Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 206: Đệ đệ là đại lão 10 (length: 7888)

Mua nhà là chuyện lớn, muốn đợi sau khi về cùng Lưu Cường thương lượng một hai mới quyết định, còn hiện tại thì cho Lưu Văn thuê phòng trọ là tương đối tốt.
Mặc dù chưa vào xem phòng nhưng điều đó không cản trở việc Lưu Văn hiểu rõ về căn phòng nhỏ này.
Dẫn Phùng Quyên tìm đến một bà lão, "Phùng nãi nãi, chào bà, đây là mẹ cháu."
Phùng Á Tuệ thấy Lưu Văn thì vui vẻ, "Con bé còn thật gọi mẹ đến nha."
Phùng Quyên nhiệt tình chào hỏi đối phương, nhìn dáng vẻ đối phương, cảm thấy là một người có tri thức, "Chào bà, bà là chủ nhà ạ?"
Phùng Á Tuệ lắc đầu, "Không phải phòng của ta, là cháu ngoại của ta, nó đi Nhật Bản làm thuê rồi."
"Đồ đạc trong nhà đều có." Phùng Á Tuệ dẫn hai mẹ con Lưu Văn đến căn gác xép tầng hai.
"Nửa tầng dưới là chỗ tắm rửa đi vệ sinh, cũng là cháu ngoại và ta dùng chung." Phùng Á Tuệ ở tầng hai, nên nửa tầng dưới đó rất tiện.
"Ồ, lại còn có nhà vệ sinh sao?" Điều này làm Lưu Văn vui mừng, trước đó khi hỏi thăm còn không biết việc này.
Sao bây giờ lại có? Chẳng lẽ là vận may bùng nổ, Phùng Á Tuệ cảm thấy cô bé tốt nên mới đồng ý cho dùng chung?
"Vốn dĩ ta muốn một mình dùng, dùng chung với người khác có nhiều điều phiền phức." Chủ yếu là không biết đối phương có sạch sẽ vệ sinh không, lỡ gặp người ở trọ không tốt thì thật phiền phức.
Phùng Á Tuệ tuy không rõ về Lưu Văn nhưng thấy cô bé sáng sủa lại nhiệt tình giúp đỡ mấy lần nên cảm thấy là một đứa trẻ không tồi.
Nếu không, căn phòng này đã cho thuê từ lâu rồi, đâu để tới bây giờ.
Về phần căn gác xép, Phùng Quyên không mấy hài lòng, nhưng may là căn gác hướng đông nên không bị nắng chiều, cộng thêm việc tầng trệt có nhà vệ sinh thì cũng xem như thêm một điểm cộng.
Điều duy nhất Phùng Quyên cảm thấy không hài lòng là, "Sao tôi không thấy nhà bếp?"
Tuy không biết Lưu Văn có nấu cơm không nhưng dù sao thì bếp cũng phải có, cô nghĩ, từ từ sẽ không cho Lưu Văn về Lưu gia ăn cơm, không lẽ tốn tiền lớn mà lại để con ăn uống không ra gì.
"Có chứ, bếp thì ở khu vườn sau tầng trệt, một căn nhà này thì một hộ ở tầng trệt, nửa tầng dưới là nhà vệ sinh, bà và cháu ngoại dùng chung."
"Bà ở tầng hai, cháu ngoại ở nửa tầng hai."
"Tầng ba bao gồm cả tầng tum là của một hộ khác, nhà họ đông người hơn."
"À phải, về việc phơi đồ thì trên tầng thượng có sân phơi nhỏ, có thể phơi đồ trên đó."
Phùng Á Tuệ chân cẳng không được tốt lắm nên không lên tầng bốn, Lưu Văn và Phùng Quyên lên xem thử, trên sân thượng có chất khá nhiều đồ, cũng đặt một cái máy giặt, chắc là của hộ tầng ba.
Phùng Quyên nhìn rồi nói, "Con thấy thế nào?"
"Con thấy tốt, tuy bốn hộ cùng ở nhưng con thấy ổn." Nhìn những chỗ chung được quét dọn rất sạch sẽ, cầu thang và tay vịn đều rất sạch, có thể quét dọn khu vực chung sạch như vậy thì Lưu Văn cảm thấy rất tuyệt.
Phùng Quyên nghĩ ngợi, "Hai trăm tệ thì giá đó cũng được."
"Đúng rồi, hồi nãy con nói phòng có thể ở lại, con đi hỏi là ở khu nào ấy." Lúc xuống lầu, Phùng Quyên nhớ tới việc Lưu Văn nói trong lúc nói chuyện với nhau về khu bất động sản.
Lưu Văn liếc mắt một vòng, nhanh chóng định vị, chỉ về một hướng, "Là phía kia, khu nhà mới."
"Hôm nọ con đi xem rồi, môi trường rất tốt."
"Đặc biệt là có thể ở lại, con cũng nghe ngóng qua rồi, có thể vay tiền, mẹ, thật đó, trước đây thành tích của con ở trường bên tỉnh Cương xem như không tệ, nhưng đến Hải Thành mới phát hiện đều là hạng chót."
"Bân Bân còn thông minh hơn con, con thấy không thể để chậm trễ thằng bé."
"Thêm nữa bố mẹ đều bận, mẹ thì hay đi công tác, bố cũng vậy, chi bằng đến Hải Thành học luôn."
"Trước kia bố mẹ bận không phải cũng do con chăm em sao." Lưu Văn biết Phùng Quyên hy vọng hai con đều có tương lai.
Còn về việc mọi người vẫn luôn nói nếu không được thì có thể ở lại tỉnh Cương phát triển cũng không tệ thì đó là để họ không phải chịu áp lực.
Là người Hải Thành, Phùng Quyên có thể bám rễ sinh chồi ở tỉnh Cương là do thời đại tạo nên, có thể thì cô đương nhiên mong Lưu Văn và em trai có thể ra ngoài, xem thế giới bên ngoài lớn đến thế nào.
"Hơn nữa..." Lưu Văn biết vợ chồng Lưu Cường tầm nửa năm nữa sẽ mở miệng mượn tiền.
"Hôm nọ con nghe chú và thím bàn nhau mua nhà ở khu đó, nếu không thì con cũng không biết đến khu đó đâu."
"Thím đi xem nhà ở chỗ đó rồi, nói có bạn cũng mua nhà ở đó, bảo môi trường tốt, nhà đẹp, thím muốn mua mà chú bảo từ từ đã."
"Con còn nghe chú nói nếu muốn mua nhà thì tiền còn thiếu nhiều lắm, thím mới bảo nếu thiếu thì có thể tìm con mượn, đừng lo nhà mình không vay được tiền, vì con còn nhờ họ trông nom mà."
"Con còn nghe thím nói nhà ở khu đó mua rồi không hối hận, vì cho thuê không hề rẻ."
"Con nghĩ, nếu như tiền đưa cho chú thím mua nhà, chi bằng chúng ta tự mua nhà đi."
"Như vậy hộ khẩu của em trai cũng có thể về Hải Thành, đặc biệt là con không muốn nhìn thấy Lưu Hàm đắc ý trước mặt con."
"Vậy à." Phùng Quyên hoàn toàn không nghĩ Lưu Văn sẽ gạt mình, trong suy nghĩ của cô chuyện này không cần thiết phải giấu.
"Đúng đó mẹ, đúng, mẹ không phải ở Hải Thành họp mấy ngày sao, mẹ đi nghe ngóng chút đi." Lưu Văn tuy biết Phùng Quyên luôn làm việc ở tỉnh Cương nhưng quen biết không ít người, ở Hải Thành này cũng xem như là đại bản doanh của họ.
Nghe ngóng là điều chắc chắn rồi, dù sao thì cũng là mua nhà, mà còn là một khoản tiền lớn, không nghe ngóng lỡ có chuyện gì thì sao.
"Được, chuyện này mẹ sẽ đi nghe ngóng."
"Vậy chúng ta chuẩn bị dọn nhà thôi."
"Không đúng, mốt mẹ qua dọn dẹp chút." Tuy sạch sẽ thật nhưng cũng phải lau rửa chút đỉnh chứ.
"Mẹ không đi họp sao?" Còn muốn giúp con dọn dẹp vệ sinh? Chẳng lẽ không cần đi họp sao? Lưu Văn rất khó hiểu.
"Đi chứ, nhưng không sao." Với mấy loại hội nghị này, Phùng Quyên biết rõ quy trình, không có việc gì lớn đâu, cũng chỉ là mấy cái chuyện cũ rích đó thôi.
Lưu Văn thấy vẻ mặt của Phùng Quyên thì cũng an tâm, "Vâng ạ."
"Tan học con đến giúp một tay." Dù sao thì đây cũng là nơi mình ở, đương nhiên là phải làm chút gì đó chứ.
"Không cần đâu, một mình mẹ làm được." Phùng Quyên không cho Lưu Văn đến giúp, "Con cứ về nhà thu dọn đồ đạc đi."
"Sau đó con có thời gian thì cứ làm bài tập đi." Phùng Quyên muốn Lưu Văn có thời gian thì nên giải đề nhiều hơn.
Thôi được rồi, các bậc cha mẹ đều là mong con cái như vậy, không thấy Lưu Cường thành tích không ra gì mà lại yêu cầu Lưu Hàm rất cao.
Nếu không phải do Lưu Cường ép cho sắp phát điên thì có lẽ Lưu Hàm cũng không làm ra vẻ đó trước mặt mọi người, nếu còn kéo dài thế thì Lưu Hàm sụp đổ mới lạ.
Phải biết trong đám bạn của Lưu Hàm, những người nghiêm túc học tập thì không nhiều nhưng những người biết kiếm tiền thì không thiếu.
Thôi, toàn là chuyện nhà của Lưu Cường, không liên quan tới mình, hơn nữa mình có nói Lưu Cường không nên gây áp lực cho Lưu Hàm, chắc đều nghĩ mình không muốn Lưu Hàm tốt lên.
Đợi dọn nhà rồi thì cũng không cần quản chuyện của Lưu Hàm nữa, nghĩ thôi cũng thấy nhẹ lòng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận