Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 513: Độc thân nhà nữ nhi 68 (length: 8481)

Đổng Tư Dao căn bản liền không biết, cũng bởi vì chuyện căn nhà nhỏ này, người nhà họ Lưu lại có những ý tưởng khác nhau.
Ăn cơm trưa xong, liền cùng Lưu Văn cùng nhau đi tìm Lưu Đống đòi tiền.
Lưu Đống đương nhiên cũng đã nhận được tin tức, biết Đổng Tư Dao lại mua thêm một căn nhà, mặc dù là tài sản riêng, nhưng cũng là nhà cửa.
Đặc biệt là vị trí căn nhà kia, là khu nhà ở Khương Địch nhắm cho Lưu Bân.
Mặc dù Lưu Hạo không nói gì về phản ứng của Khương Địch qua điện thoại, nhưng nghĩ thôi cũng biết, người chị dâu này nhất định là rất không vui.
Chỉ vì chuyện nhà mà bị hủy bỏ, Khương Địch không vui, Lưu Hạo cũng đủ thứ không vui, trong lòng Lưu Đống kỳ thật cũng thấy chua xót.
Mấy hôm trước Đổng Tư Dao mới mua căn nhà hai tầng lầu, hôm nay lại mua một căn, cho dù là đứng tên Đổng Bằng Nghĩa, nhưng ai chẳng biết tình hình nhà họ Đổng.
Nếu điều kiện nhà họ Đổng tốt hơn một chút, Đổng Tư Dao cũng đã không phải tốt nghiệp cấp ba rồi bỏ học, khi trước đến nhà họ Lưu, cho dù là lấy chồng cao, cũng chẳng có của hồi môn gì.
Nếu không có Đổng Tư Dao giúp đỡ một chút, đừng nói Đổng Thư Hàng cùng Đổng Tư Kỳ có thể học đại học, e rằng ngày tháng đều phải chật vật sống qua.
Lưu Đống khẽ thở dài, "Vẫn là để lại một tay với nhà họ Lưu."
"Cớ sao thanh danh nhà họ Lưu lại thối hoắc." Lưu Đống trước kia cảm thấy Đổng Tư Dao chỉ là người biết chút làm ăn, căn bản không đáng để ý.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy sâu sắc người này rất tâm cơ, vậy mà cả bọn họ cũng bị hố.
Lưu Đống mặc dù có rất nhiều ý kiến với Đổng Tư Dao, nhưng không có cách nào, có vay có trả mà.
Lưu Đống nhận điện thoại từ phòng gác, nói có người tìm hắn, biết Đổng Tư Dao tới, đã sớm chuẩn bị sẵn tiền đi ra ngoài tìm Đổng Tư Dao.
Một tay giao tiền, một tay giao giấy nợ, có thể nói hai bên rất nhanh đã hoàn thành việc này.
Đổng Tư Dao cũng chẳng có gì muốn nói với Lưu Đống, giấy nợ đã trả, tiền cũng đã nhận, đương nhiên là lập tức quay người rời đi.
Lưu Đống vốn định hỏi một chút chuyện nhà cửa, nhưng nghĩ lại thôi, không thể mở miệng.
Hắn mở miệng hỏi như thế nào được, dù sao cũng là việc nhà của nhà họ Đổng, có hay không mua nhà, dùng tiền của ai, đều đã không còn quan hệ một xu với nhà họ Lưu.
Hơn nữa hắn cũng lo, với cái miệng của Đổng Tư Dao, chẳng chừng lại bị mỉa mai một trận, nói bọn họ còn đang dòm ngó tiền của con dâu trước không buông.
Chuyện này truyền ra, Lưu Đống chẳng dám nghĩ người xung quanh sẽ nghĩ thế nào về nhà họ Lưu.
Lưu Đống nhìn theo mẹ con Đổng Tư Dao rời đi, mới một mặt trầm tư trở về văn phòng.
Lưu Đống đi được nửa đường, bị Triệu Mẫn gọi lại, "Anh hỏi cô ta chuyện mua nhà mới chưa?"
Triệu Mẫn từ nhỏ đã sống khá tốt, rốt cuộc bố mẹ công tác, không nói là có nhiều tiền, tối thiểu cũng không lo lắng về vật chất, cơ bản là bạn bè có gì, cô đều có, đồ vật bạn bè không có, cô cũng có.
Nhưng bây giờ cô mới biết, cái gọi là sống khá tốt của mình, so với rất nhiều người, kém không phải dạng bình thường, cảm thấy hiện tại căn bản không thể so sánh được với Đổng Tư Dao.
Biết Triệu Mẫn rất muốn biết chút ít, Lưu Đống lắc đầu, "Anh không hỏi."
Cái gì? Vậy mà không hỏi? Điều này sao không khiến Triệu Mẫn nổi giận, chẳng phải chỉ là động miệng một chút, tên ngốc này vậy mà không biết hỏi, thật là quá đáng.
"Anh hỏi làm sao?"
"Anh lấy lập trường gì để hỏi?"
"Lấy danh nghĩa em chồng trước để hỏi à?"
"Thật ra đừng nói anh, ngay cả anh hai, anh ấy cũng không có tư cách hỏi."
"Không muốn cuối cùng, chẳng hỏi được gì mà còn bị cô ta mỉa mai một trận."
"Hơn nữa, cô ta có nhà hay không, đều đã không còn bất cứ quan hệ gì với chúng ta."
Lưu Đống không muốn tiếp tục thảo luận những chuyện liên quan đến Đổng Tư Dao, loại chuyện này cách tốt nhất chính là không để ý, bằng không sẽ chỉ thêm khó chịu, cứ mãi nhớ chuyện này.
"Sau này chúng ta sẽ có càng nhiều nhà, ngày tháng của chúng ta không thể kém cô ta được."
Triệu Mẫn nghĩ cũng đúng, chẳng qua chỉ là một căn nhà nhỏ, có cần gì phải cứ mãi dòm ngó không buông như vậy chứ?
"Đúng, đừng nhìn bây giờ thu nhập của cô ta nhiều, có thể thì sao chứ, chờ sau này già rồi, không có khả năng làm ăn, cô ta sẽ không còn thu nhập."
"Hơn nữa, về sau người làm ăn sẽ nhiều lên, chưa chắc cô ta đã kiếm tiền được như vậy."
"Nhưng chúng ta thì khác, chúng ta vẫn có cơ hội thăng chức, đến lúc đó thu nhập của chúng ta sẽ tăng lên."
Triệu Mẫn càng nghĩ càng thấy, bọn họ về sau nhất định sẽ hơn Đổng Tư Dao, sống tốt hơn cô ta.
Thấy Triệu Mẫn tâm tình khá lên, Lưu Đống thở phào nhẹ nhõm, may mà vợ mình còn dễ dỗ, bằng không thật không biết phải làm sao.
Trở lại chỗ ngồi, Lưu Đống nhìn những văn kiện cần xử lý trên bàn, trong lòng khẽ thở dài.
Đúng là nghe thì không tệ, bọn họ có tiền đồ, nhưng nghĩ đến chuyện thăng chức dễ dàng sao?
Mỗi ngày đều phải tăng ca thêm giờ, sau đó còn phải gặp được một cấp trên tốt, còn phải gặp cơ hội tốt mới thành.
Lưu Đống lại lần nữa thở dài, "Thôi, đừng nghĩ nữa."
Mặc dù hắn ghen tị Đổng Tư Dao có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng nếu bảo hắn đi làm ăn, hắn cũng không kéo được cái mặt này xuống.
Thôi thì nghiêm túc cố gắng công tác, tranh thủ có thể thăng chức, như vậy mới có thể cố gắng giành được nhà lớn.
Đổng Tư Dao đến nhà máy cơ khí, còn cách cổng ra vào một đoạn, người gác cổng đã chú ý tới, vội vàng cầm điện thoại lên gọi đi ra ngoài.
Lưu Văn đều nhận thấy người gác cổng thấy hai mẹ con nàng xong thì sắc mặt đại biến, "Mẹ, con cảm thấy chắc bây giờ bọn họ rất ghét nhìn thấy chúng ta."
Đổng Tư Dao ừ một tiếng, "Không sao, chờ chúng ta lấy được tiền rồi, sẽ không tới nhà máy cơ khí nữa."
Lưu Văn nghĩ một lát, "Cũng phải." Mặc dù Lưu Dược còn đang công tác tại nhà máy cơ khí, nhưng nghĩ cũng biết, là tuyệt đối sẽ không quan tâm sống chết của nàng, cơ bản bọn họ không có lui tới gì.
Đổng Tư Dao dẫn Lưu Văn đi tới chỗ phòng gác, "Xin lỗi, có thể giúp tôi gọi Lưu Hạo, Khương Địch, Lưu Lỵ và Vương Đào không?"
Người gác cổng vừa nhấc điện thoại, bên kia còn chưa bắt máy, xử lý sao đây, mấy người nhìn nhau xong, cảm thấy thôi thì cứ cho Đổng Tư Dao vào.
"Cô vào trong tìm họ đi."
Có thể trực tiếp đi vào? Đổng Tư Dao biết mấy người này cũng lo không cho bọn họ vào, lại gây ra chuyện gì.
"Đi vào?" Đổng Tư Dao cười cười, "Chúng tôi không vào đâu, dù sao chúng tôi không phải nhân viên của nhà máy cơ khí, cũng không có chuyện công phải vào nhà máy cơ khí."
"Phiền anh giúp tôi gọi họ một tiếng, bảo là chúng tôi đang đợi họ ở cổng."
"Không sao, nếu họ bận thì chúng tôi có thể đợi đến tan ca."
"Dù sao các anh cũng không dễ dàng gì." Đổng Tư Dao bày tỏ, nàng hiểu được những người này, cho nên tuyệt đối sẽ không làm khó họ.
Đổng Tư Dao tự nhận là thật sự cân nhắc cho những người gác cổng này, nhưng mấy người gác cổng đều muốn khóc.
"Thật, không sao đâu, cô vào đi, Lưu Hạo bọn họ đã dặn chúng tôi rồi."
Lần trước hai mẹ con này vừa đứng ở cổng nhà máy một lát, đã gây ra chuyện lớn như vậy, cục trưởng trước có thể có ý kiến và bất mãn rất lớn với nhà máy cơ khí.
Đặc biệt là hiện tại xưởng trưởng thì luôn bất an, chỉ lo lãnh đạo để mắt tới chỗ sai sót, nên gần đây các thói quen ở trong nhà máy đã thay đổi rất nhiều.
Mọi người trước không dám bàn nhiều về chuyện chia nhà, hiện tại đã có sự thay đổi rất lớn.
Ví dụ như trước kia lãnh đạo tham gia chia nhà, những căn nhà cũ thì không chịu trả ra, nhưng lần này thì đều đang tích cực đưa những căn nhà đã lấy thêm ra.
Mặc dù không biết những căn nhà này sẽ đến lượt ai, nhưng ít nhất khiến những người đủ điều kiện nhận nhà, dù là chưa được đến lượt, đều rất vui.
Cấp trên có rất nhiều bất mãn với Đổng Tư Dao, nhưng người ở dưới lại có hảo cảm với cô, rốt cuộc nếu không phải là cô thì có lẽ họ không có cơ hội được chia nhà.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận