Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 307: Đại ca là văn đàn đại lão 11 (length: 8118)

Lưu Trạch Minh làm ầm ĩ náo loạn lớn như vậy trong trận, lại còn báo cảnh sát, sao lại không làm kinh động Lưu Hoành Tuấn bọn họ ở bên kia chứ.
Lưu Hoành Tuấn bọn họ vốn dĩ là không muốn đến, cứ để Lưu Trạch Minh tự mình giày vò, trong suy nghĩ của bọn họ, người trẻ tuổi chính là không có kinh nghiệm, loại chuyện này chỉ cần xử lý vài người là xong, không cần thiết phải liên lụy đến nhiều người như vậy.
Nhưng kết quả không ngờ, bọn họ nhận được tin tức là nhà bếp còn có những người hầu đắc lực khi Lưu Hoành Dục phu thê còn sống, điều này làm Lưu Hoành Tuấn không khỏi hoảng sợ.
Dù không muốn nhúng tay vào, nhưng cũng không thể không ra mặt được, vội vàng mang theo Lưu Hoành Vĩ lao tới.
Lưu Hoành Tuấn vừa nhìn thấy Lưu Trạch Minh, câu đầu tiên đã hỏi: "Ai bảo ngươi báo cảnh sát?"
"Bọn họ lấy đồ nhà ta, còn không chịu nhận sai, ta đương nhiên phải báo cảnh chứ."
Việc hai anh em Lưu Hoành Tuấn xuất hiện, Lưu Trạch Minh không cảm thấy có gì kỳ lạ, chuyện lớn như vậy, nếu bọn họ đều không xuất hiện thì về sau những người hầu của Lưu Hoành Dục bên này còn nể mặt họ sao?
Lưu Trạch Minh thuận miệng kể ra một lượt những đồ vật mà đám người kia đã tham ô, "Đây vẫn là những thứ mà họ đã thừa nhận."
"Còn có một số chưa chịu nhận, ta cũng không biết." Lưu Trạch Minh biết chắc chắn có cá lọt lưới, nhưng không sao, có thể chỉnh đốn được họ cũng đã là đủ rồi.
Lưu Hoành Tuấn và Lưu Hoành Vĩ vô cùng kinh hãi trước sự thật này, biết Lưu Trạch Minh làm lớn chuyện như vậy, trong tay nhất định là có chứng cứ, nhưng không ngờ lại có nhiều chuyện đến thế.
Một khi đã như vậy, bọn họ thật sự không thể coi chuyện này như chưa từng có được, dù sao cũng là một món tiền không hề nhỏ, nhưng người cũng đã đến rồi, cũng không thể cứ như vậy mà quay về được, như vậy thì quá mất mặt.
"Tiểu Minh, bọn họ là phạm sai lầm, nhưng cháu làm ầm ĩ lên như vậy, về sau bọn họ biết tìm việc gì mà làm."
"Hơn nữa chuyện này mà lan ra, người xung quanh sẽ nói cháu thế nào?"
Lưu Trạch Minh nhìn Lưu Hoành Tuấn vẫn còn nói đạo lý, "Đại bá, nếu như đầu bếp nhà bác, lấy tiền lương của bác, dùng nguyên liệu nấu ăn nhà bác làm đồ ăn ngon mang về nhà, bác sẽ nghĩ sao?"
"Người ta sát bên chăm sóc bác, lại mang quần áo và đồ trang sức không dùng đến của bác về, bác sẽ nghĩ sao?"
"Bác thân thể không tốt, muốn bồi bổ bằng những món ăn ngon, kết quả bọn họ đem đồ thay thế."
"Sau đó bát canh mà bác uống, lần nào đầu bếp cũng đều uống trước, bác sẽ nghĩ sao?" Bỏ qua cho bọn họ ư? Lưu Trạch Minh căn bản không hề có ý nghĩ này, bỏ qua cho bọn họ, chính là tàn nhẫn với bản thân mình nhất.
Lưu Hoành Vĩ nghe Lưu Trạch Minh nói ra như thế, đâu có thể nhịn được, "Bọn họ dám, sao bọn họ có thể làm vậy?"
"Nếu họ dám làm như vậy, ta sẽ đuổi thẳng cổ bọn chúng đi." Dù Lưu Trạch Minh chỉ là đang lấy ví dụ, nhưng không biết vì sao, anh cảm thấy sau khi trở về, cũng cần phải tra xét kỹ càng mới được.
Nếu thật sự cũng làm loại chuyện này thì thật là tức chết người.
Lưu Hoành Tuấn tuy trong lòng cũng đang bồn chồn, nghĩ xem người hầu nhà mình có làm chuyện này không, nhưng vào lúc này, hắn không thể nói vậy được.
Kết quả không ngờ, còn chưa kịp ngăn cản Lưu Hoành Vĩ thì hắn đã buột ra những lời này, Lưu Hoành Tuấn hận vô cùng, đúng là một đồng đội ngu ngốc.
"Đại bá, nhị bá." Lưu Trạch Minh đã có được kết quả mà mình muốn, chỉ cần như thế này là đủ rồi.
"Cháu biết các bác là vì cháu suy nghĩ, nếu có thể thì cháu cũng không muốn làm như vậy, nhưng cháu nghĩ đi nghĩ lại, cháu không thể bỏ qua cho bọn họ được."
"Ba mẹ cháu lúc còn sống, đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng bọn họ đã đối xử với chúng ta như thế nào?"
"Chính là lũ vong ơn, chính là tham lam quá đáng."
"Còn không chịu thừa nhận sai lầm nữa." Lưu Trạch Minh bày tỏ lần này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho họ.
"Hơn nữa đại bá, chúng ta đã chia gia tài rồi, ba mẹ cháu không còn, nên xử lý mọi chuyện như thế nào là việc của cháu." Lưu Trạch Minh không muốn nhường bước.
Lưu Hoành Tuấn vốn định dùng thân phận của đại bá để áp chế Lưu Trạch Minh, kết quả lại thành ra như vậy, hắn biết phải làm sao.
Lưu Hoành Tuấn tức lắm, hắn cố gắng bao nhiêu năm, mới không dễ dàng gì cài được vài cái đinh trong tam phòng.
Không ngờ chúng lại tham lam như vậy, lại dễ dàng bị Lưu Trạch Minh bọn họ rút hết cả gốc.
Điều càng làm Lưu Hoành Tuấn sợ hãi là, người thì dễ dàng rút ra ngoài, nhưng muốn cắm đinh vào lại lần nữa thì thật không dễ chút nào.
"Hay là thế này đi, cháu bắt họ bồi thường." Lưu Hoành Tuấn cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ ra cách giải quyết như vậy.
Không phải hắn quá lo nghĩ cho đám người kia, mà là dù sao thì hắn cũng phải nỗ lực một chút, nếu không sau này muốn tiếp tục cài cắm ở tam phòng, độ khó sẽ càng lớn hơn.
Lưu Hoành Tuấn chợt nghĩ đến chuyện thiếu người, "Tiểu Minh, cháu cùng lúc giải quyết nhiều người như vậy, có phải nhân thủ không đủ hay không?"
"Còn có cả đầu bếp, hình như nhà bếp cũng đi hết cả rồi." Lưu Hoành Tuấn cảm thấy mình cũng thật là hoa mắt, tại sao cứ khăng khăng muốn phát triển mắt xích ở tam phòng.
Hiện giờ tam phòng đang thiếu người số lượng lớn, hắn có thể giới thiệu người tới, lại vừa có thể được tiếng tốt, còn có thể đưa một số lượng lớn người của mình qua nữa.
Lưu Trạch Minh vốn dĩ định để muộn hơn mới nói, nhưng tóm lại vẫn phải nói, nhân lúc này nói thẳng luôn, "Đại bá, cảm ơn, không cần đâu ạ."
"Cháu vốn định tháng chín sẽ đi xuống phía nam học đại học, nhưng bây giờ lại xảy ra những chuyện này, cháu không dám để Lưu San bọn họ ở lại kinh thành."
"Cháu nghĩ lúc đó, trong nhà chỉ cần để lại vài người trông coi là được, cháu sẽ mang theo em trai em gái xuống phía nam."
"Cho nên ít người hay nhiều người cũng không quan trọng." Lưu Trạch Minh bình thản nói, số người này là đủ rồi.
Cái gì? Lưu Trạch Minh muốn xuống phía nam học đại học, chuyện này mọi người đều biết, cũng không có gì bất ngờ, nhưng không ngờ, không chỉ có mình anh muốn xuống phía nam mà còn muốn mang theo cả Lưu San nữa.
Điều này thật sự làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ, Lưu Hoành Tuấn luống cuống, không biết nên nói như thế nào, nhưng vẫn phải ngăn cản, nếu không sau này càng khó đưa ra phản đối.
"Hồ đồ, cháu đang hồ đồ đó, cháu đi Thân Thành học, còn mang theo Tiểu San, cháu có thể học hành nghiêm chỉnh ở đó sao?"
"Hơn nữa cháu ở bên đó, không quen thuộc nơi đó, cháu có thể bảo đảm an toàn cho bọn chúng sao?"
"Ở đây, ít nhất còn có ông nội, còn có hai bác trông nom chút ít."
Lưu Hoành Tuấn liếc nhìn Lưu Hoành Vĩ, tên ngốc này, đã đến lúc này rồi mà còn đang thần du cái gì, không mau khuyên can đi, đến lúc đó thật sự để lũ nhóc này chạy thì biết phải làm sao.
Lưu Hoành Vĩ giật mình một cái, "Đúng đó, các cháu đều xuống phía nam học, cháu có thể chăm sóc hết được không, Tiểu San bọn nó không muốn đi học sao?"
"Các cháu ở Thân Thành thì định ở đâu?"
Lưu Trạch Minh nghe bọn họ khuyên nhủ, lại nhìn những người hầu đứng kia, "Dù có ở lại kinh thành, cháu có thể yên tâm sao?"
"Cha mẹ cháu lúc còn sống đã đối xử với họ tốt như vậy, nhưng họ đã hồi đáp lại thế nào, lấy hết đồ nhà cháu, còn ức hiếp cả chủ nhân."
"Bọn cháu ăn đã không bằng họ rồi, nhất là nhũ mẫu, dựa vào danh nghĩa Tiểu Văn, sai khiến nhà bếp làm cái này cái kia, kết quả đều lấy về hết, Tiểu Văn muốn ăn gì cũng chỉ có thể ra ngoài mua."
"Còn lấy đi cả quần áo của Tiểu Văn nữa." Lưu Trạch Minh bực dọc nói, "Nếu là đại bá các bác phải đối mặt với chuyện này, các bác không tức giận sao, còn sẽ cảm thấy họ có thể tận tâm chăm sóc cho Tiểu San được sao?"
Lưu Hoành Vĩ nghĩ đến nếu chuyện này xảy ra với nhà mình, liền vô cùng tức giận, "Tức giận chứ, khẳng định tức giận rồi."
"Loại người này, không thể khách khí với họ được." Lưu Hoành Vĩ hậm hực nói.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận