Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 53: Bảy mươi nữ thanh niên trí thức 53 (length: 8477)

Về thành tích thi tốt nghiệp trung học của Lưu Lượng, vợ chồng Lưu Quý kỳ thật cũng rất căng thẳng.
Từ sau khi Lưu Lượng muốn tham gia thi đại học, vợ chồng Lưu Thành liền đủ loại không vui vẻ, Lưu Quý thật không hiểu, Lưu Lượng rõ ràng là học sinh tốt nghiệp trung học, nếu như không phải những năm trước có vận động, Lưu Lượng sớm đã lên đại học rồi.
Hơn nữa Lưu Lượng có tiền đồ, chỉ cần hơi chút chiếu cố hắn một hai, Lưu Quý thật không hiểu chuyện tốt như vậy, Lưu Thành thế mà lại không hiểu chút nào.
Huống hồ quan hệ hai anh em càng ngày càng cứng nhắc, Lưu Quý nghĩ đến hôm nay là ngày công bố thành tích, không khỏi cầu nguyện, hy vọng lão tam có thể thi được thành tích tốt.
Lưu Thành rất muốn biết sớm một chút, có thể biết thành tích sớm một chút, nhưng vì đi làm, cũng chỉ có thể chờ.
Trước đây để chuẩn bị thi, Lưu Lượng xin nghỉ mấy ngày, vợ chồng Lưu Thành đã đủ kiểu nói xấu, bóng gió nói ý là Lưu Lượng ỷ được người cưng chiều, có thể tùy hứng đến mức không muốn đi làm là không đi làm.
Chỉ ầm ĩ trong nhà thì thôi, bọn họ còn bàn tán trong nhà máy, nói ở khu tập thể, có thể nói là danh tiếng của hắn thối hoắc, thật khiến hắn tức sôi máu.
Lưu Lượng hy vọng có thể thi đậu đại học, nếu có thể đi kinh thành học thì tốt.
Sau khi khôi phục thi đại học, Lưu Lượng nhận được thư của Lưu Hà, hy vọng có thể gửi bưu điện cho bọn họ ít sách giáo khoa cấp ba, trên tay hắn có sách, lúc trước đọc sách giáo khoa cấp ba, nhưng chỉ có một bộ, làm sao có thể cho nàng.
Lưu Lượng coi như không nhận được lá thư đó, không hồi âm, cũng không gửi bưu điện sách về.
"Không biết thành tích thi cử của bọn họ như thế nào." Lưu Lượng cảm thấy vợ chồng Lưu Hà trên tay không có sách, lại còn có hai đứa trẻ cần bọn họ chăm sóc, còn phải đi làm, nghĩ một chút cũng biết dù bọn họ có thể thi đậu đại học, thành tích cũng sẽ không quá tốt.
"Hy vọng thành tích của bọn họ không tốt lắm." Về phần Lưu Văn cũng ở bên kia, Lưu Lượng căn bản không cảm thấy thành tích thi của nàng có thể tốt hơn.
Mãi mới đợi được lúc tan tầm, Lưu Lượng nhanh chân chạy đến trường cũ của mình để xem điểm.
Chờ xem được thành tích của mình xong, Lưu Lượng kinh ngạc đến ngây người, "Sao có thể, sao lại thế này?"
Lưu Lượng biết lần này thi đại học thành tích của hắn không được tốt lắm, nhưng không ngờ lại kém như vậy.
"Sao có thể như vậy được." Lưu Lượng hít sâu một hơi.
Vị lão sư còn đang trực ban, hôm nay nghe quá nhiều người bất mãn về thành tích thi của mình, "Lần này từ khi biết khôi phục thi đại học đến lúc thi chỉ có một tháng."
"Hơn nữa rất nhiều người đều không có sách."
"Không sao, lần này không thi đỗ, chẳng phải còn lần sau, tháng bảy còn có thể tham gia thi đại học mà." Lão sư an ủi nói.
"Lần này rất nhiều người tham gia thi đại học, số lượng tuyển chọn không nhiều lắm."
Năm sau tiếp tục thi sao? Lưu Lượng không khỏi cười khổ, hắn đương nhiên là muốn tham gia thi, nhưng nhìn đôi vợ chồng đáng ghét ở nhà, liệu có cho hắn lại lần nữa tham gia thi hay không?
Hơn nữa lần này mặc dù thời gian ôn tập ngắn, nhưng rất nhiều người trở tay không kịp, không thể ôn tập tử tế, dù có đi thi, thành tích cũng sẽ không tốt.
Đến tháng bảy năm sau, rất nhiều người đều có sách, cũng có đủ thời gian ôn tập, bọn họ nhất định thi toàn quốc ra thành tích không tồi, hắn còn có cơ hội sao?
Lưu Lượng mờ mịt đi ra khỏi trường cấp ba, đi trên đường về nhà, "Làm sao đây, làm sao đây."
Địch Mẫn biết hôm nay Lưu Lượng đến trường xem điểm, cố ý để dành cơm tối cho hắn, về phần những lời cay nghiệt của vợ chồng Lưu Thành, lão nhân bà mới mặc kệ nhiều vậy, đây chính là nhà của hai vợ chồng già bọn họ, muốn làm sao thì làm, nếu không muốn thì cút.
Vợ chồng Lưu Quý ngồi ở phòng khách, tuy là đang tán gẫu, kỳ thật nội dung họ nói đều là lạc đề, họ đều muốn biết lần này Lưu Lượng thi thế nào.
Thật vất vả cuối cùng cũng đợi được Lưu Lượng về, "Lão tam, lần này con..." Địch Mẫn kích động muốn biết thành tích thi cử ra sao, nhưng vừa thấy biểu cảm của hắn thì biết lần này thành tích không được tốt lắm.
Không đúng, không thể nào, lúc trước thành tích học tập của lão tam rất tốt mà, sao có thể không thi tốt được.
Địch Mẫn đủ kiểu không tin, còn nghĩ có phải lão tam muốn cho bọn họ bất ngờ, nên mới có biểu cảm như vậy.
Dù vợ chồng Lưu Thành không ở phòng khách, nhưng Lưu Lượng biết, không chừng bọn họ đang ghé sát cửa, muốn biết thành tích của hắn ra sao.
Rất muốn lớn tiếng nói ra thành tích, để vợ chồng Lưu Thành tức chơi, nhưng hắn không có sức lực đó.
"Cha, mẹ, lần này con không thi tốt." Lưu Lượng nuốt nghẹn xuống, cũng không nói thành tích thế nào, liền đi về phòng ngủ của vợ chồng Lưu Quý.
Đối với Lưu Lượng lúc này, điều hắn nghĩ có thể làm là khiến hắn bình tĩnh lại, ổn định lại tâm tình là tốt rồi.
Vợ chồng Lưu Thành ở trong phòng đợi đến khi Lưu Lượng nói thành tích không tốt, trong lòng vui mừng, muốn biết thành tích thi cử của Lưu Lượng rốt cuộc như thế nào.
Nhưng kết quả lại không nghe được gì tiếp theo, vợ Lưu Thành đẩy người đàn ông của mình, "Anh nói xem Lưu Lượng có phải thật sự thi không tốt không, hay là muốn gạt bọn mình?"
Vợ Lưu Thành đối với ông em chồng có đầu óc nhanh nhẹn, tâm cơ xảo quyệt đặc biệt này, thật là đủ loại không ưa.
Đặc biệt là rõ ràng là con thứ, kết quả còn mưu đồ công việc của Địch Mẫn, đã vậy còn khuyến khích, hy vọng vợ chồng Lưu Quý đuổi vợ chồng con trưởng ra ngoài.
Vợ Lưu Thành không phải không biết vợ chồng Lưu Quý là một đôi cha mẹ bất công, chỉ là không ngờ, rõ ràng vợ chồng bọn họ là con trai trưởng, là cháu đích tôn của ông bà, lại còn thiên vị con thứ.
Cái phòng nhỏ này thôi, dù vợ chồng Lưu Quý không nói căn nhà cho ai, nhưng nhìn Lưu Lượng đã vậy, cũng không thấy vợ chồng Lưu Quý dạy dỗ lấy một lời.
Trong mắt vợ chồng Lưu Thành, đây là ý tưởng của vợ chồng Lưu Quý muốn để lại nhà cho Lưu Lượng.
Bọn họ không phải không biết Lưu Lượng có tiền đồ, có lợi cho Lưu Thành, có thể hơi chiếu cố anh trai.
Nhưng vấn đề là sau khi Lưu Lượng có tiền đồ, vợ chồng Lưu Quý chẳng phải càng thêm bất công con út sao, đến lúc đó còn có thể đối tốt với bọn họ sao?
Đừng nói đến chuyện nhà cửa sẽ để cho bọn họ, không chừng sau này lương hưu của hai vợ chồng bọn họ đều phải giúp đỡ cho lão tam.
Đây vẫn chưa phải là điều đáng lo nhất, kiểu lão tam thấy có lợi thì chạy nhanh hơn ai hết, đến lúc xảy ra chuyện cần gánh vác một chút, lập tức đủ loại tìm lý do, không muốn nhận trách nhiệm.
Đừng để đến lúc tiền bạc và nhà của ông bà đều cho Lưu Lượng, rồi đợi khi hai ông bà ốm yếu, Lưu Lượng lại nói một câu, việc chăm sóc cha mẹ là trách nhiệm của vợ chồng con trưởng, vậy mới là điều khiến người ta tức giận nhất.
"Tốt nhất là đừng có thi đậu đại học." Vợ Lưu Thành hung ác nói.
Lưu Thành ừ một tiếng, "Đúng, phải cho hắn biết, dù hắn có học cấp ba, cũng không thể nào lên đại học được."
"Cả ngày mở miệng ngậm miệng nói mình là học sinh cấp ba, tưởng ta không biết chắc, tuy ta không học cấp ba, nhưng ta cũng biết, mỗi ngày ở trường căn bản có học được cái gì đâu."
"Đừng nghe ba mẹ ta cả ngày thổi phồng thành tích của hắn thế nào, những giáo viên đó đều sợ bọn nó, có ai dám dạy dỗ những học sinh đó."
"Như thế kìm hãm lại chút mới tốt." Lưu Thành sớm đã bất mãn với thái độ cao ngạo của Lưu Lượng.
"Kỳ thật người có thành tích tốt nhất trong nhà là Lưu Văn." Lưu Thành nghĩ đến cô em gái im lặng trong xưởng, hoặc nói là cô em gái không có chút cảm giác tồn tại nào.
Vợ Lưu Thành biết có một cô em chồng như vậy, mấy năm trước sau khi đi làm thanh niên trí thức, có thể nói là không có bất cứ liên hệ gì với người trong nhà.
Trong miệng bố mẹ chồng, cô con gái này, là muốn cái gì không được cái nấy, tại sao Lưu Thành lại nói như vậy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận