Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối

Mau Xuyên Chi Nằm Thắng Nữ Phối - Chương 269: Đệ đệ là đại lão 73 (length: 8115)

Lưu Văn biết mấy người Lưu Cương sau khi biết tình hình thực tế, nhất định sẽ trở mặt, nhưng là cho đến bây giờ không nghĩ tới bọn họ, vậy mà đều không quản hiện tại mình đang ở hoàn cảnh nào, liền như vậy làm ầm lên.
Lúc trước Lưu Hàm được phong quang, cũng là từ tay Đới Hãn kiếm được chút tiền, còn có một ít đồ trang sức, túi xách hàng hiệu gì đó, mà Vệ Lan biết được, liền cướp đoạt dùng.
Mấy người Vệ Lan không ít lần đi theo sau lưng Lưu Hàm, đi nhà hàng ăn uống, cùng Lưu Hàm bọn họ ra ngoài chơi, có thể nói chiếm không ít chỗ tốt.
Kết quả hiện tại Lưu Hàm gặp chuyện, yêu cầu nàng móc tiền bồi thường, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, Lưu Văn thật không biết nên nói thế nào.
Ngẩng đầu nhìn Lưu Hàm một chút, phát hiện biểu tình của nàng đã bắt đầu vặn vẹo, tay cũng nắm chặt.
"Bọn họ quá đáng thật đấy." Lưu Bân đối Lưu Hàm không có bất kỳ hảo cảm nào, nhưng hiện tại hành vi của Lưu Cương bọn họ, Lưu Bân nhíu mày, rất không vui nói.
"Ích kỷ là bản tính của bọn họ." Lưu Văn thấp giọng nói, có thể làm sao xử lý, tóm lại là việc riêng của Lưu Cương bọn họ, "Chúng ta không nên nhúng tay."
"Ta biết ta biết." Lưu Bân biết chuyện này một khi bọn họ nhúng tay vào, có khi lại thành chuyện của bọn họ, tuyệt đối không thể nửa đường bỏ mặc.
Lòng Lưu Hàm lạnh lẽo, nàng biết nàng ích kỷ, nhưng với Lưu Cương bọn họ, nàng tự nhận đã đối xử rất tốt.
Kết quả hiện tại gặp chuyện, nàng cần bồi thường tiền, vậy mà liền thốt ra một câu như vậy.
Lưu Hàm hít sâu một hơi, "Được, các người không có tiền thì không có tiền."
Liếc mắt nhìn Lưu Lực vẫn còn đang các loại nhảy nhót, làm vợ chồng Lưu Cương không muốn lấy tiền ra, nhắm mắt lại, nàng có tiền sau, thường sẽ cho tiền tiêu vặt, hắn muốn mua gì, liền sẽ mua cho hắn.
Kết quả hiện tại lại đối xử với nàng như vậy, Lưu Hàm chỉ muốn nói, đây là một con bạch nhãn lang.
Đã thằng nhóc này không chịu học hành cho giỏi, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng bên ngoài, nàng còn không tin, thằng nhóc này có thể thay đổi được hay không?
Với loại người có lợi ích cũng chỉ nghĩ đến mình này, nàng không tin sau này có thể đối tốt với vợ chồng Lưu Cương.
Thôi, Lưu Hàm biết mặc kệ hiện tại nàng nói gì, vợ chồng Lưu Cương sẽ chỉ trách nàng không tốt, nhất quyết kéo cả em trai xuống nước.
Lưu Hàm hung tợn liếc nhìn vợ chồng Lưu Cương, tóm lại, nàng không quản nhiều như vậy, nàng không tin không thấy kết cục thảm hại của Lưu Cương bọn họ.
"Ta sẽ tự mình giải quyết, không phải chỉ đi nhận giáo dục thôi sao."
"Ta không tin, ta có thể bị phán mấy tháng." Sau đó, Lưu Hàm tìm người hỏi thăm, như tình huống của nàng, nếu không bồi thường tiền, có thể bị phán mấy năm.
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Lưu Hàm thở phào nhẹ nhõm, không phải là nghỉ ngơi một hai năm, nàng cũng không phải không chịu được.
Lưu Hàm nổi giận đùng đùng nói, Nhạc Hồng thấy tôn nữ kiên quyết như vậy, trong lòng rất là không nỡ, rất muốn xông ra nói, đừng có ngốc như vậy, mọi chuyện có thể thương lượng, đáng tiếc bị Lưu Đức Phúc giữ chặt.
Lưu Đức Phúc biết vợ chồng Lưu Cương kỳ vọng vào Lưu Hàm như thế nào, ông nghĩ rằng, đôi vợ chồng tham tiền này, sẽ không trơ mắt nhìn Lưu Hàm đi ngồi tù.
Lưu Đức Phúc cảm thấy đây là cả nhà Lưu Cương, đã sớm bàn bạc xong mánh khóe ở nhà, chỉ là muốn bắt vợ chồng già bọn họ móc tiền.
Tuy việc Lưu Văn cùng các em bất ngờ đến nhà, là việc mọi người không dự tính tới, nhưng cũng làm mọi người thấy Lưu Hàm rất đáng thương, ngược lại có lợi cho kế hoạch của Lưu Cương bọn họ tiến hành.
"Lưu Cương có tiền trong tay, đều không chịu móc ra, chúng ta móc cái gì." Lưu Đức Phúc thấp giọng nói bên tai Nhạc Hồng.
"Bà quên vợ chồng Lưu Cương còn trông chờ cô con gái này gả cho người có tiền, để họ có thể sống ngày tốt sao." Lưu Đức Phúc đang khuyên Nhạc Hồng, kỳ thực cũng đang khuyên chính mình.
"Nếu như bà cứ nhất quyết móc tiền ra, thì bà cứ cút đến đó mà ở, cùng bọn họ sống chung." Lưu Đức Phúc tàn nhẫn hạ quyết tâm.
"Sau này bà cứ ở với vợ chồng lão nhị, ta sẽ ở với lão đại." Lưu Đức Phúc rất dứt khoát, trực tiếp sắp xếp.
Nhạc Hồng nghe xong thì hoảng, "Sao có thể được." Tuy rằng bà bất công với Lưu Cương, nhưng lại không ngốc, có tiền trong tay, vợ chồng Lưu Cương sẽ đối tốt với bà, một khi không có tiền, đều sẽ không để ý tới bà.
Mà lúc này bà có thể dựa vào cũng chỉ có vợ chồng Lưu Cương, "Ta, sẽ không đưa tiền này."
Lưu Đức Phúc lúc này mới hài lòng gật đầu, "Đúng thế, bà nghĩ xem khi Lưu Hàm có tiền, một nhà lão nhị có hưởng thụ không ít lợi lộc sao."
"Bọn họ đi ăn đại tiệc, đi nhiều nơi du lịch, mặc quần áo gì đó, rõ ràng là một đẳng cấp khác."
"Nhưng Lưu Hàm mua gì cho bà, cũng chỉ mấy lần, tới thăm chúng ta, cũng đều tay không, nhưng mà bà nhìn xem mấy chị em Lưu Văn đi."
"Nếu không có việc gì, mỗi tuần đều tới thăm chúng ta, đều mang theo hoa quả gì đó."
"Bà cũng đừng suốt ngày nói hai đứa con này đối với bà không tốt, ít nhất chúng không bao giờ đến tay không, cứ như bà, đến thăm chúng ta còn chưa bao giờ dẫn theo bọn chúng."
Lưu Đức Phúc thường nghe Nhạc Hồng than phiền, chị em Lưu Văn keo kiệt như thế nào, đến thăm ông bà, đều mang mấy thứ hoa quả không đáng tiền.
Nhưng nếu so với Lưu Cương bọn họ, thì Lưu Văn bọn họ hiếu thuận hơn nhiều.
Nhạc Hồng im lặng nghe Lưu Đức Phúc dạy bảo, không hề chú ý tới, xung quanh im ắng, mọi người đều không lên tiếng, chỉ chờ nghe Lưu Đức Phúc dạy dỗ Nhạc Hồng như thế nào.
Trong lòng Lưu Cương lạnh toát, vốn nghĩ bọn họ diễn kịch vất vả như vậy, mặc dù vì chị em Lưu Văn đột ngột xuất hiện, phá hỏng kịch bản ban đầu của bọn họ.
Nhưng không sao, Lưu Văn thật quá nhiệt tình rồi, diễn đạt tốt như vậy, làm kịch bản của bọn họ lại càng thêm chân thực.
Trong mắt hắn, Lưu Đức Phúc không dễ mềm lòng, điều đó không sao, chỉ cần Nhạc Hồng mềm lòng, bọn họ sẽ có cơ hội ra tay.
Nhưng kết quả không ngờ tới, bọn họ vậy mà, vẫn không mềm lòng, ý tứ bóng gió của ông già, chính là bọn họ đang diễn kịch.
Sắc mặt Lưu Cương trắng bệch, "Ba, ba không muốn bỏ tiền thì thôi, con cũng không trách ba, ai bảo Tiểu Hàm lần này làm hơi quá."
"Nhưng ba không thể nói chúng con đang diễn kịch, sao, trong mắt ba, con chỉ là một người bất tài, chỉ biết lừa gạt tiền." Lưu Cương đau lòng nhìn Lưu Đức Phúc.
Bộ dáng như thể, nếu ông nói lời quá đáng, hắn sẽ khóc lóc om sòm ngay.
"Ngươi không lừa gạt tiền của ta à?" Lưu Cương diễn bộ dáng rất ủy khuất, nhưng Lưu Đức Phúc căn bản không có bất kỳ nể nang nào.
"Có cần ta liệt kê chứng minh không?" Lưu Đức Phúc rất bình tĩnh nói.
Lưu Cương thấy Lưu Đức Phúc không nhượng bộ, còn có thể làm sao, đương nhiên là phải chịu thua, ai bảo mấy chuyện của hắn, rất dễ bị ông vạch trần.
Lưu Cương chịu thua rồi, Lưu Đức Phúc cũng sẽ không nói nữa, dù sao, cũng là trưởng bối của Lưu Văn bọn họ, muốn để cho Lưu Cương chút mặt mũi. Hơn nữa Lưu Đức Phúc cũng lo lắng, lỡ Lưu Văn bọn họ biết, nói cho vợ chồng Lưu Cương, thì thật sự xảy ra chuyện lớn.
"Cho nên Tiểu Hàm nói muốn gánh trách nhiệm, ta thấy vậy cũng tốt, ít nhất có thể cho nó biết, rốt cuộc đã gây ra những sai lầm gì, về sau sẽ không phạm phải nữa."
"Dù sao nhà ta cũng chỉ là nhà nghèo, không có nhiều tiền như vậy, để lo cho Lưu Hàm."
"Được rồi, Tiểu Hàm tính thế nào, các người tự thương lượng đi." Lưu Đức Phúc cũng không muốn giữ họ lại, trực tiếp đuổi họ về.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận