Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 786: Tuyệt thế hảo khuê mật 42 (length: 7985)

Màn kịch nháo này, cuối cùng cũng kết thúc bằng việc những người nhà họ Hồ ồn ào khí thế ra về không thiếu ai.
Vốn dĩ cũng đã có không ít người rời đi, kết quả người nhà họ Hồ đi không ít, vốn dĩ đông nghịt toàn là người, hiện tại cũng đã thưa thớt.
Hồ Thiến thấy số người ở lại không nhiều, hơi nhíu mày.
Lưu Văn vốn cho rằng nàng sẽ nói gì đó, kết quả không ngờ, cô ấy chẳng nói gì, chỉ nói một câu, "Đi thôi."
Hô, cuối cùng cũng có thể đi rồi, Lưu Văn bây giờ nghĩ là, hy vọng lần sau có thể thuận buồm xuôi gió, tuyệt đối đừng lại có chuyện rắc rối gì nữa.
Mọi người kỳ thật trong lòng cũng nghĩ vậy, mặc dù bọn họ cũng rất muốn xem Hồ Thiến lại làm ra trò cười gì.
Nhưng họ đều nhớ hôm nay là việc lớn cuối cùng trong cuộc đời vợ chồng Chu Kha, đều hy vọng họ có thể vinh quang bước tiếp trên đường đời.
Bất quá có một số việc không phải cứ cầu nguyện là có thể giải quyết, vẫn phải xem Hồ Thiến có gây ra trò cười lớn nào không.
May mắn khoảng thời gian tiếp theo, Hồ Thiến không làm ra chuyện cười gì nữa, an tĩnh đi hết toàn bộ quá trình.
Cuối cùng nàng chỉ là vào lúc vợ chồng Chu Kha hạ táng, nàng khóc vô cùng thương tâm.
Biết một khi vợ chồng Chu Kha nhập mộ rồi, thì là người hai thế giới, đã không có cách nào che chở cho nàng một hai.
Con đường nhân sinh tiếp theo, chỉ còn một mình nàng gập ghềnh bước đi.
Thấy Hồ Thiến đang quỳ bên mộ khóc vô cùng thương tâm, mọi người đều khuyên nhủ đôi câu, nhưng cũng không dám nói nhiều, ai cũng lo cô bé này đột nhiên lại bùng nổ thì biết làm sao.
Hôm nay có người an ủi nàng, không ai châm chọc nữa.
Đã đến bước cuối cùng, thì hãy kết thúc viên mãn tất cả thôi.
Thời điểm này đã không còn sớm, rất nhiều người ở nghĩa địa tạm biệt Hồ Thiến, bao gồm cả Trác Lan Kỳ.
"Tiểu Thiến, ta còn có việc, ta đi trước." Trác Lan Kỳ nhìn xung quanh, "Lưu Văn, còn ngươi?"
Đây là muốn giao phó Hồ Thiến cho nàng sao? Lưu Văn nào dám nhận, "Ta không được."
"Ta cũng muốn đi, ta hẹn người buổi chiều xem nhà." Đây thật sự không phải Lưu Văn đang từ chối, hôm nay cô hẹn công ty trang trí đến để bàn phương án và dự toán trang trí.
Xem nhà? Trác Lan Kỳ trong lòng khẽ động, "Tính đổi nhà lớn hơn à?" Nếu thật như vậy, có phải có thể để Lưu Văn nhận Hồ Thiến không.
Lưu Văn có lẽ nghe ra ý tứ trong lời của Trác Lan Kỳ, nhanh chóng khoát tay, "Ta đâu có tiền đó."
"Ta chỉ là trang trí lại cái nhà hiện tại đang ở."
"Không gian chứa đồ trong nhà không nhiều, đồ đạc không có chỗ để."
"Hơn nữa Tiểu Vân cũng lớn rồi, con bé cũng cần có bàn học."
"Còn nữa trong nhà không có giá sách, cũng cần phải có." Lưu Văn nói đơn giản về dự định trang trí nhà.
Trác Lan Kỳ căn bản không muốn nghe Lưu Văn tính trang trí nhà thế nào, vốn định xem có thể nhờ Lưu Văn chiếu cố Hồ Thiến không.
Bây giờ nàng biết, Lưu Văn sẽ không nhận tay chiếu cố Hồ Thiến, "Ngươi sửa sang lại nội thất trong nhà?"
"Ta nhớ nhà ngươi cũng chỉ có hai phòng, sao không đổi nhà lớn hơn?"
"Cái phòng nhỏ của bà ngươi, không phải không có ai ở, có thể đổi hai thành một mà."
Trác Lan Kỳ thật không hiểu, sao Lưu Văn không làm vậy.
Đổi hai thành một? Sau đó lúc đó vừa lúc có thể chăm sóc Hồ Thiến? Lưu Văn cười cười, "Căn phòng nhỏ đó hiện giờ cho thuê, tiền thuê vừa vặn có thể cho Tiểu Vân đi học thêm."
"Hơn nữa cũng chỉ có hai mẹ con ta, thật sự không cần thiết mua nhà lớn, như vậy rảnh rỗi trống không."
"Trang trí nhà cần một khoản tiền lớn, mà mỗi ngày còn phải dọn dẹp căn nhà đó, nhà càng lớn, trang trí càng tốn kém."
"Thật không thực dụng."
"Hơn nữa căn nhà cứ để đó, nhỡ ngày nào cần, còn có thể đổi thành tiền." Lưu Văn cố tình nói rõ với Trác Lan Kỳ, cô có thời gian thì còn bồi dưỡng chăm sóc con gái mình còn không kịp, sao có thời gian mà đi chăm sóc Hồ Thiến.
Trác Lan Kỳ nhìn Lưu Văn đang mỉm cười nhìn mình, biết không ngoài ý muốn, Lưu Văn biết rõ tính toán của nàng.
Nàng thật không hiểu, Lưu Văn không phải quan hệ tốt với Chu Kha sao, kết quả thế nào lại nhất quyết không chịu tiếp quản Hồ Thiến.
Chẳng lẽ cũng vì cô bé này có cách hành xử đó sao? Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đổi thành nàng, kỳ thật cũng có đủ loại bất mãn với Hồ Thiến.
Chỉ là không còn cách nào, ai bảo nàng lúc trước đầu óc nóng lên, mà lại một lời đáp ứng, thật là một kẻ ngốc nghếch.
Bây giờ thì hay rồi, cho dù nàng muốn bỏ tiền ra nhờ người chăm sóc Hồ Thiến một hai, thì như vậy chẳng phải không ổn.
Ngay cả khả năng lớn nhất là Lưu Văn cũng không chịu, nghĩ đến những người khác, bọn họ càng không có lý gì mà nhận lời.
Nhẹ nhàng thở dài bất đắc dĩ, Trác Lan Kỳ hiện tại chỉ mong, từ bây giờ trở đi, sẽ nhìn chằm chằm Hồ Thiến, không thể để nàng ấy lại làm ra chuyện rắc rối gì.
Lưu Văn xem như không nghe thấy tiếng thở dài của Trác Lan Kỳ, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng, cũng không cần phải mềm lòng.
Trác Lan Kỳ đáng thương sao? Chẳng lẽ nguyên chủ không thể đáng thương sao?
Thật sự mà tiếp nhận chăm sóc Hồ Thiến, cứ hễ có chút gì đó làm không tốt, cứ hễ Hồ Thiến cảm thấy chỗ nào không thoải mái.
Trác Lan Kỳ nhất định sẽ nhảy ra, đứng ở trên đạo đức cao chỉ trích Lưu Văn sao lại có lỗi với vợ chồng Chu Kha.
Lưu Văn quay người tạm biệt Hồ Thiến đang an tĩnh đứng bên cạnh, "Chuyện đã xảy ra rồi, con người rồi cũng sẽ phải bước tiếp, về sau ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình."
"Ta cũng tin ngươi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."
Ngay hôm nay Hồ Thiến còn cãi nhau với em họ của nàng không chút yếu thế, còn có thể uy hiếp những người nhà họ Hồ kia, Lưu Văn biết cô bé này cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
Hồ Thiến thấy Lưu Văn và Trác Lan Kỳ đều sắp đi, trong lòng chẳng lẽ không hoảng sợ sao?
Nàng đương nhiên sợ chứ, rốt cuộc tiếp theo, nàng thật sự chỉ có một mình, mặc dù vẫn còn bảo mẫu, nhưng bảo mẫu có thể giống nhau được sao?
Trác Lan Kỳ không quản nhiều như vậy, nàng sắp không kịp giờ, xem đồng hồ, "Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho khỏe."
"Chờ ta bận xong việc trên tay, chúng ta cùng nhau tính xem bố mẹ ngươi để lại cho ngươi bao nhiêu tiền và nhà cửa."
"Bên ngoài còn bao nhiêu người nợ tiền bố mẹ ngươi."
"Đương nhiên bố mẹ ngươi còn nợ bao nhiêu tiền, nên trả thì trả, nên đòi sổ sách thì đòi cho bằng được."
Cái gì? Hồ Thiến kinh ngạc ngây người, không rõ vì sao Trác Lan Kỳ lại nói như vậy.
"Bố mẹ ta, bọn họ, bọn họ làm sao có thể nợ tiền?" Trong ấn tượng của nàng, nhà mình không thể nào nợ tiền được.
Trước còn nghe vợ chồng Chu Kha thảo luận, hè này đi nước ngoài du lịch ở đâu, đây có phải là không có tiền sao?
Lưu Văn nghe Hồ Thiến nói vậy, không nhịn được cười, xem ra Chu Kha vẫn chưa nói những điều này.
Trác Lan Kỳ trước thấy Hồ Thiến có thể khiến những người thân trong nhà câm nín, cho rằng Chu Kha chắc là cố ý dạy một vài thứ.
Kết quả bây giờ mới biết, hóa ra chỉ là dạy những chuyện lằng nhằng của thân thích trong nhà, điều này làm Trác Lan Kỳ tức giận không nhẹ.
Những vấn đề này, sao có thể để cho con bé dạy chứ? Nhưng nếu như nàng không nói, trông chờ Lưu Văn sẽ nói sao?
Ngẩng đầu nhìn Lưu Văn một chút, thôi đi, tên này cũng không né tránh ánh mắt của nàng, nhưng cũng cho thấy không muốn tham dự vào.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận