy cô nàng này không hề tinh ý, hay nói cách khác, căn bản không nghĩ rằng người cô xem là bạn chiến hữu, xem như anh trai sẽ thích cô.
Nếu vậy, muốn theo đuổi Lưu Văn thì con đường còn dài lắm, thật muốn xem Lâm Viễn theo đuổi cô nàng này như thế nào.
Hóng hớt xem kịch hay, mọi người cũng tản đi, dù sao cũng đã qua một học kỳ, ai nấy cũng chỉ mong được về nhà, sốt ruột mong về nhà sớm một chút.
"À, tôi mua ít đồ ăn rồi, em nấu cơm xong chúng ta xuất phát." Lâm Viễn nghe Lưu Văn hỏi tối nay đi đâu ăn cơm, tiện mồm nói thêm câu.
A a a, Lưu Văn nhìn Lâm Viễn một bộ mặt vô tội, thực sự muốn đấm cho một quyền, nàng có thể khẳng định, người này trông có vẻ vô tội thôi chứ thực chất là cố ý.
Nhưng dù nàng có khó chịu thế nào, đồ cũng mua rồi, lẽ nào lại lãng phí không ăn.
"Tiện đường tôi làm chút đồ ăn." Nếu đã tự nấu, làm luôn đồ ăn mang theo lên đường.
Lâm Viễn biết Lưu Văn trong lòng không vui, "Xin lỗi."
"Anh lần nào cũng xin lỗi, mà kết quả thì sao." Lưu Văn có thể làm gì, "Thôi, ai bảo anh là đại ca, dẫn chúng ta kiếm tiền."
Nể tình tiền, đành phải nhẫn thôi, vì có nhà, làm bếp chút cũng không sao, lúc đầu ở quê chả đã làm bếp đấy thôi, giờ cũng chỉ là trở lại nghề cũ, chẳng có áp lực gì.
Về đến nơi ở, Lưu Văn bắt đầu bận rộn, dù sao cũng là tàu hơn tám giờ tối, "Sao mà vội thế."
Vừa rồi trên đường, nàng cũng không hỏi, giờ về đến nhà, mới tiện hỏi một câu.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận