Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 297: Đại ca là văn đàn đại lão 1 (length: 8432)

Lưu Văn lại lần nữa tỉnh lại, cảm giác đầu đau nhức, "Sao đầu lại..."
Đưa tay sờ đầu, kết quả lại chạm phải băng gạc, chuyện này khiến Lưu Văn thấy chẳng lành, máu me be bét thế này, xem ra nhiệm vụ không dễ dàng hoàn thành rồi.
Cố gắng nhịn đau, mở mắt xem xét tình hình xung quanh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến nàng sợ chết khiếp.
Đây rõ ràng là cửa sổ gỗ, trên bàn lại là đèn dầu.
Một cái thời đại không có đèn điện? Lưu Văn không ngừng nuốt nước bọt, đúng là đủ xui xẻo, chẳng lẽ lại đến thời Dân quốc hoặc là thời mới giải phóng.
Lưu Văn chỉ còn cách gượng cười trong đau khổ, không ngừng an ủi bản thân, "Ít nhất vẫn còn đèn dầu, chưa đến thời chỉ có nến."
Nếu như chỉ có nến, nghĩ thôi đã thấy kinh khủng, cảm giác những ngày này không sống nổi mất.
Lưu Văn lo lắng là, theo tiến độ này, liệu có phải sắp phải rời cổ đại không.
Vừa nghĩ đến phải tham gia nhiệm vụ ở thời cổ đại, Lưu Văn đã thấy không vui từ trong xương cốt.
Nhưng nàng cũng biết, tham gia nhiệm vụ gì, không phải muốn là được, nàng ngoài việc chấp nhận ra, không còn đường nào khác.
"Thôi, bất kể thế nào, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ." Lưu Văn rất nhanh đã nghĩ thông suốt, cũng không phải nàng tâm lớn, mà là có một số việc, nghĩ không ra cũng chỉ mình gánh chịu.
Lưu Văn chờ cả buổi, đều không thấy ai vào, mặc dù không biết vì sao lại thế, nhưng cũng tốt, có thể thuận tiện cho nàng tiếp nhận nhiệm vụ lần này.
Chứ không phải vạn nhất có người đi vào, nàng lại không biết gì, thế thì thật là mộng mị.
Sau khi tiếp nhận xong nhiệm vụ lần này, Lưu Văn trợn tròn mắt, nàng thật sự rất muốn chửi người, vì sao nguyên chủ không phải là kẻ ngốc thì cũng là người nhu nhược, chẳng có chút ý tưởng riêng gì.
Dù Lưu Văn có nhả rãnh thế nào, cũng không thể cản trở việc nàng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Lưu Văn may là trong phòng hiện giờ chỉ có một mình nàng, nếu không cái biểu cảm dữ tợn vừa rồi của nàng, chắc sẽ dọa chết bọn họ mất.
Lưu Văn nhắm mắt lại, tiếp tục tiếp thu tình huống, vừa rồi cũng chỉ là hiểu sơ qua thôi, mà đã khiến nàng tức gần chết, đối với nguyên chủ lần này, thật sự không nhịn được muốn bóp chết.
Cha mẹ nguyên chủ trước đây vì tai nạn mà qua đời, đương nhiên chuyện này là che mắt người ngoài, kỳ thật nội tình là do người thân ra tay hãm hại, dù sao chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài.
Hơn nữa trong phòng Lưu Văn này lại không có người lớn, người lớn nhất là đại ca Lưu Văn, hiện tại cũng mới mười bảy tuổi.
Chuyện như vậy, anh trai và chị gái nguyên chủ giấu nguyên chủ cùng các em trai, chỉ lo cho hai đứa con, không cẩn thận biểu lộ ra ngoài sẽ gây thêm phiền phức.
Sau khi Lưu Hoành Dục và vợ mất, Lưu Trạch Minh biết không thể đối đầu với đại bá nhị bá, vì phòng ngừa bốn anh em bị giết hại hết, liền muốn nhân cơ hội đi Thân thành học đại học, đưa các em theo về phương nam.
Lưu Văn sau khi biết kế hoạch này, vô cùng không đồng ý, một mặt là không muốn rời khỏi nơi quen thuộc, đi đến Thân thành xa lạ, một mặt là nàng yêu thích con trai của nhị bá mẫu là Đinh Tử Kiện. Lén lút cũng không biết, cái gọi là tàng bảo đồ, hai anh em Lưu Hoành Tuấn cũng không muốn Lưu Trạch Minh đi, ngoài việc lo sẽ mang tàng bảo đồ đi, còn bởi bọn hắn rất kiêng kỵ Lưu Trạch Minh, lo hắn một khi ở Thân thành tích lũy đủ kinh nghiệm cùng thực lực, còn có tiền bạc rồi, lại về kinh thành tìm bọn họ trả thù thì sao.
Dù bọn họ có giữ Lưu San lại cũng không ăn thua, nên cách cuối cùng là để Lưu Trạch Minh ở lại, thế nên họ mới lợi dụng việc Lưu Văn yêu thích Đinh Tử Kiện, làm hắn mê hoặc Lưu Văn, không chỉ nàng ở lại, còn xúi nàng giữ Lưu Trạch Cử ở lại.
Lưu Trạch Minh không yên lòng với Lưu Văn và Lưu Trạch Cử, chỉ đành ở lại kinh thành học, ở lại kinh thành học Lưu Trạch Minh, xung quanh đều có người của Lưu Hoành Tuấn, có lòng muốn phát triển thực lực cũng không cách nào.
Sau khi ông nội mất, người RB xâm lược kinh thành, Lưu Hoành Tuấn vì để lên được chức vị cao hơn, thêm việc vẫn chưa tìm ra được tàng bảo đồ, nên bán Lưu Trạch Minh cho RB, mặc dù người RB không tin, nhưng vì tham tiền, thế là Lưu Trạch Minh rốt cuộc không ra khỏi ngục được nữa.
Lưu San vì cứu Lưu Trạch Minh, thông qua giới thiệu của Lưu Hoành Tuấn mà đi theo một đại lão nào đó, ai ngờ đối phương lại là một kẻ chẳng ra gì, thích đánh người, Lưu San vì cứu Lưu Trạch Minh, ngoài việc nhịn ra, cũng chẳng làm gì khác, cuối cùng chưa cứu được Lưu Trạch Minh, ngược lại còn nghe tin hắn đã chết.
Sau khi nghe được tin này, Lưu San đã nhảy lầu tự tử.
Sau khi Lưu Trạch Minh và Lưu San qua đời, Lưu Hoành Tuấn hoàn toàn không coi Lưu Văn và Lưu Trạch Cử ra gì, giới thiệu cô nàng xinh đẹp Lưu Văn cho cấp trên, một ông già hơn sáu mươi, có vô số thiếp.
Vào lúc đó, Lưu Văn mới biết cái gọi là thích Đinh Tử Kiện, kỳ thật là thích con gái Lưu Hoành Tuấn, cũng chính là chị họ nàng.
Lưu Trạch Cử vì cứu Lưu Văn mà cãi nhau với Lưu Hoành Tuấn, kết quả bị hắn đẩy ngã, đầu đập vào tường, không có ai quan tâm nên đã chết, Lưu Văn tuyệt vọng, sau khi giết chết cấp trên của Lưu Hoành Tuấn liền tự sát, là để gia tộc của lão già này đi tìm Lưu Hoành Tuấn gây phiền phức.
Lưu Văn thở phào một hơi, may là, thời điểm đến không quá muộn, chứ không các kiểu làm loạn rồi nói muốn đến Thân thành, Lưu Trạch Minh nhất định sẽ rất kỳ lạ.
Có thể sau khi vợ chồng Lưu Hoành Dục mất, mà vẫn có thể trong Lưu gia nhà cao cửa rộng như vậy, có thể chăm sóc các em trai em gái rất tốt, Lưu Trạch Minh cũng có chút bản lĩnh đấy.
Lưu Văn nằm trên giường, cảm thấy có hơi chán, ngay lúc này, nghe được tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, thấy một cậu bé kháu khỉnh khỏe mạnh.
Không cần phải xem lại ký ức, liền biết đây là em trai nguyên chủ Lưu Trạch Cử, "Tiểu Cử, tan học rồi?"
Lưu Trạch Cử "ừ" một tiếng, "Đúng, tan học rồi, tỷ, ngày mai là thi cuối kỳ rồi, tỷ có đi không?"
Vừa dứt lời, Lưu Trạch Cử liền dùng tay che miệng, vì trên dưới trong nhà đều biết Lưu Văn không thích đọc sách.
Thành thật mà nói, Lưu Trạch Cử thật không hiểu, rõ ràng không kể cha mẹ hay là anh chị, bao gồm cả hắn đều thích đọc sách, thế sao Lưu Văn lại không thích.
A, ngày mai là thi cuối kỳ sao? Lưu Văn ngây người kinh ngạc, "Cái gì, thi cuối kỳ?"
Lưu Trạch Cử không biết nên nói thế nào, là học sinh mà lại không biết ngày mai thi cuối kỳ, vậy còn ra gì.
Chẳng phải nói rõ nàng rất ghét học sao? Lưu Trạch Cử bất đắc dĩ, "May là ta chuẩn bị cho tỷ tài liệu ôn tập rồi, bất kể thế nào, ít nhất tỷ cũng phải thi đạt đi."
Nghĩ đến ý nguyện của vợ chồng Lưu Hoành Dục, giọng Lưu Trạch Cử trầm xuống, "Ít nhất ba mẹ đều muốn tỷ học xong tốt nghiệp cấp ba."
Mặc dù bây giờ đã có trường học mới, nhưng có thể học xong cấp ba, thậm chí là lên đại học thì nữ giới vẫn không nhiều.
Dù là Lưu gia, xem là nhà thư hương, dù Lưu Hoành Tuấn hay Lưu Hoành Vĩ, Lưu Hoành Dục đều từng đi du học nước ngoài, nhưng Lưu gia vẫn thấy con gái không cần đọc quá nhiều sách.
Lưu Hoành Tuấn, Lưu Hoành Vĩ đều chỉ cho con gái mình học hết cấp 3, biết chữ là được, sau đó sẽ chờ kết hôn gả chồng.
Lưu Hoành Dục thì không nghĩ vậy, vợ chồng bọn họ mong muốn con cái trong nhà đều có thể học đại học, có thể ra nước ngoài xem thế giới bên ngoài, chứ không phải cả ngày quanh quẩn bên mảnh ruộng vườn.
"Ta biết, ta sẽ cố gắng." Lưu Văn hít hà một cái, "Ta sẽ nghiêm túc."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận