Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 219: Đệ đệ là đại lão 23 (length: 8034)

Đến Lưu gia, báo một tiếng, phát hiện hôm nay Lưu gia, không khí kia là một cái tốt.
Lưu Cương thấy Lưu Văn, kia là cái vui vẻ a, nhưng là làm cho người sau sợ không nhẹ.
Đây là cái gì tình huống, như thế nào lại cười với nàng, chẳng lẽ hắn trúng giải thưởng lớn? Nhưng mà nghĩ nghĩ cũng không có khả năng, Lưu Cương vận may không có tốt như vậy.
"Đúng rồi, Tiểu Văn, lần này thành tích thi của ngươi thế nào."
"Ngươi biết không, Tiểu Hàm lần này thành tích không tệ, đều trên chín mươi điểm, thứ bốn mươi toàn khối."
Lưu Cương nghĩ nghĩ liền vui vẻ, thật sự là trước giờ không nghĩ tới Lưu Hàm vậy mà lại thi ra thành tích tốt như vậy.
Thật không uổng công hắn đi mua nhiều bài tập cho Lưu Hàm làm, còn có ít nhiều ngày đó hắn nói ngon ngọt, nếu không đứa trẻ này đoán chừng lại muốn các kiểu che đậy, sẽ không đem thực lực của mình cho lộ ra.
Bất quá không sao, hiện tại lộ ra cũng không muộn, "Lần này thi lọt vào top năm mươi."
"Học kỳ sau thi giữa kỳ lọt vào trước bốn mươi, đến thi tốt nghiệp, có thể thi vào trước ba mươi."
"Nếu như lại cố gắng thêm chút, thi được trước hai mươi đều có khả năng."
"Đến lúc đó nếu lại cố gắng chút nữa, vào cấp hai, có lẽ có thể vào lớp chọn."
Lưu Cương cảm thấy chỉ có như vậy, mới có thể gây áp lực cho Lưu Cường Lưu Văn, để bọn họ biết, mặc dù hắn học hành không ra sao, nhưng hắn sinh ra một cô con gái siêu thông minh.
Cái gì? Lưu Hàm thành tích lại ngầu vậy? Lưu Văn cảm thấy chóng mặt, rõ ràng Lưu Hàm là học sinh cá biệt a, chẳng lẽ là do cô nàng bướm này tác động đến, nên thông qua các kiểu luyện đề, rồi thi ra thành tích tốt?
Mặc dù luôn cảm thấy suy đoán này có vẻ không đáng tin, nhưng cũng không phải không thể.
"Chúc mừng." Nhìn dáng vẻ đắc ý của Lưu Cương, Lưu Văn phát hiện biểu tình Lưu Hàm rất không ổn, có vẻ chột dạ.
Thi được thành tích tốt như vậy, sao Lưu Hàm lại chột dạ, nàng là một người rất kiêu ngạo, một khi thành tích thi rất tốt, hận không thể làm cho mọi người xung quanh đều biết.
Sao lần này cảm giác nàng lại chột dạ, chột dạ? Chẳng lẽ thành tích này căn bản không phải Lưu Hàm thi, mà là nàng dùng thủ đoạn nào đó, có được thành tích tốt như vậy.
Nếu thật như vậy, Lưu Văn thật là bội phục nàng, thi cử này mà cũng động đầu óc, vấn đề là hiện tại thông qua gian lận, có được thành tích tốt như vậy, thì có thể nói lên điều gì?
Ngược lại che giấu một số vấn đề tồn tại, vốn dĩ đáng lẽ nàng nên hoàn thành nhiệm vụ Lưu Cương đưa ra, không muốn ai ép buộc, nhưng không ngờ Lưu Cương lại đưa ra yêu cầu cao hơn.
Top ba mươi hoặc trước hai mươi à, thật không phải chuyện nhỏ, nhất là đến kỳ thi tốt nghiệp, khi đó thật sự nghiêm khắc hơn nhiều, muốn gian lận, thật sự khó.
Quả đúng là có nhân mới có quả, Lưu Văn thật chờ mong cái ngày bong bóng xì hơi, Lưu Cương hẳn sẽ làm nàng biết hoa vì sao lại đỏ như vậy, cũng không biết có kịp không, thật quá tò mò đợi.
Lưu Cương hỏi han thành tích Lưu Văn, cũng có chút giật mình, "Vậy mà đã vào top tám mươi rồi."
Lưu Văn khiêm tốn nói, "May mắn thôi."
"Nền tảng của ta không tốt lắm." Biết Lưu Cương muốn nghe nàng nói gì, đương nhiên phải thỏa mãn ý muốn của hắn.
"Thành tích này của Tiểu Hàm, chắc chắn vào được lớp chọn." Người nâng kiệu, người người đều nâng, Lưu Văn liền đem Lưu Hàm nâng cao tận trời.
Lưu Cương luôn luôn nghĩ tới chuyện Lưu Hàm vào được lớp chọn, "Đúng, ta đối với Tiểu Hàm yêu cầu chính là như vậy."
"Ta và mẹ nó là kẻ không có văn hóa phải chịu khổ." Lưu Cương hối hận, nếu lúc trước hắn cố gắng hơn chút, đi thi được chứng chỉ, dù bây giờ công ty làm ăn không tốt, cũng không cần lo lắng, ra ngoài đều không lo không tìm được việc làm.
"Đúng, nhân lúc còn trẻ, nên học nhiều." Lưu Cương lên giọng, "Ta đều nói với Tiểu Hàm, mặc kệ tình hình trong nhà thế nào, tóm lại nó phải cố gắng học, vào được lớp chọn, cố gắng vào được trường cấp ba tốt, sau đó thi đậu đại học S."
Lưu Cương càng nói càng hăng, đứng ngay cửa ra vào, nói quy hoạch của mình với Lưu Hàm, hoàn toàn không để ý biểu tình của Lưu Hàm ngày càng cứng đờ.
Tầm này thời gian, mọi người cũng nhận được phiếu điểm, nghe Lưu Cương nói quy hoạch cho Lưu Hàm, nghe thôi cũng biết thành tích không tệ, nếu không sẽ không quy hoạch như vậy.
Những người sống ở gần đây, ít nhiều sẽ biết chút chuyện trong nhà của nhau, ví dụ như ai cũng biết Lưu Hàm học không tốt, sao lại nhắc tới việc vào lớp chọn.
Mọi người đương nhiên tò mò hỏi thành tích của Lưu Hàm, Lưu Cương đương nhiên muốn khoe một chút, lớn tiếng nói ra thành tích Lưu Hàm, còn nói cả thứ hạng toàn khối.
Điều này làm cho những người hàng xóm xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người, "Thành tích tốt vậy a."
"Đúng thế, tiến bộ lớn ghê." Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lưu Hàm.
Tiếp theo liền hỏi nàng sao lại tiến bộ nhiều vậy, Lưu Cương giành trước trả lời, "Ta mua cho nó rất nhiều sách bài tập, bình thường toàn ở nhà làm bài thôi."
"Làm nhiều bài tập, thi cử đương nhiên không phải lo."
Lưu Cương nói rành mạch kinh nghiệm của hắn, hàng xóm xung quanh đều rất tán thành, "Đúng đúng đúng, có thời gian ra ngoài chơi, thà làm bài còn hơn."
Lưu Hàm xem Lưu Cương không ngừng giới thiệu kinh nghiệm, hít một hơi, nàng đã có thể đoán được nàng sẽ trở thành kẻ thù chung của đám bạn nhỏ xung quanh.
Ai muốn làm bài, chứ có phải là tên điên như Lưu Văn đâu, haizz, nếu lỡ bị vạch trần thành tích của nàng không tốt như vậy, Lưu Cương sẽ không tha cho nàng, bọn bạn nhỏ cũng sẽ cười nhạo nàng, mỉa mai nàng.
Lưu Hàm có một cảm giác, đó là lần này nàng đã làm chuyện quá lớn, có thể khó có thể kết thúc.
Phải làm sao đây, Lưu Hàm cảm giác lần này là không thể nào kết thúc, nhận tội? Thôi đi, không thể nhận tội, sắp đến tết rồi, nếu nhận tội thì đến lúc đó không chỉ có những ngày tháng khó chịu, tiền mừng tuổi cũng chẳng được bao nhiêu.
Vì ví tiền đã thấy đáy, thôi vậy, hơn nữa nghỉ đông không phải có thể làm bài sao?
Nghỉ tại nhà phải cố gắng học, làm bài, từ từ từng bước nâng cao thành tích.
Cho dù sau này vạch trần thành tích của nàng không tốt như vậy, nhưng ít nhất cũng sẽ không quá tệ.
Haizz, Lưu Hàm cảm thấy sao cuộc đời lại gian nan như vậy, sao nàng vẫn là một học sinh, nếu như nàng không phải học sinh thì tốt biết bao.
Lưu Văn thấy thời gian không còn sớm, đương nhiên phải rút lui, dù sao thì cũng đã tuyên truyền xong rồi, cũng đã biết Lưu Hàm thành tích rất tốt, như vậy là đã đủ.
Lưu Văn cá cược Lưu Hàm căn bản không có dũng khí nói ra sự thật, vì duy trì lời nói dối, Lưu Hàm phải tốn nhiều thời gian và tinh lực hơn để duy trì lời nói dối đó.
Thật là đủ thảm, Lưu Văn cảm thán một câu, sau đó đeo hai cái cặp sách, tay kéo vali, theo dòng người vào nhà ga.
Tuy đã có người ra ngoài làm việc, nhưng vẫn không thể so với cảnh xuân vận ở đời sau, bây giờ đa phần là sinh viên về nhà ăn tết.
Dù là như vậy, khi Lưu Văn tìm được cửa soát vé, cũng đã mệt lả, tìm một chỗ tương đối trống trải, sau đó ngồi lên cái rương, chờ bắt đầu soát vé.
Nhìn nhà ga nhộn nhịp, Lưu Văn nghĩ, không biết giờ phút này người nhà ở tỉnh Cương, tâm tình của bọn họ thế nào.
Cũng không biết nàng không ở nhà, Phùng Quyên bọn họ có đi đặt mua đồ tết chưa.
Nếu bọn họ không mua thì Lưu Văn cảm thấy áp lực rất lớn, lại phải bán đồ lại phải mua đồ tết.
( hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận