Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 647: Hiếu thuận nữ thay đổi 3 (length: 8314)

Lưu Nguyên kỳ thực là không muốn đến nhà Lưu Viên Triêu, hắn cũng biết Phương Mỹ Trân chăm sóc cha mẹ nàng, điều đó không có vấn đề.
Có điều chăm sóc cha mẹ và chăm sóc cha mẹ chồng, là hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng hắn tức giận là, Lưu Văn nói rất đúng, dựa vào cái gì cha mẹ Phương Mỹ Trân lại không cấp Lưu Viên Triêu tiền, cũng không có giúp vợ chồng họ trông con, kết quả già, lại là vợ chồng Lưu Viên Triêu phải nuôi dưỡng.
"Lão đại, ta và mẹ đi nhà ngươi ở." Lưu Nguyên hạ quyết tâm, liền đi đến nhà Lưu Viên Triêu ở.
Lưu Hồng và Lưu Anh Hào nghe được quyết định của Lưu Nguyên xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự không muốn để Lưu Nguyên đến nhà mình, nhỡ đâu đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, bọn họ đều không biết phải làm sao.
Hơn nữa Lưu Văn nói rất đúng, vợ chồng Lưu Nguyên quả thực là đủ loại bất công với trưởng tử Lưu Viên Triêu, hiện tại nếu Lưu Văn không nguyện ý chăm sóc cha mẹ, đương nhiên là Lưu Viên Triêu chăm sóc vợ chồng Lưu Nguyên.
Ôi, không ngờ, Lưu Viên Triêu không nghĩ đến là mình còn chưa nghĩ ra nên khuyên Lưu Nguyên bọn họ đến nhà mình như thế nào, thì kết quả bọn họ đã có quyết định.
Phải làm sao đây? Lưu Viên Triêu cảm thấy mình sắp ngất đi, nếu để Phương Mỹ Trân biết vợ chồng Lưu Nguyên thế mà lại đến theo bọn họ, nghĩ cũng biết nhất định sẽ bùng nổ.
Hít sâu một hơi, phải làm sao đây? Dù thế nào, bây giờ vẫn phải khiến Lưu Nguyên rút lại quyết định đã đưa ra.
Hắn quyết định vẫn sẽ nói giống Lưu Văn vừa nãy, đó là thuê người giúp việc, đúng, không sai, thuê người giúp việc, mặc dù là phải tốn tiền.
Có điều hắn tính rồi, lương của vợ chồng Lưu Nguyên, hoàn toàn có thể gánh được tiền lương người giúp việc.
Hơn nữa hiện tại không cần phải nói, Lưu Viên Triêu biết bất kể là Lưu Hồng hay Lưu Anh Hào đều đang nhìn chằm chằm túi tiền của hai ông bà không buông.
Nếu đã vậy, thì dùng tiền của hai ông bà là tốt rồi.
"Cha mẹ, con cảm thấy cha mẹ cũng đã có tuổi rồi, chuyển nhà đối với cha mẹ cũng không tốt lắm."
"Hay là chúng ta thuê người giúp việc nhé? Cha mẹ thấy thế nào?" Lưu Viên Triêu cũng biết làm vậy, có khả năng sẽ làm vợ chồng Lưu Nguyên bất mãn, nhưng mà không có cách nào.
Vợ chồng Lưu Nguyên đương nhiên là không muốn đến nhà Lưu Viên Triêu ở, dù sao chuyển đến nhà Lưu Viên Triêu ở, muốn thu dọn đồ đạc quá nhiều, mà lại cái gì cũng không bằng ở nhà mình tiện.
Có điều đó là do họ nói ra là không muốn đến nhà Lưu Viên Triêu, mà không phải Lưu Viên Triêu nói không muốn để bọn họ đến.
Cho dù hắn nói chuyện nghe thực có đạo lý, nhưng mà lọt vào tai Lưu Nguyên, lại là ghét bỏ bọn họ.
Vừa mới bị Lưu Văn ghét bỏ xong, đã khiến Lưu Nguyên tức gần chết, kết quả không ngờ người mà mình cho rằng khó mà ghét bỏ bọn họ nhất là Lưu Viên Triêu thế mà cũng ghét bỏ bọn họ, không cho bọn họ đến nhà mình ở.
Lưu Nguyên càng nghĩ càng tức giận, đối với Lưu Viên Triêu liền trút một trận mắng nhiếc.
Đừng nhìn Lưu Viên Triêu, Lưu Hồng và Lưu Anh Hào ba người họ quan hệ không tệ, thường xuyên tụ tập ăn uống gì đó, bình thường nhà ai có chuyện, cũng sẽ giúp đỡ nhau một hai.
Thật ra thì bọn họ cũng đều có tính toán riêng, tiền của vợ chồng Lưu Nguyên cũng chỉ có nhiêu đó, cho Lưu Viên Triêu nhiều tiền, cho Lưu Hồng và Lưu Anh Hào thì tiền cũng ít đi.
Trước đó bọn họ muốn để Lưu Văn chăm sóc vợ chồng Lưu Nguyên, cho dù là họ nói rất hay, khiến hai ông bà lấy tiền lương hưu ra dùng, không muốn vợ chồng Lưu Văn bỏ tiền ra.
Thật ra bọn họ đều biết, có lẽ vừa mới bắt đầu thì sẽ như vậy, nhưng mà không quá mấy tháng, hai ông bà nhất định sẽ thay đổi mà trở nên tính toán chi ly, vẫn là Lưu Văn bỏ tiền mua thức ăn nấu cơm.
Đến cuối tuần, bọn họ cũng có thể mang cả nhà trở về thăm hai ông bà, tiện thể ăn một bữa, người vừa nhẹ nhõm không nói, còn có thể có được tiếng thơm.
Đáng tiếc Lưu Văn không mắc câu, còn đưa ra cái gì mà thuê người giúp việc, cho dù khoản tiền này không muốn bọn họ bỏ ra, nhưng tiền của vợ chồng Lưu Nguyên, chẳng lẽ lại không phải là tiền của họ sao?
Hơn nữa một khi vợ chồng Lưu Nguyên đến nhà Lưu Viên Triêu, có khả năng sẽ đưa cho Lưu Viên Triêu rất nhiều tiền, sau đó cuối tuần họ đến nhà Lưu Viên Triêu, muốn ăn uống một bữa, là không có khả năng.
Dù cho Phương Mỹ Trân luôn một bộ dạng chị dâu hiền lành, nhưng mà Lưu Hồng và Lưu Viên Triêu đều biết, chị dâu này có thể không tốt như vẻ ngoài.
Cho dù vợ chồng Lưu Nguyên đem hết tiền lương hưu đưa cho vợ chồng Lưu Viên Triêu, Lưu Hồng và mẹ cô muốn đến thăm hai ông bà, tuyệt đối không thể tay không mà đến, nếu không, lời của Phương Mỹ Trân nói ra, không phải là quá chua chát sao.
Về phần muốn ở lại bên đó một ngày, ăn một bữa cơm thì đúng là nằm mơ.
Không được, không thể để hai ông bà đến nhà Lưu Viên Triêu, nếu không tiền đều về nhà lão đại, đồ trang sức cũng chưa chắc đã không bị Phương Mỹ Trân lừa lấy mất, kể cả nhà cửa cũng sẽ về tay họ.
Bọn họ quá rõ người Phương Mỹ Trân, miệng thì một cái ngọt xớt, giỏi nhất là dỗ người, nói hoa nói hẹ hay ho, nhưng mà lại chẳng có cố gắng gì, kết quả mọi người xung quanh đều nói nàng ta tốt.
Lưu Hồng và Lưu Anh Hào mặc dù điều kiện không tệ, nhưng ai lại không hy vọng có nhiều tiền hơn chứ, hai người liếc nhìn nhau rồi hạ quyết tâm, vẫn là phải để hai ông bà ở lại nhà.
Mặc dù không biết Lưu Văn lần này sao lại đột nhiên nổi cơn như vậy, không muốn chăm sóc hai ông bà, nhưng Lưu Hồng có lòng tin, chỉ cần khiến cô em gái ngốc nghếch này biết là người giúp việc chăm sóc vợ chồng Lưu Nguyên không được tận tâm cho lắm, nhất định sẽ chủ động nhận chăm sóc hai ông bà.
Mặc dù Lưu Viên Triêu là trưởng tử, hai ông bà lại thích Lưu Anh Hào có miệng ngọt biết dỗ người, nhưng mà Lưu Hồng cũng là cô con gái mà họ yêu thích, một vài lời mà con trai không tiện nói, đều do cô nói.
"Cha mẹ, con biết, cha mẹ rất không quen cách hành xử của chị dâu, nhưng mà con nhớ, ba, ba không phải luôn nói, bên ngoài dù tốt đến mấy cũng không bằng nhà mình sao."
"Hơn nữa nhìn bộ dạng anh cả, chị dâu còn đang muốn đón cha mẹ của chị ấy đến ở cùng, hiện tại vẫn chưa nhận được sự đồng ý của chị dâu, cha mẹ đã quyết định chuyển qua đó ở, thì chị dâu sẽ nghĩ sao chứ."
Mặc dù bọn họ cũng coi như là đang giúp Lưu Viên Triêu gỡ rối một phần, nhưng mà Lưu Hồng vẫn không quên đá đểu Lưu Viên Triêu một hai.
Rốt cuộc tiền tài đều nằm trong tay hai ông bà, chỉ có khiến họ biết trưởng tử Lưu Viên Triêu này, chỉ biết moi tiền của hai ông bà, rồi lại hiếu thuận nhà vợ thì sẽ xong chuyện.
Lưu Viên Triêu nghe được Lưu Hồng bôi thuốc vào mắt mình, sao có thể vui vẻ cho được? Nhưng mà không có cách nào, bây giờ anh ta thực sự không thể lên tiếng, nếu không, nhất định sẽ chẳng có quả ngon để ăn.
Có điều anh ta có lòng tin, mặc dù bây giờ vợ chồng Lưu Nguyên có rất nhiều bất mãn với anh ta, nhưng chỉ cần có Tiểu Vĩ ở đó, ông bà không có lý nào lại ghét anh ta.
Cháu trai nhỏ và cháu đích tôn, đó là căn bệnh chung của người già, Lưu Viên Triêu có lòng tin.
"Hơn nữa bây giờ Tiểu Văn cũng chỉ là tâm trạng không tốt thôi, qua mấy ngày nữa, con sẽ lại đi khuyên Tiểu Văn, không thể nào cô ấy không quan tâm đến hai người được." Lưu Hồng có lòng tin nhất định sẽ khuyên Lưu Văn hồi tâm chuyển ý.
Lưu Văn nghe đến đây, thì lập tức quay người rời đi, nàng biết cho dù vợ chồng Lưu Nguyên có bất mãn với Lưu Viên Triêu đến đâu đi nữa, thì việc bọn họ sẽ đi cũng không có khả năng lớn.
Hơn nữa còn tưởng rằng ba người này sẽ trở mặt, kết quả không ngờ Lưu Hồng chỉ là hơi đá đểu Lưu Viên Triêu một hai câu, sau đó vẫn không quên liên kết lại để đối phó Lưu Văn.
Lưu Văn biết nguyên chủ rất tin phục cô chị Lưu Hồng này, cảm thấy chị ta luôn rất quan tâm mình.
Có điều đối với Lưu Văn mà nói, thật sự trước giờ không cảm thấy Lưu Hồng đã quan tâm đến Lưu Văn một chút nào, mà cái gọi là quan tâm kia, chỉ toàn là dỗ dành để nguyên chủ cảm động.
Nếu bọn họ hạ quyết tâm muốn thuê người giúp việc, thì cứ thuê đi, dù sao nàng từ bỏ quyền thừa kế bất động sản, cũng không có ý định bỏ tiền ra.
Có điều với cái tính toán nhỏ của Lưu Viên Triêu bọn họ, thì nghĩ đến chắc chắn cũng không để Lưu Văn bỏ tiền ra, bọn họ cũng sẽ không muốn chia tiền cho cô em gái này.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận