Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 113: Cữu cữu là đại lão 13 (length: 8122)

Dương Hải thấy Lưu Văn thế nhưng lại tỏ vẻ không nhận ra hắn, lập tức lên tiếng gọi.
"Hoắc Quang, ngươi thế nhưng, ngươi thế nhưng không giới thiệu ta." Nếu không thì sao lại có thái độ như vậy.
Hoắc Quang chẳng thèm để ý Dương Hải đang tức giận, "Ta đã nói rồi, ngươi nghĩ Tiểu Văn có thể biết ngươi sao?"
"Để ngươi tự mình giới thiệu không tốt sao."
"Đúng vậy, ngươi lần đầu gặp cháu gái ngoại, không có chút biểu hiện gì sao?" Hoắc Quang thay Lưu Văn đòi quà.
Biểu hiện sao, Dương Hải ngẩn người, "Ngươi muốn cái biểu hiện gì."
"Xem ngươi thôi." Hoắc Quang liếc nhìn bạn thân, "Thật không hiểu ngươi nghĩ gì, lễ gặp mặt, lễ gặp mặt, đương nhiên là dựa theo ý của ngươi mà cho."
"Tóm lại chính là một chút tâm ý."
"Mặc dù nói giá trị không quan trọng, nhưng đôi khi cũng rất quan trọng." Hoắc Quang dù không nói cụ thể sẽ đưa gì, nhưng ý tứ đều ở đó.
Một chút tâm ý à, tâm ý à, Dương Hải luôn cảm thấy điều này quá khó, "Ta đưa đồ gì cho cháu gái ngoại đây."
Làm cậu của người ta không dễ dàng à, Dương Hải nghĩ một lát, "Hay là thế này đi, ta cũng không có món đồ nào đáng giá."
"Chính là lần trước đi chơi với ngươi, kiếm được một cái ngọc bội, thế nào?" Dương Hải nghĩ, thấy chỉ có món đó là lấy ra được.
Nhưng vấn đề là, cái ngọc bội đó vẫn là đi với Hoắc Quang mới lấy được, bây giờ lại chuyển tay cho Lưu Văn, không biết Hoắc Quang nói sao.
Ngọc bội à, ta lạy trời, Lưu Văn dù chưa thấy vật thật, nhưng chỉ tưởng tượng thôi đã thấy món đó hẳn là không hề rẻ.
Hoắc Quang nhớ tới cái mà Dương Hải nói tới, "Cái ngọc bội kia tốt đấy, ngươi giữ lại, sau này cho con cháu nhà ngươi."
Không phải không muốn, mà là món đồ đó thật sự quá quý giá, "Cái đó thì, ngươi cứ chuẩn bị chút đồ ăn mặn coi như lễ gặp mặt đi."
A a a, ngọc bội thế nhưng biến thành đồ ăn mặn? Lưu Văn tưởng mình sắp phát tài nhanh thôi, kết quả không ngờ nhanh như vậy đã đổi ý.
Sự chênh lệch này quá lớn, nhưng có thịt ăn cũng được rồi, một đường vất vả, có thể nói ăn uống rất bình thường, "Được được được."
Ăn bữa ngon, rồi hảo hảo cải thiện cơm nước cũng là tin tốt, Lưu Văn không đòi hỏi cao.
Dương Hải không ngờ Hoắc Quang lại đưa ra yêu cầu như vậy, thật kinh ngạc đến ngây người, "Cái gì, ngươi nói chuẩn bị chút đồ ăn mặn là được?"
"Cũng không được, lúc Tư Kỳ tỷ còn ở đây, cũng chăm sóc ta." Dương Hải nghĩ đến Hoắc Tư Kỳ ôn nhu đó, khẽ thở dài.
"Ngươi nói Tư Kỳ tỷ tốt như vậy, sao lại..." Dương Hải liếc nhìn vào sâu bên trong tứ hợp viện, "Thật không biết mấy người đó sao lại ác độc vậy."
Ánh mắt Hoắc Quang trầm xuống, "Chờ một thời gian, sẽ rất dễ dàng nhận ra ai là người ai là quỷ thôi."
"Không sao, hiện tại cứ để bọn chúng đắc ý một chút, sau này ấy, ngày chúng nó khóc còn ở phía sau." Hoắc Quang chưa bao giờ tin người ta có thể một đời đắc ý, một ngày nào đó, chúng sẽ gặp bất trắc, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dương Hải thích nghe Hoắc Quang nói như vậy, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, "Đúng vậy, đúng là đạo lý này."
"Một ngày nào đó sẽ gặp bất trắc, đúng rồi, hai ngày nay ta cùng bà nội ta phụ giúp dọn dẹp phòng một chút."
"Rồi chăn gối cũng giặt giũ."
"Bà nội ta cũng nói, bây giờ cháu gái cũng tới kinh thành, ngươi cũng không thể cứ mãi ở trạm thu mua phế liệu mãi." Dương Hải biết vì sao Hoắc Quang lại thường xuyên ở trạm thu mua phế liệu.
Một mặt là làm một số việc sẽ rất tiện, còn một mặt là không muốn thấy mấy kẻ đáng ghét trong tứ hợp viện.
Nhưng bây giờ Lưu Văn tới, Hoắc Quang cũng không thể dẫn Lưu Văn cứ ở mãi chỗ kia, "Nhìn tuổi thì, Tiểu Văn cũng cần đi học."
Hoắc Quang cũng đang lo chuyện này, tuổi Lưu Văn chắc chắn phải đi học tiểu học, hộ khẩu ở đây, đương nhiên sẽ đi học ở gần đây.
Nhưng cậu ở trạm thu mua phế liệu, cũng có việc phải giải quyết, cũng có thể cùng sư phụ học một ít thứ.
"Không sao đâu cậu, cháu có thể tự lo cho bản thân mình." Lưu Văn thấy Hoắc Quang cứ im lặng, nghĩ có phải sự có mặt của cô ảnh hưởng tới Hoắc Quang.
Vốn dĩ cậu một thân một mình, muốn làm gì thì làm, tuy không biết nguyên nhân, nhưng qua lời Dương Hải vừa rồi, cùng biểu cảm của Hoắc Quang, có thể biết năm xưa kẻ hại Hoắc Tư Kỳ đi thanh niên trí thức, hẳn là ở trong tứ hợp viện này.
Còn vì sao chúng lại làm vậy, không phải vì báo thù, thì là vì tiền và nhà.
Tuy không biết liệu chúng có xem như đã đạt được mục đích hay chưa, nhưng cô trở về, chắc sẽ chạm vào dây thần kinh của những kẻ đó, chúng có thể đối phó với hai đứa trẻ mồ côi, đối phó với cô chẳng phải dễ dàng?
Nhưng không sao, Lưu Văn nắm tay thể hiện, tôi có thể, tôi không phải đứa trẻ thật.
"Đúng đấy, trước kia ta nhỏ, chúng muốn sao thì làm, nhưng bây giờ ta không cần phải phản ứng chúng nữa."
"Chúng bây giờ ấy mà, còn đang rối như tơ vò." Dương Hải nghĩ tới gia đình nhà kia đang ầm ĩ, bật cười.
Hoắc Quang dù ít về nhà, nhưng đối với việc nhà chúng, đương nhiên cũng biết đôi chút.
"Mới tới đâu chứ, sau này ấy, chúng sẽ còn náo nhiệt hơn." Hoắc Quang rất mong chờ bộ mặt trở mặt của chúng.
Nếu không phải tại chúng, Hoắc Tư Kỳ sẽ không đi làm thanh niên trí thức, cũng sẽ không chết, tuy Lưu Nghị là anh rể cũng rất tốt, nhưng nếu chị không đi làm thanh niên trí thức, nhất định vẫn sẽ sống khỏe mạnh.
Ba người bận rộn một hồi, cuối cùng cũng dời được đồ đạc vào phòng.
Lưu Văn vốn tưởng nhà trong này sẽ rất ồn ào, chung quanh đều là hàng xóm, chỉ cần có chút động tĩnh, nhà bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Không ngờ nhà Hoắc gia và Dương gia ở phía cuối sân, do là cửa đối diện nhau, trực tiếp xây một bức tường bao ở trước mặt.
Như vậy lại thành một cái sân nhỏ, dựng nhà ở phía trong cùng, "Đây là bếp và nhà vệ sinh nhà mình."
Hoắc Quang từng cái giới thiệu với Lưu Văn, "Vốn dĩ không có nhà vệ sinh, bếp lại ở trong phòng."
"Làm như vậy một vòng, vừa đúng có thể có thêm chỗ làm hai cái bếp và nhà vệ sinh."
"Rồi lên nóc nhà, có thể phơi quần áo." Sống ở đây, chuyện phơi đồ thật sự rất phiền phức, mọi người đều cố gắng hết sức xây nhà, cứ như vậy lại càng nhỏ dần, chỉ có thể đủ hai người cùng đi.
Phòng ở thì lớn, nhưng chỗ phơi đồ lại thành vấn đề, hoặc là dùng gậy trúc phơi đồ lên trên giàn vượt mái nhà, hoặc là mang ra cửa phơi.
Mà Hoắc Quang bọn họ làm vậy, có một cái sân nhỏ, có thể trồng hoa, có thêm bếp và nhà vệ sinh riêng, không cần ra ngoài đổ bô.
Oa, Lưu Văn thấy bếp và nhà vệ sinh sạch sẽ, "Cậu ơi, cậu cũng ít dùng à."
"Cậu con ấy à, cậu ở trạm thu mua phế liệu nhiều."
"Ba gian phòng, hai cái là phòng ngủ, còn một cái là phòng khách." Hoắc Quang làm phòng ở cho Lưu Văn không ở sát tường ngoài, vì phía ngoài là đường lớn, sẽ khá ồn.
Lưu Văn nhìn một gian phòng to lớn, "Gian phòng này to quá, có thể bằng gian nhà của cháu."
Hoàn toàn có thể làm hai gian phòng, chỉ là căn nhà phía trước là ở vùng quê nhỏ phía nam, mà nơi này là kinh thành.
"Đúng đấy, trong nhà đông người, liền trực tiếp ngăn đôi ở giữa, rồi mỗi nhà vài người một phòng, ở trên còn có thể làm thành gác xép."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận