Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 524: Độc thân nhà nữ nhi 79 (length: 8029)

Thường Quốc Khánh là đồ đệ của Đổng Bằng Nghĩa, hiện tại cũng là hắn lãnh đạo.
Đối với người sư phụ này, hắn là từ đáy lòng xem thường, đều là lão nhân trong nhà máy, trình độ kỹ thuật cũng giỏi, nhưng có thể làm gì.
Đều là người sắp về hưu, vậy mà còn không được lên một vị trí lãnh đạo nhỏ nào, cho thấy hắn vô năng như thế nào.
Bất quá Thường Quốc Khánh mừng là, lão nhân thật sự giúp hắn không ít việc, bình thường máy móc xảy ra vấn đề, có người sẽ chủ động đi sửa, cho nên lãnh đạo đối với hắn kia là một sự hài lòng.
Thường Quốc Khánh nhận được tin tức, qua khoảng một năm nữa, trên kia sẽ có một vị trí bỏ trống, hắn biểu hiện tốt, liền có thể tranh thủ vị trí này.
Lần này bình gas, hắn vốn nghĩ sẽ cho Đổng Bằng Nghĩa, rốt cuộc việc gia công của nhà máy không có phần của ông, còn có lần trước đã hứa sẽ cho ông cái chỉ tiêu bình gas.
Có điều không ngờ lại còn sẽ xảy ra chút vấn đề, hắn nghe được một lãnh đạo có khả năng đề bạt hắn, trong nhà có người thân cần bình gas, nhưng lãnh đạo biết quá muộn, cho dù là muốn tìm quan hệ, thì đều đã phân hết rồi.
Thường Quốc Khánh nghe xong đây là cơ hội, cho nên thương lượng với nhà nhạc gia, liền đem cái bình gas mới chia cho cậu em vợ đưa cho đối phương, kết quả vợ cậu em vợ biết được, không vui, các loại làm ầm ĩ.
Không có cách nào, Thường Quốc Khánh cũng chỉ có thể làm theo Đổng Bằng Nghĩa cấp dưới, đối với sư phụ đến cửa đối chất, hắn hời hợt không để ý, lại lần nữa bảo đảm lần sau có chỉ tiêu sẽ cấp cho ông.
Kết quả lại lần nữa thành công dỗ Đổng Bằng Nghĩa về, hắn thật là rất hài lòng, cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Kết quả không ngờ, lần này Đổng Bằng Nghĩa không giống mọi khi, trực tiếp tìm người đổi vị trí.
Thường Quốc Khánh biết chuyện thì đều đã tan tầm, hơn nữa càng khiến hắn sợ là, Đổng Bằng Nghĩa đều đã ký xong thủ tục, trực tiếp đi đến vị trí mới làm việc.
Thường Quốc Khánh biết cách tốt nhất là, hắn cúi đầu nhận thua, có thể là, đem bình gas đưa cho ông, nhưng hắn không thể làm vậy.
Nếu như thật làm vậy, nhà vợ là không đồng ý, sau đó nhỡ đâu để lộ sự thật, thì hắn còn làm ăn gì được nữa.
Thường Quốc Khánh ngồi trong nhà rất lâu, cũng không nghĩ ra nên làm gì.
Thật ra hắn cũng biết, cách giải quyết tốt nhất là, hắn đi ra ngoài mua một cái chỉ tiêu, chỉ cần có cái này, liền có thể giải quyết hết mọi chuyện.
Ý tưởng là không tệ, hắn cũng nghe được, có người muốn bán ra chỉ tiêu, vội vàng đến nghe thử, vừa nhắc tới giá mà đối phương đưa ra, Thường Quốc Khánh là kinh ngạc đến ngây người.
Hắn biết muốn có được chỉ tiêu này, nếu như không có ai quen thì, cũng chỉ có thể đưa tiền, kết quả không ngờ lại đắt đến như vậy.
Thường Quốc Khánh cũng có chút tiền riêng, nhưng là chuyện này, hắn không thể đem tiền riêng lấy ra, không thì vợ hắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thường Quốc Khánh suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn là đi tìm Đổng Bằng Nghĩa khóc lóc kể lể một hai, nói rằng bản thân cũng không dễ dàng.
Hắn hiểu Đổng Bằng Nghĩa, thật sự rất dễ mềm lòng, chỉ cần hắn có thể hành động thích đáng là được.
Thường Quốc Khánh ở nhà chuẩn bị cảm xúc rất lâu, liền chuẩn bị đi tìm Đổng Bằng Nghĩa.
Kết quả không ngờ hắn đến nhà Đổng gia rồi, không kể hắn gõ cửa như thế nào, thì cũng không có ai mở cửa.
Điều này khiến Thường Quốc Khánh tức muốn chết, cảm thấy đây là Đổng gia cố ý gây khó dễ cho hắn.
Thường Quốc Khánh lại tức giận, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, tối thiểu cũng phải qua được cửa ải này đã.
Thật ra thì hắn oan cho Đổng Bằng Nghĩa rồi, họ thật sự đã ra ngoài.
Đổng Tư Dao cảm thấy không chừng Thường Quốc Khánh biết chuyện này xong sẽ hối hận, sẽ khóc đến cửa cầu Đổng Bằng Nghĩa đừng giận, đừng đổi vị trí, nói hắn sẽ tìm cách giải quyết vấn đề, cho nên biện pháp tốt nhất là triệt để cách ly bọn họ.
Đổng Tư Dao liền không tin, không cho bọn họ gặp mặt, thì còn có thể làm ra chuyện gì.
"Sau này ba thượng ca ngày cũng tốt, về nhà có thể ăn cơm tối." Lưu Linh biết muốn để Đổng Bằng Nghĩa không bị Thường Quốc Khánh lừa gạt, thì phải cho ông biết, trong nhà rất cần ông.
"Buổi sáng không có nhiều khách, ta có thể chuẩn bị đồ ăn trưa, đến lúc đó tùy ý làm chút, còn buổi tối thì không được."
Người bán hàng đều biết, buổi sáng và buổi tối làm ăn tốt nhất, đặc biệt là buổi tối, rất nhiều người trẻ tan ca, họ đi chợ mua đồ ăn, thấy đồ tốt sẽ mua.
Cũng như vậy, các nàng mở tiệm sau, con cái đều là giữa trưa và buổi tối tan học, lúc đó sẽ nhộn nhịp nhất, bỏ lỡ một đơn hàng, Lưu Linh nghĩ một chút đã không nỡ rồi.
"Còn có ba, buổi tối lúc đông người, đặc biệt là chỗ mẹ kia, chắc chắn sẽ rất đông người."
"Đông người thì dễ mất đồ." Làm ăn nhiều năm như vậy, Đổng Tư Dao biết một đạo lý, đó là không nên nhìn đối phương ăn mặc tử tế, thì chắc chắn là người tốt, không chừng lại là kẻ trộm đồ.
Cho dù là trẻ con, cũng có tay ba, Đổng Tư Dao xưa nay sẽ không vì đối phương là trẻ nhỏ mà thấy là người tốt.
Giấy bút những thứ này, tuy giá không đắt, nhưng mà mất nhiều, thiệt hại tiền cũng sẽ nhiều, đặc biệt là đồ này vốn dĩ không kiếm được nhiều.
Đổng Tư Dao hy vọng Đổng Bằng Nghĩa khi đó có thể giúp Lưu Linh cùng nhau để mắt tới, dù sao đồ này cũng không cần dùng tài ăn nói để chào hàng gì.
Lưu Linh nghĩ lại đúng là như vậy, nàng bán hàng mấy ngày, đúng là đã thấy rất nhiều người, thừa dịp người không chú ý đưa tay ra, cũng không ít, mỗi lần đều phải khiến Lưu Linh giữ vững tinh thần.
Một khi mở tiệm, chi phí cũng lớn hơn, cho nên muốn càng chú ý hơn, nếu không mỗi ngày mất một hai đồng, thì đúng là lãi ròng mất rồi.
Đổng Bằng Nghĩa biết làm ăn không dễ, nhưng là không nghĩ tới lại khó đến vậy, đều ngây ra.
"Còn có người trộm đồ?" Bây giờ cuộc sống so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, tại sao còn có người đi trộm đồ.
"Lúc nào cũng vậy, đều có người tốt, đều có người xấu." Lưu Linh liếc mắt nhìn Đổng Bằng Nghĩa một cái.
"Nói tóm lại, ba lên ca ngày cũng tốt, có thể về nhà sớm giúp đỡ."
"Lão Đổng, ông trước kia vì nhà máy đã đủ cố gắng rồi, vậy mà ông lên chức được không?"
"Ông dạy ra một đám đồ đệ đều sống tốt hơn ông, đừng thấy ngoài miệng bọn chúng gọi ông là sư phụ, chứ có được mấy người coi ông ra gì?"
Lưu Linh nghĩ đến đám đồ đệ đó, lúc trước thì muốn học hỏi, sư phụ dài sư phụ ngắn, đợi học thành rồi thì lập tức trở mặt, Lưu Linh đã sớm rất bất mãn với những người đó.
"Còn có tiền của chúng ta đều mua nhà, tiền trang trí cũng mượn của Dao Dao, chúng ta phải trả tiền cho con bé."
Mặc dù Đổng Tư Dao nói coi như là hiếu kính, nhưng Lưu Linh vẫn quyết định phải trả lại số tiền này.
"Còn có Tiểu Hàng bọn chúng hai năm nữa tốt nghiệp, kết hôn gì cũng cần tiền, đến lúc đó ông cũng không thể tay trắng, nói là ông không có tiền, xong liền cho qua."
Đổng Bằng Nghĩa nghĩ đến một số hành vi của đồ đệ, bất đắc dĩ thở dài, "Ta biết, bà yên tâm đi, ta sẽ không quay về đâu."
"Ta cũng đã lớn tuổi cả rồi, ta cũng muốn nghỉ ngơi." Đổng Bằng Nghĩa lại lần nữa bảo đảm nhất định không được mềm lòng.
"Ta sẽ cố gắng kiếm tiền." Con gái đã bị nhà chồng xem thường, hai đứa con sau cũng không thể phạm sai lầm như vậy.
Đừng nói đồng nghiệp và đồ đệ của họ, ngay cả người thân ruột thịt, biết hai vợ chồng họ không có tiền, nhìn thấy bọn họ cũng coi như không thấy.
Đổng Bằng Nghĩa thở dài sâu sắc, "Vẫn là phải kiếm tiền mới được, nếu không thì đừng nói là đồ đệ, ngay cả thân thích cũng thế thôi."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận