Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 539: Độc thân nhà nữ nhi 95 (length: 7867)

Đổng Tư Dao mới không quan tâm nhiều như vậy, dù sao ăn ngon liền tính tiền đi người, còn về Lưu Dược?
Thực xin lỗi, gần đây đều bận muốn bay lên, làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện trước kia, nàng thừa nhận trước và sau khi kết hôn với Lưu Dược, có những lúc vui vẻ.
Nhưng càng nhiều là các loại không vui, tóm lại, cuộc hôn nhân này để lại cho nàng thành tựu lớn nhất chính là, có Lưu Văn một cô con gái.
Còn về Lưu Dược, đều đã qua rồi, nàng thật sự không muốn quay lại lúc đó, hơn nữa nàng hiện tại thật sự rất bận rộn.
Bận rộn đem hàng tồn kho thanh lý đồng thời, thỉnh thoảng muốn nhập hàng, sau đó là trang trí nhà cửa, bao gồm nâng cao thẩm mỹ, như vậy đi qua chỗ kia nhập hàng, cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Đối với Đổng Tư Dao bây giờ mà nói, chồng trước hay là bạn trai, đều không phải là chuyện nàng cân nhắc lúc này, nàng chỉ muốn kiếm tiền, chỉ có tiền trong tay, mới là của chính mình.
Nhà họ Đổng bốn người ăn xong cơm, Đổng Bằng Nghĩa thanh toán xong, bốn người liền chuẩn bị rời đi.
Lưu Dược nhìn thấy, cũng vội vàng tính tiền, đi theo phía sau bọn họ.
Đổng Tư Dao chú ý đến hành động của hắn, không lên tiếng, chỉ coi như là người đi đường xa lạ.
Lưu Văn cũng nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu đi theo Đổng Tư Dao bọn họ.
Vợ chồng Đổng Bằng Nghĩa nhìn người con rể cũ, vốn muốn nói gì đó, nhưng nhớ lại thái độ của người nhà họ Lưu đối với hai mẹ con Đổng Tư Dao, cũng không nói gì.
Lưu Dược thấy nhà họ Đổng bốn người không phải không chú ý đến hắn, mà là không nói chuyện với hắn, trong lòng khó chịu.
Trước kia mỗi lần đến nhà họ Đổng, trên đường gặp người nhà họ Đổng, đều nhiệt tình chào hỏi hắn, sẽ chuẩn bị đồ ăn hắn thích, nhưng bây giờ thấy hắn, thật coi hắn như người qua đường.
Đặc biệt là Lưu Dược phát hiện không kể là Lưu Văn hay Đổng Tư Dao, so với lúc còn ở nhà họ Lưu, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, quần áo mặc cũng không thể so với vợ con đồng nghiệp của hắn kém, không đúng, là so với bọn họ còn tốt hơn.
Trước kia Lưu Dược luôn cảm thấy Đổng Tư Dao càng ngày càng không ra gì, luôn cau có, quần áo mặc cũng không ra sao, không thể so với Khương Địch bọn họ.
Nhưng hiện tại nhìn lại, thật một chút cũng không kém so với Khương Địch, ngược lại còn đẹp hơn bọn họ, Lưu Dược thật không hiểu, lúc trước đầu óc hắn thế nào mà có ý nghĩ đó.
Lưu Dược suy nghĩ lung tung, đi theo sau lưng Đổng Tư Dao bọn họ, nghĩ xem mình phải mở lời như thế nào.
Hắn cứ thế đi theo, căn bản không nhận ra rằng mình đã đi đến trước cửa nhà họ Đổng.
Đổng Tư Dao bọn họ mở cửa bước vào nhà, sau đó đóng cửa lại, còn về người đàn ông đang ngơ ngác phía sau kia, thì cứ để hắn tiếp tục ngơ ngác đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lưu Dược mới biết không ổn, Đổng Tư Dao bọn họ vậy mà lại nhốt hắn ở ngoài cửa.
Chuyện này không xong, hắn có thể là vừa mới lấy hết can đảm, nếu cứ vậy mà về, lần sau khi nào mới có dũng khí, đó là một vấn đề rất lớn.
Lưu Dược gõ cửa, "Tư Dao, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Lưu Văn cho rằng Lưu Dược thấy cửa đóng rồi, hẳn là sẽ đi, không ngờ còn gõ cửa, nói có chuyện muốn nói?
Ly hôn đến đây một màn này, muốn cùng Đổng Tư Dao nói chuyện, sau đó nhượng bộ, có lẽ đã không đến bước này.
Kết quả bây giờ đã ly hôn rồi, người tiền nhiệm này thế mà lại nói có chuyện cần nói, Lưu Văn cũng không biết nên nói như thế nào.
Có lẽ đi ra ngoài một vòng, phát hiện phụ nữ bên ngoài đều không tốt, mới nghĩ đến chuyện tái hôn, khiến Đổng Tư Dao nghĩ như thế nào?
Chẳng lẽ nàng chỉ là một cái lốp xe dự phòng, là người nhặt đồ bỏ đi sao?
Lưu Văn quay đầu nhìn Đổng Tư Dao, phát hiện sắc mặt nàng thật sự không tốt, thôi được, cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho người này.
Đổng Tư Dao nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, sau đó xoay người lên lầu về phòng, đây là trực tiếp không thèm để ý?
Lưu Văn cho rằng Đổng Tư Dao ít nhất cũng sẽ mở cửa nói đôi ba câu, kết quả không ngờ, thế mà không có ý muốn nói chuyện.
Quả đúng là phụ nữ một khi đã quyết tâm, cái gọi là người tiền nhiệm thật chỉ là mây bay.
Đổng Tư Dao không thèm phản ứng hắn, Lưu Văn cũng không muốn phản ứng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn đuổi hắn đi, nếu không hàng xóm xung quanh đều sẽ nhìn chằm chằm bọn họ.
Lưu Văn bất đắc dĩ mở cửa, rõ ràng liền thấy ánh mắt Lưu Dược sáng lên.
Lưu Dược tưởng là Đổng Tư Dao, "Tư Dao, chúng ta tái hôn đi, như vậy đối với ngươi, đối với ta còn cả Tiểu Văn đều tốt."
"Những ngày qua ta đã nghĩ thông suốt, cả nhà chỉ có ngươi là tốt nhất với ta."
"Cho dù là ba má ta, bọn họ đều chỉ thích lão đại, lão tam và cả Tiểu Lỵ." Nghĩ đến những ngày qua, vợ chồng Lưu Cường vẫn còn quan tâm Lưu Hạo, Lưu Đống và Lưu Lỵ.
Nhưng đối với hắn, thật sự không quan tâm, còn nói người khác đều không có tiền, sao không nghĩ tối thiểu một nhà họ còn chỉnh tề, mà hắn thì chỉ có một mình.
Lưu Dược thật sự rất muốn quay lại lúc đó, cái thời điểm đó, ngày tháng của hắn không phải dạng vừa thoải mái, hắn thật sự rất muốn quay lại thời điểm đó.
Cái gì thế này? Thế mà còn không nhìn ra ai, đã kéo người ta nói mình hối hận?
Lưu Văn cũng không biết nói sao, xem ra người này là thật sự gấp, "Ba, là con."
Cái gì? Không phải Đổng Tư Dao? Lưu Dược lo sợ sẽ thấy biểu cảm khinh bỉ của Đổng Tư Dao, nên nhắm mắt lại nói chuyện, kết quả không ngờ, lại bị một phen hiểu lầm to như vậy.
Trước khi mở mắt, Lưu Dược còn nghĩ có phải Đổng Tư Dao đang ở sau lưng Lưu Văn, chỉ là không lên tiếng mà thôi.
Nhưng khi mở mắt ra, phát hiện thật sự chỉ có Lưu Văn, thất vọng vô cùng.
"Ba, ba về đi."
"Ba cố gắng thêm chút trong công việc, tranh thủ được thăng chức, đến lúc đó ba sẽ tìm được người vợ tốt hơn."
"Ba nhất định sẽ tìm được người vợ tốt hơn mẹ con, còn có thể sinh cho ba một thằng con trai."
Lúc trước không chỉ vợ chồng Lưu Cường nói câu này, ngay cả Lưu Dược cũng nói vậy, đối với người ba cặn bã này, Lưu Văn không muốn bỏ qua cơ hội đả kích tốt như vậy.
Tìm người vợ tốt hơn Đổng Tư Dao? Lưu Dược thật sự hận không thể đánh chết con người của mình lúc đó, thật sự là ai cho hắn dũng khí, khiến hắn cảm thấy trên thị trường hôn nhân, hắn là một món hàng hiếm?
Lưu Dược thật sự hối hận ruột gan đều xanh, ngay cả cô nàng hôm nay xem mặt, đã tính là người không tệ, Lưu Dược cũng đã không còn dũng khí tiếp tục tìm hiểu, chỉ lo lắng những người tiếp theo còn không bằng cô này, sau đó lại càng thêm yêu cầu quá đáng.
Còn có là, cái cô này không xem một nhà bốn người họ là người ngốc chứ, không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra với hắn sao.
Lưu Văn nhẹ nhàng thở dài, "Ba, nếu như ba thật sự nghĩ vậy, ba đã không dễ dàng đồng ý ly hôn."
"Cái đó tại. . ." Lưu Dược từ trước đến nay không ngờ rằng một đứa trẻ sáu bảy tuổi, miệng lưỡi lại bén nhọn như vậy.
"Ba đừng nói là do ba mẹ ba yêu cầu, ba cũng là người trưởng thành rồi." Lưu Văn tiếc nuối nói, "Sao ba lại không có chính kiến vậy?"
"Hơn nữa lúc trước ba cũng cảm thấy mẹ con không xứng, ba có thể tìm được người vợ tốt hơn, chỉ là ba phát hiện điều kiện mà ba cho là tốt đó, căn bản là không có người phụ nữ nào thích ba."
Nhìn người đàn ông mặc dù trang điểm đôi chút, nhưng vẫn thấy rõ quần áo không được sạch sẽ của Lưu Dược, ngày tháng đã tệ đến mức này, nghĩ cũng biết không phải là tốt đẹp gì.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận